Chương 28: Đã nhân từ rồi (1)
Trên đường quay lại Đế Đô thì An Quân Triệt cũng đã được Kiều Ái Hân kể lại hết mọi chuyện, lúc nghe xong chuyện gương mặt của ông ấy càng tối sầm lại hơn, hóa ra những kẻ đó nhìn nhận con gái cưng của ông ấy như vậy sao?
Xem ra nếu lần này ông ấy không san bằng đất của Hồng Tước bang thì họ cho rằng ông ấy là kẻ hết thời thật à?
Cơ mà trước tiên thì ông ấy lại phải nhìn vào gương, điều chỉnh lại trạng thái một chút, sau đó lại hỏi Âu Hàn, nói:
- Âu Hàn, bộ dạng của tôi có dọa Hinh Nhi không?
- Tiên sinh bây giờ đáng rất ngầu ạ.
- Ngầu sao? Không được, con gái bảo bối của tôi đáng yêu mỏng manh như vậy chắc chắn không thích dáng vẻ khó ưa này. Trước khi Hinh Nhi làm phẫu thuật tôi phải thay đổi ngoại hình thôi.
Âu Hàn thật sự không còn lời nào để nói nữa, chuyện của chủ nhân không đến lượt cậu ta có ý kiến, nhưng mà… Với gương mặt có sẵn nét “khó ưa” như An Quân Triệt thì cho dù có thay đổi tám trăm kiểu tóc cũng không thể che được sự nghiêm nghị kia.
- Phải rồi, cậu nói xem con gái thường sẽ thích gì? Tôi muốn mua quà tặng Hinh Nhi, tôi phải là người đầu tiên tặng quà cho con gái sau khi sáng mắt chứ.
- Cái đó… Tiên sinh, tôi chưa có bạn gái nên cũng không biết ạ.
Nghe đến đây thì An Quân Triệt liền bĩu môi, nói cũng đúng, dù sao thì ở Atula cũng toàn là một nhóm đực rựa, làm sao mà biết cách tặng quà cho con gái chứ, ông ấy đúng là điên rồi mới hỏi đám cẩu độc thân này.
Nghĩ lại thì An Quân Triệt lại nhìn Âu Hàn, nói:
- Cậu kém thật đấy, đã hai mươi tám tuổi rồi còn chưa có bạn gái, mở mắt nhìn Lôi Gia Hào đi, người ta mới có hai mươi sáu đã có một vợ một con rồi.
Âu Hàn cũng chỉ biết im lặng, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ấy nghe thấy An Quân Triệt nói đùa, nhưng mỗi tội là đùa không vui lắm, mảng miếng này nó nhạt nhẽo đến mức Âu Hàn phải cười khích lệ.
Nhưng An Quân Triệt cảm thấy rất hài lòng, ông ấy vừa khịa cấp dưới lại vừa flex con rể và cháu trai, thật sự là cười đến mức sắp không đóng được miệng rồi đây nè.
[…]
Ngồi trên trực thăng một lúc thì cuối cùng An Quân Triệt cũng đã quay về Đế Đô, hiển nhiên là đáp ở sân vườn nhà họ An rồi. Khi đó An Thải Thuần và Quách Tư Thấm nghe thấy tiếng ồn ào cũng đã chạy ra xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng tới khi họ nhìn thấy anh trai thì lại trực tiếp quay đầu đi vào nhà, chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa chứ, thật đúng là đồ nhát gan mà.
Sau đó An Quân Triệt cũng đi theo định vị mà vợ yêu gửi cho mình, đi đến chỗ của Kiều Ái Hân, còn chưa kịp ôm vợ thì đã thấy ánh nhìn chết chóc từ vợ mình, ông ấy liền cười xòa, nói:
- Hân Hân, anh đến rồi đây.
- Anh đi chết luôn đi, con gái bị bắt nạt như vậy, anh còn mặt mũi đứng ở đây à? Anh làm mafia làm gì? Lập Atula làm gì?
- Anh sai rồi, anh sai rồi, anh chắc chắn sẽ không để em phải nói nhiều nữa.
Nói xong thì An Quân Triệt cũng phẩy tay, ngay lập tức Âu Hàn cùng một nhóm người mặc đồ đen đã chạy thẳng vào căn cứ của Hồng Tước bang.
