Chương 11: Tự dọn dẹp đi
Khi này An Như Hinh còn có chút giật mình, hay nói đúng hơn là chột dạ, tự nhiên chồng mình lại xuất hiện đúng lúc này, có phải là hơi kì quái rồi không ta? Cũng không biết Lôi Gia Hào sẽ có cảm nghĩ gì nữa.
Nhưng Đồng Thính Phong lại nhìn anh, sau đó cũng cười nhẹ, nói:
- Anh họ, đã lâu không gặp, nghe nói anh kết hôn rồi?
Lôi Gia Hào cũng không nhanh không chậm, trực tiếp choàng tay ôm eo chả An Như Hinh, nói:
- Ừ, cô ấy là Như Hinh, là vợ anh, là chị dâu của em.
Tựa như sét đáng ngang tai, Đồng Thính Phong không dám tin vào tai mình, ngay cả Lý Nguyệt Tiên hay Lý Cửu Hi cũng giật mình. Hóa ra người mà Đồng Thính Phong tìm là An Như Hinh sao?
Ủa khoan đã? Hình như có gì đó sai sai rồi nè.
Đúng lúc đó em gái của Đồng Thính Phong - Đồng Duệ Ân cũng đi đến, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn thích Lôi Gia Hào, nên mỗi khi có mặt của anh thì cô ta vẫn luôn giữ gương mặt tươi cười đầy ngoan hiền, nhưng rồi sau khi nghe thấy Lôi Gia Hào đã kết hôn thì tới cười cũng không cười nỗi.
Tuy nhiên khi này Lôi Tùng Nhung và Lý Cửu Hi mới nhìn cô, nói:
- Mọi người vào nhà đã, cha mẹ có chuyện muốn hỏi con đó... Như Hinh.
An Như Hinh cảm thấy bản thân chạy trời không khỏi nắng rồi, cuối cùng vẫn phải nói hết sự thật thôi. Nhưng đúng lúc này thì An Như Hinh nghe thấy có một mùi máu tươi chạy xộc vào mũi của mình, tuy rằng nó chỉ thoáng qua thôi nhưng cũng đủ để cô nhận ra.
Lúc đó Lý Nguyệt Tiên đã nhìn chị gái nói:
- Chị đợi em một chút, em và lão Đồng phải đón tiếp khách quý đã.
- Khách quý?
- Là đại phòng của An gia, An Quân Triệt và Kiều Ái Hân, hai người họ vừa mới ở Los Angeles quay về, vừa hay chút nữa chúng ta cũng nói về chuyện An gia mà.
Lý Cửu Hi nghe vậy cũng chỉ gật đầu, đợi khi em gái rời đi thì bà ấy còn muốn nói gì đó với An Như Hinh, nhưng rồi lại thôi.
Hóa ra An gia lừa họ, An Như Hinh không phải con cháu An gia, ấy thế mà họ lại dám lừa dối nhà họ Lôi, chuyện này Lôi gia nhất định sẽ không bỏ qua đâu!
Hiển nhiên Đồng Thính Phong cũng biết bản thân đã gây rắc rối cho cô rồi, anh ấy liền nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi Tiểu Cửu, anh không biết chuyện lại thành ra thế này.
Nhưng An Như Hinh lại thở phào nhẹ nhõm, nếu như là vậy thì mọi chuyện chẳng phải sẽ được kết thúc trong êm đẹp sao? Cô cũng không cần giả vờ làm thiên kim tiểu thư nữa, cô có thể tự do rồi?
Nhưng Lôi Gia Hào nhìn dáng vẻ thân thiết giữa An Như Hinh và Đồng Thính Phong liền không vui, trực tiếp nắm tay của cô rồi kéo đi, mặc kệ em gái Đồng Duệ Ân có kêu như thế nào đi nữa.
Tới đây Đồng Duệ Ân lại nhìn anh trai của mình, nói:
- Cô ấy là Tiểu Cửu? Người anh thích anh hai thích hả?
- Ừ, nhưng đáng tiếc, cô ấy kết hôn rồi.
- Vậy thì ly hôn. Em nghe nói cô ấy thông đồng với An gia, lừa dối Lôi gia, họ nói rằng An Như Hinh đó là đại tiểu thư từ nhỏ bị bệnh nên được đưa tới trang viên ngoại ô nuôi dưỡng, hôn ước cũng là của cô ấy. Nhưng bây giờ nếu như mẹ và cô cô đã biết cô ta không phải đại tiểu thư thì sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn thôi.
