Chương 35: Không thể bỏ qua
An Như Hinh ra ngoài vườn thì đã bắt đầu có một linh cảm không tốt lắm, ngay sau khi An Quân Triệt vừa nhìn thấy cô thì ông ấy đã vui mừng hớn hở, nhưng còn chưa kịp nói gì thì tiếng chó sủa đã khiến cho An Như Hinh cứng đờ hết cả người.
Ngay sau đó cô liền trốn sau lưng của Jasmin, liên tục nói:
- Đừng qua đây! Đừng qua đây!
An Quân Triệt nhíu mày, nhưng sau đó ông ấy lại nhìn chú chó ở bên cạnh mình, ngay sau đó liền hiểu ra vấn đề, nhanh chóng để Hạ Tâm đem chó đi, còn ông ấy lại bước đến đỡ lấy con gái, nhẹ giọng nói:
- Con sợ chó sao?
- V… Vâng ạ…
- Sao lại có thể, rõ ràng cha đã hỏi Thính Phong, thằng bé nói rằng khi còn ở cô nhi viện con rất thích chó. Cha còn đặc biệt đến cô nhi viện hỏi viện trưởng, Ngải Tình cũng khẳng định con rất thích chó cơ mà. Hinh Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với con rồi?
An Như Hinh không dám nói, vì cô sợ khi bản thân nói ra thì cha mẹ sẽ không nén được cơn giận mà sẽ làm ra những chuyện phạm pháp, cho nên dù rằng rất muốn nói nhưng cô cũng chỉ dám lắc đầu. Đến đây với người nhạy bén như An Quân Triệt thì hình như ông ấy đã ngầm đoán ra chuyện gì đó rồi, liền hỏi:
- Có phải An Thải Thuần và Quách Tư Thấm đã làm gì con đúng không?
An Như Hinh nghe xong cũng giật bắn mình, nhìn biểu hiện đó của cô thì An Quân Triệt đã biết bản thân đoán đúng rồi. Trước kia khi ở An gia thì An Như Hảo đã từng nói với ông ấy, đứa cháu gái đó nói rằng hãy chú ý quan sát chị gái, tuy rằng nói không nhiều nhưng hàm ý của An Như Hảo rất lớn.
Nếu như nói vậy thì sự sợ hãi này của An Như Hinh chắc chắn có liên quan tới An Thải Thuần và Quách Tư Thấm, rốt cuộc hai kẻ súc vật đó đã làm gì con gái của ông vậy chứ?
- Hinh Nhi, con đừng sợ, sau này cha sẽ không để chó đến gần con nữa đâu, nên Hinh Nhi đừng sợ, nha.
- Cha… Con thật ra… Không phải con không muốn nói, nhưng mà cha phải hứa với con không được làm gì quá đáng… Có được không?
- Được, cha hứa với con.
Đúng lúc An Như Hinh đang kể về tuổi thơ của mình thì Luce và Nami cũng đã ra ngoài vườn, bên cạnh của họ còn có Kiều Ái Hân và Âu Hàn nữa chứ, tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy những gì mà con gái nói, trái tim của người làm cha làm mẹ như An Quân Triệt và Kiều Ái Hân cũng đau đớn không nguôi.
Gương mặt của Kiều Ái Hân bắt đầu sa sầm, trước kia bà ấy từng nghĩ rằng do mình bất cẩn nên mới làm mất con, nhưng bây giờ nghĩ lại thì khi đó thật sự rất có vấn đề, rõ ràng Hinh Nhi nhà bà được đặt ở trong nôi ở trên phòng, cửa sổ cũng được khóa rất cẩn thận, nên sẽ không có chuyện có người nhảy vào nhà mà bắt cóc, hơn nữa trước khi Kiều Ái Hân đi làm cũng đã dặn dò bảo mẫu rất kĩ càng, nói rằng cô ấy phải chăm sóc con gái của bà cẩn thận.
Nhưng chỉ trong vòng nửa tiếng, bà ấy chỉ ra ngoài có ba mươi phút, khi về nhà thì đã nghe thấy mẹ chồng và em dâu nói rằng con của mình mất tích rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Kiều Ái Hân chỉ dám nghĩ đến chuyện đó là trùng hợp, nhưng nếu bây giờ nghĩ kĩ lại thì không phải như thế.
- Âu Hàn, cậu điều tra Quách Tư Thấm những năm qua cho tôi, nhất là năm năm trước, khi cô ta nhận nuôi Hinh Nhi.
- Dạ rõ, phu nhân.
- Luce, Nami, hai đứa gần đây chắc không có nhiệm vụ gì quan trọng đâu nhỉ?
- Đúng vậy đó mẹ, con thật sự quá rảnh rỗi rồi.
Đến đây Kiều Ái Hân liền híp mắt, nói:
- Một trong hai đứa phải đến Đế Đô, tìm An Thải Thuần và Quách Tư Thấm, đánh họ một trận ra trò. Nhớ, chỉ đánh hai người họ còn An Như Hảo và mẹ chồng thì không được động đến.
Mặc dù là nhiệm vụ đánh đấm nhưng lần này Luce lại có vẻ không mặn nồng lắm, nhìn thấy vậy thì Nami liền xung phong đi, hiển nhiên Kiều Ái Hân cũng gật đầu, sau đó còn nói rằng Nami sẽ đi cùng Âu Hàn, hai người trên đường có thể hỗ trợ nhau.
Luce nghe đến đây liền ghen tuông đến mức đỏ mặt, nhưng dù sao thì đây cũng là sự lựa chọn của cô ấy, nên cô ấy không thể làm gì hơn.
