Chương 2
4.
Trần Tiêu cảm thấy có chút không đúng, quay đầu nhìn lại.
Thương Lục đã đến rất gần, sững sờ nhìn tôi và Trần Tiêu.
Anh lên tiếng trước: “Nhược Nhược, hắn là ai?”
Lúc này tôi mới tỉnh táo lại, cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của bản thân thật ngu ngốc, cũng may vẫn chưa kịp làm ra động tác gì.
Tôi chạm nhẹ cánh tay Trần Tiêu, dùng giọng điệu xa cách trả lời anh:
“Chú nhỏ, sao chú trở về rồi?”
Ánh mắt Thương Lục tức giận nhìn tôi chằm chằm, hốc mắt dần chuyển sang màu đỏ.
Lần đầu tiên tôi thấy anh mất bình tĩnh như vậy.
Tôi rũ mắt, kéo Trần Tiêu muốn rời đi.
“Đi thôi.”
Khoảnh khắc tôi xoay lưng lại với anh, trái tim tôi chợt đau nhói.
Nhưng tôi tự nhủ lòng mình phải dằn lại cảm xúc rung động, không thể dễ dàng tha thứ cho việc anh đã bỏ đi năm năm. Dựa vào cái gì mà anh vừa trở về đã có thể dễ dàng làm tôi mất bình tĩnh như thế?
Sau khi đi được một đoạn khá xa, Trần Tiêu vẫn một mực im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.
“Hắn ta là ai?”
Tôi phục hồi tinh thần từ trong trạng thái mông lung, im lặng không trả lời hắn.
Trần Tiêu đột nhiên kích động nắm lấy bả vai tôi xoay người tôi đứng đối diện hắn: “Cố Nhược Nhược, tôi hỏi cô, hắn là ai?”
Tôi đẩy tay hắn ra: “Anh thật sự muốn biết sao?”
Trần Tiêu vẫn cố chấp nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt ngày càng trở nên tàn nhẫn.
“Cho nên, hắn là người mà cô thích? Cô xem tôi là thế thân của hắn?”
“Cô dỗ tôi mặc vest và đeo cà vạt là để cho tôi trông giống hắn hơn đúng không?”
“Cố Nhược Nhược, cô giỏi lắm!”
Trần Tiêu kéo cà vạt trên cổ hắn ném xuống đất và dùng chân giẫm lên.
“Dám coi tôi là thế thân? Cố Nhược Nhược, nếu cô dám thừa nhận, tôi sẽ không tha cho cô!”
Tôi nhìn bộ dáng tức giận của hắn, đột nhiên muốn cười.
“Coi anh là thế thân thì sao? Ba năm qua tôi vì anh mà chịu khổ còn ít sao?”
Hắn bắt tôi một ngày đưa cơm ba bữa, gọi tôi thì tôi phải đến, đuổi tôi thì tôi phải đi, thậm chí còn ở trước mặt đám bạn hắn nhục nhã tôi vô số lần. Hắn sai khiến tôi đi mua đồ, ép tôi cùng hắn tiếp rượu, hoặc đơn giản chỉ là đánh cược với đám anh em cây khế về việc ép cho tôi phải khóc.
Hắn chỉ cần nói một câu, tôi liền không từ chối mà làm theo.
Nếu như không phải vì hắn quá giống Thương Lục, tôi làm sao có thể chịu đựng bị hắn nhục nhã lâu như thế.
Hiện tại Thương Lục đã trở về, tôi cũng không muốn tiếp tục dỗ dành hắn nữa.
Ngoại trừ khuôn mặt này, hắn và Thương Lục thật sự chẳng có chút liên quan nào.
Trần Tiêu nhất thời trầm mặc, hắn nhìn tôi một cái rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng tôi không ngờ Trần Tiêu lại trả thù tôi nhanh như vậy.
5.
Ngày hôm ấy tôi cùng mấy bạn học đến phòng karaoke sau bữa ăn tối.
Tôi bị chuốc say.
Khi tôi tỉnh lại, tôi phát hiện mình nằm trong một căn phòng dưới ánh đèn mờ, trước cửa sổ sát đất có một bóng người cao lớn đang đứng.