Đồng Thính Phong cũng không phải kẻ ngốc, đứa em gái này của cậu ta từ trước đến giờ chưa từng nói nhiều như thế. Nếu như cậu ta đoán không sai, thì Đồng Duệ Ân thích Lôi Gia Hào, nên mới cố ý khích tướng cậu ta, để cậu ta tranh giành Tiểu Cửu.
Ha, non nớt.
- Em nghĩ nhiều rồi, anh thích Tiểu Cửu như em gái ruột của mình vậy. Hơn nữa anh chỉ hi vọng cô ấy được hạnh phúc thôi.
Đồng Duệ Ân càng nghe càng thấy không vui, sau đó còn nhìn anh trai của mình, nói:
- Ngu ngốc, nhu nhược, loại đàn ông như anh thì cả đời cũng không có được người phụ nữ mình thích!
- Ân Ân, cho dù không có Tiểu Cửu thì em và anh họ cũng không thể đâu!
Nói xong Đồng Thính Phong cũng rời đi mà không thêm câu nào.
Đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, An gia được mời đến đầy đủ, hơn nữa An Quân Triệt và Kiều Ái Hân cũng ở lại xem.
Lúc đó An Như Hảo đã bắt đầu sợ hãi rồi, chẳng lẽ mọi chuyện đã bị bại lộ rồi sao?
- Anh cả, chị dâu, không ngờ hôn lễ của cháu gái thì hai người không đến. Buổi tiệc chào mừng người ngoài thì hai người lại xông xáo như vậy.
Lúc này An Quân Triệt đến nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ nhàn nhạt nói:
- Cháu gái? Như Hảo kết hôn sao? Tôi không biết đó, lần trước thiệp mời ghi là An Như Hinh cơ mà? Tôi làm gì có đứa cháu nào tên Như Hinh?
An Như Hinh giật bắn mình, cái giọng nói âm trì địa ngục này, lại thêm cái thái độ nghênh ngang đó, thật sự là một người khó tính lạnh lùng.
- Anh có ý gì?
- An Thải Thuần, chuyện chú làm thì tự dọn dẹp đi!
#Yu~
Nhưng Đồng Thính Phong lại nhìn anh, sau đó cũng cười nhẹ, nói:
- Anh họ, đã lâu không gặp, nghe nói anh kết hôn rồi?
Lôi Gia Hào cũng không nhanh không chậm, trực tiếp choàng tay ôm eo chả An Như Hinh, nói:
- Ừ, cô ấy là Như Hinh, là vợ anh, là chị dâu của em.
Tựa như sét đáng ngang tai, Đồng Thính Phong không dám tin vào tai mình, ngay cả Lý Nguyệt Tiên hay Lý Cửu Hi cũng giật mình. Hóa ra người mà Đồng Thính Phong tìm là An Như Hinh sao?
Ủa khoan đã? Hình như có gì đó sai sai rồi nè.
Đúng lúc đó em gái của Đồng Thính Phong - Đồng Duệ Ân cũng đi đến, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn thích Lôi Gia Hào, nên mỗi khi có mặt của anh thì cô ta vẫn luôn giữ gương mặt tươi cười đầy ngoan hiền, nhưng rồi sau khi nghe thấy Lôi Gia Hào đã kết hôn thì tới cười cũng không cười nỗi.
Tuy nhiên khi này Lôi Tùng Nhung và Lý Cửu Hi mới nhìn cô, nói:
- Mọi người vào nhà đã, cha mẹ có chuyện muốn hỏi con đó... Như Hinh.
An Như Hinh cảm thấy bản thân chạy trời không khỏi nắng rồi, cuối cùng vẫn phải nói hết sự thật thôi. Nhưng đúng lúc này thì An Như Hinh nghe thấy có một mùi máu tươi chạy xộc vào mũi của mình, tuy rằng nó chỉ thoáng qua thôi nhưng cũng đủ để cô nhận ra.
Lúc đó Lý Nguyệt Tiên đã nhìn chị gái nói:
- Chị đợi em một chút, em và lão Đồng phải đón tiếp khách quý đã.