Kiều Ái Hân điều chỉnh lại trạng thái, lại mỉm cười đi đến chỗ của con gái, nhỏ giọng nói:
- Hai cha con đang nói gì mà vui thế hả?
#Yu~
Ngay sau đó cô liền trốn sau lưng của Jasmin, liên tục nói:
- Đừng qua đây! Đừng qua đây!
An Quân Triệt nhíu mày, nhưng sau đó ông ấy lại nhìn chú chó ở bên cạnh mình, ngay sau đó liền hiểu ra vấn đề, nhanh chóng để Hạ Tâm đem chó đi, còn ông ấy lại bước đến đỡ lấy con gái, nhẹ giọng nói:
- Con sợ chó sao?
- V… Vâng ạ…
- Sao lại có thể, rõ ràng cha đã hỏi Thính Phong, thằng bé nói rằng khi còn ở cô nhi viện con rất thích chó. Cha còn đặc biệt đến cô nhi viện hỏi viện trưởng, Ngải Tình cũng khẳng định con rất thích chó cơ mà. Hinh Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với con rồi?
An Như Hinh không dám nói, vì cô sợ khi bản thân nói ra thì cha mẹ sẽ không nén được cơn giận mà sẽ làm ra những chuyện phạm pháp, cho nên dù rằng rất muốn nói nhưng cô cũng chỉ dám lắc đầu. Đến đây với người nhạy bén như An Quân Triệt thì hình như ông ấy đã ngầm đoán ra chuyện gì đó rồi, liền hỏi:
- Có phải An Thải Thuần và Quách Tư Thấm đã làm gì con đúng không?
An Như Hinh nghe xong cũng giật bắn mình, nhìn biểu hiện đó của cô thì An Quân Triệt đã biết bản thân đoán đúng rồi. Trước kia khi ở An gia thì An Như Hảo đã từng nói với ông ấy, đứa cháu gái đó nói rằng hãy chú ý quan sát chị gái, tuy rằng nói không nhiều nhưng hàm ý của An Như Hảo rất lớn.
Nếu như nói vậy thì sự sợ hãi này của An Như Hinh chắc chắn có liên quan tới An Thải Thuần và Quách Tư Thấm, rốt cuộc hai kẻ súc vật đó đã làm gì con gái của ông vậy chứ?
- Hinh Nhi, con đừng sợ, sau này cha sẽ không để chó đến gần con nữa đâu, nên Hinh Nhi đừng sợ, nha.
- Cha… Con thật ra… Không phải con không muốn nói, nhưng mà cha phải hứa với con không được làm gì quá đáng… Có được không?
- Được, cha hứa với con.
Đúng lúc An Như Hinh đang kể về tuổi thơ của mình thì Luce và Nami cũng đã ra ngoài vườn, bên cạnh của họ còn có Kiều Ái Hân và Âu Hàn nữa chứ, tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy những gì mà con gái nói, trái tim của người làm cha làm mẹ như An Quân Triệt và Kiều Ái Hân cũng đau đớn không nguôi.
Gương mặt của Kiều Ái Hân bắt đầu sa sầm, trước kia bà ấy từng nghĩ rằng do mình bất cẩn nên mới làm mất con, nhưng bây giờ nghĩ lại thì khi đó thật sự rất có vấn đề, rõ ràng Hinh Nhi nhà bà được đặt ở trong nôi ở trên phòng, cửa sổ cũng được khóa rất cẩn thận, nên sẽ không có chuyện có người nhảy vào nhà mà bắt cóc, hơn nữa trước khi Kiều Ái Hân đi làm cũng đã dặn dò bảo mẫu rất kĩ càng, nói rằng cô ấy phải chăm sóc con gái của bà cẩn thận.
Nhưng chỉ trong vòng nửa tiếng, bà ấy chỉ ra ngoài có ba mươi phút, khi về nhà thì đã nghe thấy mẹ chồng và em dâu nói rằng con của mình mất tích rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Kiều Ái Hân chỉ dám nghĩ đến chuyện đó là trùng hợp, nhưng nếu bây giờ nghĩ kĩ lại thì không phải như thế.
- Âu Hàn, cậu điều tra Quách Tư Thấm những năm qua cho tôi, nhất là năm năm trước, khi cô ta nhận nuôi Hinh Nhi.
- Dạ rõ, phu nhân.
- Luce, Nami, hai đứa gần đây chắc không có nhiệm vụ gì quan trọng đâu nhỉ?
- Đúng vậy đó mẹ, con thật sự quá rảnh rỗi rồi.
Đến đây Kiều Ái Hân liền híp mắt, nói:
- Một trong hai đứa phải đến Đế Đô, tìm An Thải Thuần và Quách Tư Thấm, đánh họ một trận ra trò. Nhớ, chỉ đánh hai người họ còn An Như Hảo và mẹ chồng thì không được động đến.
Mặc dù là nhiệm vụ đánh đấm nhưng lần này Luce lại có vẻ không mặn nồng lắm, nhìn thấy vậy thì Nami liền xung phong đi, hiển nhiên Kiều Ái Hân cũng gật đầu, sau đó còn nói rằng Nami sẽ đi cùng Âu Hàn, hai người trên đường có thể hỗ trợ nhau.
Luce nghe đến đây liền ghen tuông đến mức đỏ mặt, nhưng dù sao thì đây cũng là sự lựa chọn của cô ấy, nên cô ấy không thể làm gì hơn.
Kiều Ái Hân điều chỉnh lại trạng thái, lại mỉm cười đi đến chỗ của con gái, nhỏ giọng nói:
- Hai cha con đang nói gì mà vui thế hả?
#Yu~