Hắn chậm rãi xoay người, tay cầm ly rượu vang đỏ nhẹ nhàng lắc, chất lỏng trong ly ánh lên thứ ánh sáng quỷ dị.
“Dậy rồi?”
Là Trần Tiêu.
Hắn uống hết ly rượu vang đỏ trong tay rồi chậm rãi đi đến trước mặt tôi.
Tôi miễn cưỡng chống người ngồi dậy, mê man hỏi hắn: “Anh muốn làm gì?”
Ánh sáng quá mờ khiến tôi không nhìn rõ đượcb khuôn mặt Trần Tiêu, chỉ cảm giác ánh mắt hắn vẫn luôn cố chấp nhìn tôi chằm chằm.
“Cố Nhược Nhược, tôi đã nói rằng tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”
Trần Tiêu cúi người nắm lấy cằm tôi hôn xuống.
Tôi nhanh tay che miệng mình lại, điên cuồng nghĩ cách thoát thân.
“Trần Tiêu anh đừng làm bậy!”
“Tôi đã báo cảnh sát.”
Tôi bình tĩnh quăng ra hai câu nói này, đợi hắn tin tưởng.
“Hừ, cô nghĩ tôi sẽ sợ sao?”
Trần Tiêu tiếp tục nghiêng người đến gần khiến tôi phải ngã ra phía sau, đầu óc rối tinh một mảnh.
Say rượu làm não tôi có chút tê liệt, nhưng tôi vẫn nỗ lực tỉnh táo để phân tích tình huống trước mặt.
Thấy tôi có vẻ né tránh, Trần Tiêu đưa tay vuốt ve mặt tôi cười nói: “Không phải cô nghĩ rằng tôi sẽ không chuẩn bị gì mà làm ra chuyện này đấy chứ?”
Lời này làm tôi chấn động trong lòng.
Trần Tiêu hắn đã làm gì?
Tôi đột nhiên nhớ đến một số chuyện trước đây.
Trước đây khi cùng hắn đi tiếp rượu, tôi vốn dĩ cũng không biết uống, nhưng vì không muốn khiến hắn thất vọng liền liều mạng thay hắn chắn rượu.
Uống nhiều nên tửu lượng tôi cũng tăng lên, chẳng qua tôi vẫn luôn giữ chừng mực không để mình say đến bất tỉnh.
Nhưng hôm nay ngoại trừ men say trong đầu, khắp cơ thể tôi đều có chút yếu ớt vô lực.
Trần Tiêu hắn hạ thuốc!
Hắn chọn thủ đoạn đê tiện này để trả thù tôi sao?
Nếu vậy chuyện hôm nay có vẻ như hắn đã chuẩn bị từ trước.
Một khắc sau khi nhìn rõ chân tướng, tôi lạnh lùng nhìn hắn mắng một câu: “Anh đê tiện!”
Trần Tiêu nắm cằm tôi tức giận đáp trả: “Tôi đê tiện sao?”
“Cố Nhược Nhược, đây là lần đầu cô biết tôi sao? Cô ở bên tôi ba năm mà không nhìn ra tôi là loại người gì sao?”
Hắn mỉm cười chế nhạo, “Cô vì hắn ta mà thủ thân như ngọc sao? Tôi sẽ không cho cô được toại nguyện.”
Trần Tiêu hé môi, gắt gao cắn mạnh vào môi tôi đến khi trong không khí xuất hiện mùi máu tươi nhàn nhạt, hắn mới miễn cưỡng buông tôi ra.
Sau đó hắn đưa tay chạm vào bờ môi rớm máu của tôi, thấp giọng quỷ dị phun ra một câu: “Tôi muốn dùng dấu răng này vĩnh viễn đánh dấu cô.”
Tôi cười lạnh: “Cho dù anh có lột da tôi, tôi cũng không cho anh được toại nguyện.”
Trần Tiêu nghe vậy có chút hoảng hốt, ánh mắt thâm trầm tối xuống.
