Chương 19: Như thế nào mới vừa ý?
Từ đầu đã lên kế hoạch sau khi lễ trưởng thành cuối cấp kết thúc thì hai gia đình mới tổ chức lễ đính hôn. Vậy nên việc đính hôn sẽ vì vậy mà trì hoãn thêm.
Cô không sốt sắng vì biết rõ không sớm thì muộn, Phương Hinh sẽ mượn tay Đinh gia đá Hoắc gia ra chuồng gà, đến khi đó cho dù Hoắc Lệ có cầu xin van nài thì cô cũng không mềm lòng trắc ẩn.
Ngày hôm nay Phương Hinh ngủ đến 10 giờ trưa, tâm lý của ba mẹ cô cho rằng con gái sắp rời xa mình nên cho sung sướng vài ngày, thành ra mấy ngày nay giấc ngủ của Phương Hinh có lẽ là ngon nhất suốt 18 năm nay.
Khi tỉnh dậy cô đã thấy hàng loạt tin nhắn đồng thời gọi điện từ Hạ Miên, mà nội dung chủ yếu là phong cách lễ đính hôn. Cái này thế nào, cái kia ra sao, mặc váy này có xinh quá không, có lố quá không?
Vốn dĩ Hạ Miên là cô gái thường sẽ trân trọng mọi thứ, mà tình yêu của cô và Đinh Khải Thành được Hạ Miên lấy đó làm tiêu chuẩn tình yêu, vậy nên lễ đính hôn lần này Hạ Miên rất có đầu tư.
Phương Hinh còn chưa tỉnh ngủ, cô chỉ trả lời lại một cách vô tư.
"Sexy một chút đi."
Cô không nghĩ rằng chính ngón tay quý báu đã chung sống với mình suốt 18 năm lại phản bội cô. Rõ ràng là nhắn gửi cho Hạ Miên, tại sao người nhận được lại là Hoàng Tống Hiên là thế nào.
Vấn đề nghiêm trọng này Phương Hinh lại không hề hay biết, cô để điện thoại lên bàn rồi đi vào nhà vệ sinh.
Hoàng Tống Hiên bên này cũng đã nhận được tin nhắn không lâu, chỉ đọc lướt qua, trên khóe môi là nụ cười lệch lạc mất nhân tính.
Một lúc sau anh gọi điện video lại cho Phương Hinh, chuông reo một lúc cô mới bắt máy, biết bản thân mặc váy ngủ gợi cảm nên đã mặc thêm áo khoác len ở bên ngoài, che đi phần da thịt gợi cảm của mình.
- Alo... Sao anh lại gọi điện cho em vậy? Nhớ em rồi sao?
Anh im lặng một lúc, ngửa cổ uống một ngụm nước lọc, ánh mắt dao động rồi chỉ "Ừ" một tiếng.
Phương Hinh không nhận ra điều bất thường từ anh, cô đặt điện thoại dựng lên bàn sau đó dùng các sản phẩm skincare cho da mặt.
Hoàng Tống Hiên không rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ánh mắt vô cùng chăm chú. Một lúc sau lại đứng dậy rồi đi tới ban công, đưa mắt nhìn vào tòa biệt thự đối diện.
Xong mấy bước skincare, cô cầm điện thoại mở rèm cửa rộng ra cho thoáng khí, sau đó ngồi xuống chiếc ghế nghỉ mềm mại.
- Sexy theo ý em là như thế nào nữa?
- Hả? Anh nói gì.
- Em xem lại tin nhắn đi.
Phương Hinh ngơ ngác một lúc, vừa nghi hoặc vừa lo sợ, bản thân cô lại gây họa gì nữa.
Đọc qua mấy dòng chữ không đứng đắn kia, cô chỉ muốn ngay lập tức chui một lỗ xuống đất, trùng hợp là tin nhắn của anh vào đêm hôm qua cô chưa kịp trả lời là một tấm hình đầy cơ bụng của anh.