Bên trong truyền ra đủ loại âm thanh, cho tới khi âm thanh kết thúc thì An Quân Triệt mới đi vào, lúc đó Chu Khiết Quỳnh đã run rẩy bị bắt trói và quỳ ở dưới sàn, Chu Thành Nhân vừa nhìn đã nhận ra đây chẳng phải là hai đại nhân vật của Los Angeles sao? Tại sao họ lại xuất hiện ở Đế Đô chứ?
- An tiên sinh… Ngài làm như vậy là có ý gì?
- Ý gì? Cái đó cậu phải hỏi em gái của cậu chứ?
Chu Thành Nhân không hiểu, hắn ta còn quay sang nhìn Chu Khiết Quỳnh nhưng cô ta cũng chỉ cúi đầu và ngậm chặt miệng không dám nói. Lúc này thì tên thuộc hạ kia đã nhìn Chu Thành Nhân, nói:
- Lão đại, lúc trưa này tiểu thư đã đến Lôi gia và bị phu nhân cảnh cáo, phu nhân này còn bảo tôi truyền lời cho anh… Nhưng… Nhưng tiểu thư đã không cho tôi nói.
Chu Thành Nhân liền nhắm mắt thở dài chán nản, hắn ta đã không ở Lam thành nhiều ngày nên không biết được chuyện ở Lam thành cũng như Đế Đô, nhưng hắn ta đã nghe nói rằng người phụ nữ của Lôi Gia Hào không phải dạng tầm thường, từ đầu hắn cũng đã cảnh cáo Chu Khiết Quỳnh rồi, không ngờ đứa em gái này lại không nghe lời hắn cảnh báo, bây giờ thì hay rồi… Atula hội tìm đến tận nhà luôn rồi.
- An tiên sinh, An phu nhân, chuyện của em gái tôi thì tôi thật lòng xin lỗi. Nhưng con bé không có ác ý, chỉ là tinh thần nó không được tốt lắm nên là…
- Nếu cô ta có vấn đề về thần kinh thì nên đưa cô ta đi chữa bệnh đi! Đừng dùng lý do bệnh tật bao biện nữa.
- Phu nhân… Tôi…
- Cô ta đưa người xông vào Lôi gia, còn muốn đánh con gái tôi? Chu Thành Nhân, đây là có ý gì hả?
#Yu~
Xem ra nếu lần này ông ấy không san bằng đất của Hồng Tước bang thì họ cho rằng ông ấy là kẻ hết thời thật à?
Cơ mà trước tiên thì ông ấy lại phải nhìn vào gương, điều chỉnh lại trạng thái một chút, sau đó lại hỏi Âu Hàn, nói:
- Âu Hàn, bộ dạng của tôi có dọa Hinh Nhi không?
- Tiên sinh bây giờ đáng rất ngầu ạ.
- Ngầu sao? Không được, con gái bảo bối của tôi đáng yêu mỏng manh như vậy chắc chắn không thích dáng vẻ khó ưa này. Trước khi Hinh Nhi làm phẫu thuật tôi phải thay đổi ngoại hình thôi.
Âu Hàn thật sự không còn lời nào để nói nữa, chuyện của chủ nhân không đến lượt cậu ta có ý kiến, nhưng mà… Với gương mặt có sẵn nét “khó ưa” như An Quân Triệt thì cho dù có thay đổi tám trăm kiểu tóc cũng không thể che được sự nghiêm nghị kia.
- Phải rồi, cậu nói xem con gái thường sẽ thích gì? Tôi muốn mua quà tặng Hinh Nhi, tôi phải là người đầu tiên tặng quà cho con gái sau khi sáng mắt chứ.
- Cái đó… Tiên sinh, tôi chưa có bạn gái nên cũng không biết ạ.
Nghe đến đây thì An Quân Triệt liền bĩu môi, nói cũng đúng, dù sao thì ở Atula cũng toàn là một nhóm đực rựa, làm sao mà biết cách tặng quà cho con gái chứ, ông ấy đúng là điên rồi mới hỏi đám cẩu độc thân này.
Nghĩ lại thì An Quân Triệt lại nhìn Âu Hàn, nói:
- Cậu kém thật đấy, đã hai mươi tám tuổi rồi còn chưa có bạn gái, mở mắt nhìn Lôi Gia Hào đi, người ta mới có hai mươi sáu đã có một vợ một con rồi.