“Cố Nhược Nhược, tốt nhất cô đừng chọc giận tôi, nếu không hậu quả tự cô gánh chịu.”
“Tôi nghe lời anh, anh sẽ tha cho tôi sao?”
Hắn gần như trả lời ngay lập tức: “Sẽ không.”
“Vậy tại sao tôi còn phải nghe lời không chọc tức anh chứ?”
Đôi mắt Trần Tiêu đột nhiên đỏ ngầu, nghiến răng lao về phía tôi như một con sói hung bạo.
Tôi cắn răng nhắm mắt lại, trong lòng một trận căng thẳng ập tới.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bị đá văng một cách thô bạo.
6.
Tôi khiếp sợ mở mắt ra, đập vào mắt là hình ảnh Thương Lục mặt mày âm trầm xông vào phòng xông thẳng đến chỗ tôi.
Trần Tiêu ngẩng đầu lên nhìn, bỗng nhiên nở nụ cười xấu xa: “Chậc chậc, có người đúng là không biết lịch sự lại dám đi quấy rầy chuyện tốt của tôi.”
Thương Lục không nói hai lời túm lấy cổ áo Trần Tiêu rồi vung nắm đấm đánh thẳng vào mặt hắn.
Trần Tiêu giống như không thấy đau, ngược lại còn điên cuồng cười ra tiếng.
“Cố Nhược Nhược ở bên tôi nhiều năm như vậy, cơ thể cô ta tôi chơi chán rồi…”
Thương Lục lại đấm hắn một cái.
“Nói nhảm.”
Vệ sĩ của Trần Tiêu lao vào phòng chạy đến phía sau hắn ta. Hắn cười rộ lên: “Có nói nhảm hay không thì chúng tôi sẽ tự biết, chẳng lẽ Cố Nhược Nhược còn kể cho anh nghe?”
Thương Lục cầm lấy cái chăn mỏng đắp cho tôi, tôi cũng ôm lấy anh, cảm nhận bàn tay anh đang run rẩy.
Trần Tiêu lau đi vết máu trên khóe miệng, bình tĩnh nhìn chúng tôi ra khỏi phòng.
“Hẹn gặp lại ở trường nha, Cố Nhược Nhược.”
Trước khi rời đi, tôi nhìn hắn ta mắng: “Đồ điên!”
Nhìn sắc mặt Thương Lục đang căng ra vì tức giận, lòng tôi cũng bắt đầu hoảng loạn theo.
Có khi nào anh tin mấy lời nói nhảm nhí kia của Trần Tiêu rồi không?
Tôi không dám hỏi vì sợ bị anh ghét bỏ.
Sau khi đưa tôi lên xe, Thương Lục chở tôi đến bệnh viện kiểm tra hết một lượt, sau khi chắc chắn tôi không xảy ra chuyện gì mới lái xe đưa tôi về nhà.
Suốt quãng đường đi anh vẫn trầm mặt không nói với tôi một câu nào.
Tôi nhớ lại trước đây anh thường xoa đầu an ủi tôi và nói với tôi đừng lo lắng, anh sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ tôi cả đời.
Chóp mũi tôi chua xót nhưng vẫn cắn môi chịu đựng không khóc ra.
“Khóc cái gì?”
Thương Lục ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng.
“Những lời Trần Tiêu nói, anh tin sao?”
Thương Lục nghe tôi hỏi xong cũng không thèm nhìn, tay nắm vô lăng dùng sức nổi cả gân xanh.
Tôi nghe thấy anh cực kỳ bình tĩnh hỏi lại: “Có quan trọng không?”
Đầu tôi chợt nổ “bùm” một tiếng đến choáng váng.
Có quan trọng không?
Anh ấy giống như cũng không thèm quan tâm đến chuyện này.
Còn đối với tôi, nó thực sự rất quan trọng.
Nước mắt tôi từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay mát lạnh, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn để Thương Lục nhìn thấy tôi đang khóc.
“Anh đưa em về trường đi.”
Tôi không biết Thương Lục muốn đưa tôi đi đâu, nhưng tôi còn phải quay về ký túc xá.