- Khách quý?
- Là đại phòng của An gia, An Quân Triệt và Kiều Ái Hân, hai người họ vừa mới ở Los Angeles quay về, vừa hay chút nữa chúng ta cũng nói về chuyện An gia mà.
Lý Cửu Hi nghe vậy cũng chỉ gật đầu, đợi khi em gái rời đi thì bà ấy còn muốn nói gì đó với An Như Hinh, nhưng rồi lại thôi.
Hóa ra An gia lừa họ, An Như Hinh không phải con cháu An gia, ấy thế mà họ lại dám lừa dối nhà họ Lôi, chuyện này Lôi gia nhất định sẽ không bỏ qua đâu!
Hiển nhiên Đồng Thính Phong cũng biết bản thân đã gây rắc rối cho cô rồi, anh ấy liền nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi Tiểu Cửu, anh không biết chuyện lại thành ra thế này.
Nhưng An Như Hinh lại thở phào nhẹ nhõm, nếu như là vậy thì mọi chuyện chẳng phải sẽ được kết thúc trong êm đẹp sao? Cô cũng không cần giả vờ làm thiên kim tiểu thư nữa, cô có thể tự do rồi?
Nhưng Lôi Gia Hào nhìn dáng vẻ thân thiết giữa An Như Hinh và Đồng Thính Phong liền không vui, trực tiếp nắm tay của cô rồi kéo đi, mặc kệ em gái Đồng Duệ Ân có kêu như thế nào đi nữa.
Tới đây Đồng Duệ Ân lại nhìn anh trai của mình, nói:
- Cô ấy là Tiểu Cửu? Người anh thích anh hai thích hả?
- Ừ, nhưng đáng tiếc, cô ấy kết hôn rồi.
- Vậy thì ly hôn. Em nghe nói cô ấy thông đồng với An gia, lừa dối Lôi gia, họ nói rằng An Như Hinh đó là đại tiểu thư từ nhỏ bị bệnh nên được đưa tới trang viên ngoại ô nuôi dưỡng, hôn ước cũng là của cô ấy. Nhưng bây giờ nếu như mẹ và cô cô đã biết cô ta không phải đại tiểu thư thì sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn thôi.
Đồng Thính Phong cũng không phải kẻ ngốc, đứa em gái này của cậu ta từ trước đến giờ chưa từng nói nhiều như thế. Nếu như cậu ta đoán không sai, thì Đồng Duệ Ân thích Lôi Gia Hào, nên mới cố ý khích tướng cậu ta, để cậu ta tranh giành Tiểu Cửu.
Ha, non nớt.
- Em nghĩ nhiều rồi, anh thích Tiểu Cửu như em gái ruột của mình vậy. Hơn nữa anh chỉ hi vọng cô ấy được hạnh phúc thôi.
Đồng Duệ Ân càng nghe càng thấy không vui, sau đó còn nhìn anh trai của mình, nói:
- Ngu ngốc, nhu nhược, loại đàn ông như anh thì cả đời cũng không có được người phụ nữ mình thích!
- Ân Ân, cho dù không có Tiểu Cửu thì em và anh họ cũng không thể đâu!
Nói xong Đồng Thính Phong cũng rời đi mà không thêm câu nào.
Đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, An gia được mời đến đầy đủ, hơn nữa An Quân Triệt và Kiều Ái Hân cũng ở lại xem.
Lúc đó An Như Hảo đã bắt đầu sợ hãi rồi, chẳng lẽ mọi chuyện đã bị bại lộ rồi sao?
- Anh cả, chị dâu, không ngờ hôn lễ của cháu gái thì hai người không đến. Buổi tiệc chào mừng người ngoài thì hai người lại xông xáo như vậy.
Lúc này An Quân Triệt đến nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ nhàn nhạt nói:
- Cháu gái? Như Hảo kết hôn sao? Tôi không biết đó, lần trước thiệp mời ghi là An Như Hinh cơ mà? Tôi làm gì có đứa cháu nào tên Như Hinh?
An Như Hinh giật bắn mình, cái giọng nói âm trì địa ngục này, lại thêm cái thái độ nghênh ngang đó, thật sự là một người khó tính lạnh lùng.
- Anh có ý gì?
- An Thải Thuần, chuyện chú làm thì tự dọn dẹp đi!
#Yu~