Âu Hàn cũng chỉ biết im lặng, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ấy nghe thấy An Quân Triệt nói đùa, nhưng mỗi tội là đùa không vui lắm, mảng miếng này nó nhạt nhẽo đến mức Âu Hàn phải cười khích lệ.
Nhưng An Quân Triệt cảm thấy rất hài lòng, ông ấy vừa khịa cấp dưới lại vừa flex con rể và cháu trai, thật sự là cười đến mức sắp không đóng được miệng rồi đây nè.
[…]
Ngồi trên trực thăng một lúc thì cuối cùng An Quân Triệt cũng đã quay về Đế Đô, hiển nhiên là đáp ở sân vườn nhà họ An rồi. Khi đó An Thải Thuần và Quách Tư Thấm nghe thấy tiếng ồn ào cũng đã chạy ra xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng tới khi họ nhìn thấy anh trai thì lại trực tiếp quay đầu đi vào nhà, chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa chứ, thật đúng là đồ nhát gan mà.
Sau đó An Quân Triệt cũng đi theo định vị mà vợ yêu gửi cho mình, đi đến chỗ của Kiều Ái Hân, còn chưa kịp ôm vợ thì đã thấy ánh nhìn chết chóc từ vợ mình, ông ấy liền cười xòa, nói:
- Hân Hân, anh đến rồi đây.
- Anh đi chết luôn đi, con gái bị bắt nạt như vậy, anh còn mặt mũi đứng ở đây à? Anh làm mafia làm gì? Lập Atula làm gì?
- Anh sai rồi, anh sai rồi, anh chắc chắn sẽ không để em phải nói nhiều nữa.
Nói xong thì An Quân Triệt cũng phẩy tay, ngay lập tức Âu Hàn cùng một nhóm người mặc đồ đen đã chạy thẳng vào căn cứ của Hồng Tước bang.
Bên trong truyền ra đủ loại âm thanh, cho tới khi âm thanh kết thúc thì An Quân Triệt mới đi vào, lúc đó Chu Khiết Quỳnh đã run rẩy bị bắt trói và quỳ ở dưới sàn, Chu Thành Nhân vừa nhìn đã nhận ra đây chẳng phải là hai đại nhân vật của Los Angeles sao? Tại sao họ lại xuất hiện ở Đế Đô chứ?
- An tiên sinh… Ngài làm như vậy là có ý gì?
- Ý gì? Cái đó cậu phải hỏi em gái của cậu chứ?
Chu Thành Nhân không hiểu, hắn ta còn quay sang nhìn Chu Khiết Quỳnh nhưng cô ta cũng chỉ cúi đầu và ngậm chặt miệng không dám nói. Lúc này thì tên thuộc hạ kia đã nhìn Chu Thành Nhân, nói:
- Lão đại, lúc trưa này tiểu thư đã đến Lôi gia và bị phu nhân cảnh cáo, phu nhân này còn bảo tôi truyền lời cho anh… Nhưng… Nhưng tiểu thư đã không cho tôi nói.
Chu Thành Nhân liền nhắm mắt thở dài chán nản, hắn ta đã không ở Lam thành nhiều ngày nên không biết được chuyện ở Lam thành cũng như Đế Đô, nhưng hắn ta đã nghe nói rằng người phụ nữ của Lôi Gia Hào không phải dạng tầm thường, từ đầu hắn cũng đã cảnh cáo Chu Khiết Quỳnh rồi, không ngờ đứa em gái này lại không nghe lời hắn cảnh báo, bây giờ thì hay rồi… Atula hội tìm đến tận nhà luôn rồi.
- An tiên sinh, An phu nhân, chuyện của em gái tôi thì tôi thật lòng xin lỗi. Nhưng con bé không có ác ý, chỉ là tinh thần nó không được tốt lắm nên là…
- Nếu cô ta có vấn đề về thần kinh thì nên đưa cô ta đi chữa bệnh đi! Đừng dùng lý do bệnh tật bao biện nữa.
- Phu nhân… Tôi…
- Cô ta đưa người xông vào Lôi gia, còn muốn đánh con gái tôi? Chu Thành Nhân, đây là có ý gì hả?
#Yu~