Vừa dứt lời, xe đột nhiên thắng gấp khiến tôi không kịp phản ứng, đầu đập vào kính chắn xe đau rát.
Tôi quay đầu trừng mắt nhìn Thương Lục, chỉ thấy anh vẫn còn tức giận nhìn tôi chằm chằm, trong mắt còn có một tia cảm xúc khác lạ.
“Cố Nhược Nhược!”
Trần Tiêu cảm thấy có chút không đúng, quay đầu nhìn lại.
Thương Lục đã đến rất gần, sững sờ nhìn tôi và Trần Tiêu.
Anh lên tiếng trước: “Nhược Nhược, hắn là ai?”
Lúc này tôi mới tỉnh táo lại, cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của bản thân thật ngu ngốc, cũng may vẫn chưa kịp làm ra động tác gì.
Tôi chạm nhẹ cánh tay Trần Tiêu, dùng giọng điệu xa cách trả lời anh:
“Chú nhỏ, sao chú trở về rồi?”
Ánh mắt Thương Lục tức giận nhìn tôi chằm chằm, hốc mắt dần chuyển sang màu đỏ.
Lần đầu tiên tôi thấy anh mất bình tĩnh như vậy.
Tôi rũ mắt, kéo Trần Tiêu muốn rời đi.
“Đi thôi.”
Khoảnh khắc tôi xoay lưng lại với anh, trái tim tôi chợt đau nhói.
Nhưng tôi tự nhủ lòng mình phải dằn lại cảm xúc rung động, không thể dễ dàng tha thứ cho việc anh đã bỏ đi năm năm. Dựa vào cái gì mà anh vừa trở về đã có thể dễ dàng làm tôi mất bình tĩnh như thế?
Sau khi đi được một đoạn khá xa, Trần Tiêu vẫn một mực im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.
“Hắn ta là ai?”
Tôi phục hồi tinh thần từ trong trạng thái mông lung, im lặng không trả lời hắn.
Trần Tiêu đột nhiên kích động nắm lấy bả vai tôi xoay người tôi đứng đối diện hắn: “Cố Nhược Nhược, tôi hỏi cô, hắn là ai?”
Tôi đẩy tay hắn ra: “Anh thật sự muốn biết sao?”
Trần Tiêu vẫn cố chấp nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt ngày càng trở nên tàn nhẫn.
“Cho nên, hắn là người mà cô thích? Cô xem tôi là thế thân của hắn?”
“Cô dỗ tôi mặc vest và đeo cà vạt là để cho tôi trông giống hắn hơn đúng không?”
“Cố Nhược Nhược, cô giỏi lắm!”
Trần Tiêu kéo cà vạt trên cổ hắn ném xuống đất và dùng chân giẫm lên.
“Dám coi tôi là thế thân? Cố Nhược Nhược, nếu cô dám thừa nhận, tôi sẽ không tha cho cô!”
Tôi nhìn bộ dáng tức giận của hắn, đột nhiên muốn cười.
“Coi anh là thế thân thì sao? Ba năm qua tôi vì anh mà chịu khổ còn ít sao?”
Hắn bắt tôi một ngày đưa cơm ba bữa, gọi tôi thì tôi phải đến, đuổi tôi thì tôi phải đi, thậm chí còn ở trước mặt đám bạn hắn nhục nhã tôi vô số lần. Hắn sai khiến tôi đi mua đồ, ép tôi cùng hắn tiếp rượu, hoặc đơn giản chỉ là đánh cược với đám anh em cây khế về việc ép cho tôi phải khóc.
Hắn chỉ cần nói một câu, tôi liền không từ chối mà làm theo.
Nếu như không phải vì hắn quá giống Thương Lục, tôi làm sao có thể chịu đựng bị hắn nhục nhã lâu như thế.
Hiện tại Thương Lục đã trở về, tôi cũng không muốn tiếp tục dỗ dành hắn nữa.
Ngoại trừ khuôn mặt này, hắn và Thương Lục thật sự chẳng có chút liên quan nào.
Trần Tiêu nhất thời trầm mặc, hắn nhìn tôi một cái rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng tôi không ngờ Trần Tiêu lại trả thù tôi nhanh như vậy.