Điều này thực sự không thể chối cãi được nữa. Phương Hinh cố che dấu đi khuôn mặt xấu hổ của mình.
- Thì ra từ lâu em đã thèm khát cơ thể của anh.
- Không, không phải như vậy? Em gửi nhầm tin nhắn thôi mà...
Phương Hinh cười đau khổ, cô không nghĩ một phút nông nổi lại khiến bản thân muối mặt như vậy.
Đúng lúc không biết giấu mặt đi đâu thì giọng nói ấm áp trong điện thoại lại vang lên.
- Ra ban công nhà em đi.
- Hả?
Phương Hinh bò dậy, cô ủ rũ bước ra ban công theo lời Hoàng Tống Hiên, view ban công của nhà cô chẳng phải rất đẹp hay sao, cô đã ngắm nhiều đến lúc phát chán rồi.
Chưa kịp mở miệng hỏi thì đập vào mắt là bính dáng cao ráo vạm vỡ của một thanh niên ở tòa nhà đối diện.
- Anh?
- Ừ, anh chuyển chỗ ở rồi.
- Tốt quá rồi.
Vừa vui vừa hạnh phúc, cảm xúc chưa được lan toả khắp cơ thể, một làn gió lạnh thổi qua khiến Phương Hinh bừng tỉnh, nó chạm vào da thịt và đặc biệt là phần bụng và đôi chân trần của cô.
Khi cúi mắt xuống nhìn, bây giờ Phương Hinh vẫn đang mặc áo ngủ hai dây hở táo bạo bên trong và một áo khoác lên bên ngoài, vốn dĩ nó chẳng che đậy được mấy.
Hình ảnh này có phải được gọi là dụ dỗ người khác không?
Giọng nói ranh ma khiếp người một lần nữa vang lên trong điện thoại.
- Bây giờ anh mới chợt nhớ, em tròn 18 tuổi rồi.
Chỉ trong giây lát Phương Hinh đã chạy tót vào nhà rồi đóng cửa ở ban công đồng thời kéo rèm lại.
Cô không sốt sắng vì biết rõ không sớm thì muộn, Phương Hinh sẽ mượn tay Đinh gia đá Hoắc gia ra chuồng gà, đến khi đó cho dù Hoắc Lệ có cầu xin van nài thì cô cũng không mềm lòng trắc ẩn.
Ngày hôm nay Phương Hinh ngủ đến 10 giờ trưa, tâm lý của ba mẹ cô cho rằng con gái sắp rời xa mình nên cho sung sướng vài ngày, thành ra mấy ngày nay giấc ngủ của Phương Hinh có lẽ là ngon nhất suốt 18 năm nay.
Khi tỉnh dậy cô đã thấy hàng loạt tin nhắn đồng thời gọi điện từ Hạ Miên, mà nội dung chủ yếu là phong cách lễ đính hôn. Cái này thế nào, cái kia ra sao, mặc váy này có xinh quá không, có lố quá không?
Vốn dĩ Hạ Miên là cô gái thường sẽ trân trọng mọi thứ, mà tình yêu của cô và Đinh Khải Thành được Hạ Miên lấy đó làm tiêu chuẩn tình yêu, vậy nên lễ đính hôn lần này Hạ Miên rất có đầu tư.
Phương Hinh còn chưa tỉnh ngủ, cô chỉ trả lời lại một cách vô tư.
"Sexy một chút đi."
Cô không nghĩ rằng chính ngón tay quý báu đã chung sống với mình suốt 18 năm lại phản bội cô. Rõ ràng là nhắn gửi cho Hạ Miên, tại sao người nhận được lại là Hoàng Tống Hiên là thế nào.
Vấn đề nghiêm trọng này Phương Hinh lại không hề hay biết, cô để điện thoại lên bàn rồi đi vào nhà vệ sinh.
Hoàng Tống Hiên bên này cũng đã nhận được tin nhắn không lâu, chỉ đọc lướt qua, trên khóe môi là nụ cười lệch lạc mất nhân tính.
Một lúc sau anh gọi điện video lại cho Phương Hinh, chuông reo một lúc cô mới bắt máy, biết bản thân mặc váy ngủ gợi cảm nên đã mặc thêm áo khoác len ở bên ngoài, che đi phần da thịt gợi cảm của mình.
- Alo... Sao anh lại gọi điện cho em vậy? Nhớ em rồi sao?
Anh im lặng một lúc, ngửa cổ uống một ngụm nước lọc, ánh mắt dao động rồi chỉ "Ừ" một tiếng.
Phương Hinh không nhận ra điều bất thường từ anh, cô đặt điện thoại dựng lên bàn sau đó dùng các sản phẩm skincare cho da mặt.
Hoàng Tống Hiên không rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ánh mắt vô cùng chăm chú. Một lúc sau lại đứng dậy rồi đi tới ban công, đưa mắt nhìn vào tòa biệt thự đối diện.
Xong mấy bước skincare, cô cầm điện thoại mở rèm cửa rộng ra cho thoáng khí, sau đó ngồi xuống chiếc ghế nghỉ mềm mại.
- Sexy theo ý em là như thế nào nữa?
- Hả? Anh nói gì.
- Em xem lại tin nhắn đi.
Phương Hinh ngơ ngác một lúc, vừa nghi hoặc vừa lo sợ, bản thân cô lại gây họa gì nữa.
Đọc qua mấy dòng chữ không đứng đắn kia, cô chỉ muốn ngay lập tức chui một lỗ xuống đất, trùng hợp là tin nhắn của anh vào đêm hôm qua cô chưa kịp trả lời là một tấm hình đầy cơ bụng của anh.
Điều này thực sự không thể chối cãi được nữa. Phương Hinh cố che dấu đi khuôn mặt xấu hổ của mình.
- Thì ra từ lâu em đã thèm khát cơ thể của anh.
- Không, không phải như vậy? Em gửi nhầm tin nhắn thôi mà...
Phương Hinh cười đau khổ, cô không nghĩ một phút nông nổi lại khiến bản thân muối mặt như vậy.
Đúng lúc không biết giấu mặt đi đâu thì giọng nói ấm áp trong điện thoại lại vang lên.
- Ra ban công nhà em đi.
- Hả?
Phương Hinh bò dậy, cô ủ rũ bước ra ban công theo lời Hoàng Tống Hiên, view ban công của nhà cô chẳng phải rất đẹp hay sao, cô đã ngắm nhiều đến lúc phát chán rồi.
Chưa kịp mở miệng hỏi thì đập vào mắt là bính dáng cao ráo vạm vỡ của một thanh niên ở tòa nhà đối diện.
- Anh?
- Ừ, anh chuyển chỗ ở rồi.
- Tốt quá rồi.
Vừa vui vừa hạnh phúc, cảm xúc chưa được lan toả khắp cơ thể, một làn gió lạnh thổi qua khiến Phương Hinh bừng tỉnh, nó chạm vào da thịt và đặc biệt là phần bụng và đôi chân trần của cô.
Khi cúi mắt xuống nhìn, bây giờ Phương Hinh vẫn đang mặc áo ngủ hai dây hở táo bạo bên trong và một áo khoác lên bên ngoài, vốn dĩ nó chẳng che đậy được mấy.
Hình ảnh này có phải được gọi là dụ dỗ người khác không?
Giọng nói ranh ma khiếp người một lần nữa vang lên trong điện thoại.
- Bây giờ anh mới chợt nhớ, em tròn 18 tuổi rồi.
Chỉ trong giây lát Phương Hinh đã chạy tót vào nhà rồi đóng cửa ở ban công đồng thời kéo rèm lại.