5.
Ngày hôm ấy tôi cùng mấy bạn học đến phòng karaoke sau bữa ăn tối.
Tôi bị chuốc say.
Khi tôi tỉnh lại, tôi phát hiện mình nằm trong một căn phòng dưới ánh đèn mờ, trước cửa sổ sát đất có một bóng người cao lớn đang đứng.
Hắn chậm rãi xoay người, tay cầm ly rượu vang đỏ nhẹ nhàng lắc, chất lỏng trong ly ánh lên thứ ánh sáng quỷ dị.
“Dậy rồi?”
Là Trần Tiêu.
Hắn uống hết ly rượu vang đỏ trong tay rồi chậm rãi đi đến trước mặt tôi.
Tôi miễn cưỡng chống người ngồi dậy, mê man hỏi hắn: “Anh muốn làm gì?”
Ánh sáng quá mờ khiến tôi không nhìn rõ đượcb khuôn mặt Trần Tiêu, chỉ cảm giác ánh mắt hắn vẫn luôn cố chấp nhìn tôi chằm chằm.
“Cố Nhược Nhược, tôi đã nói rằng tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”
Trần Tiêu cúi người nắm lấy cằm tôi hôn xuống.
Tôi nhanh tay che miệng mình lại, điên cuồng nghĩ cách thoát thân.
“Trần Tiêu anh đừng làm bậy!”
“Tôi đã báo cảnh sát.”
Tôi bình tĩnh quăng ra hai câu nói này, đợi hắn tin tưởng.
“Hừ, cô nghĩ tôi sẽ sợ sao?”
Trần Tiêu tiếp tục nghiêng người đến gần khiến tôi phải ngã ra phía sau, đầu óc rối tinh một mảnh.
Say rượu làm não tôi có chút tê liệt, nhưng tôi vẫn nỗ lực tỉnh táo để phân tích tình huống trước mặt.
Thấy tôi có vẻ né tránh, Trần Tiêu đưa tay vuốt ve mặt tôi cười nói: “Không phải cô nghĩ rằng tôi sẽ không chuẩn bị gì mà làm ra chuyện này đấy chứ?”
Lời này làm tôi chấn động trong lòng.
Trần Tiêu hắn đã làm gì?
Tôi đột nhiên nhớ đến một số chuyện trước đây.
Trước đây khi cùng hắn đi tiếp rượu, tôi vốn dĩ cũng không biết uống, nhưng vì không muốn khiến hắn thất vọng liền liều mạng thay hắn chắn rượu.
Uống nhiều nên tửu lượng tôi cũng tăng lên, chẳng qua tôi vẫn luôn giữ chừng mực không để mình say đến bất tỉnh.
Nhưng hôm nay ngoại trừ men say trong đầu, khắp cơ thể tôi đều có chút yếu ớt vô lực.
Trần Tiêu hắn hạ thuốc!
Hắn chọn thủ đoạn đê tiện này để trả thù tôi sao?
Nếu vậy chuyện hôm nay có vẻ như hắn đã chuẩn bị từ trước.
Một khắc sau khi nhìn rõ chân tướng, tôi lạnh lùng nhìn hắn mắng một câu: “Anh đê tiện!”
Trần Tiêu nắm cằm tôi tức giận đáp trả: “Tôi đê tiện sao?”
“Cố Nhược Nhược, đây là lần đầu cô biết tôi sao? Cô ở bên tôi ba năm mà không nhìn ra tôi là loại người gì sao?”
Hắn mỉm cười chế nhạo, “Cô vì hắn ta mà thủ thân như ngọc sao? Tôi sẽ không cho cô được toại nguyện.”
Trần Tiêu hé môi, gắt gao cắn mạnh vào môi tôi đến khi trong không khí xuất hiện mùi máu tươi nhàn nhạt, hắn mới miễn cưỡng buông tôi ra.
Sau đó hắn đưa tay chạm vào bờ môi rớm máu của tôi, thấp giọng quỷ dị phun ra một câu: “Tôi muốn dùng dấu răng này vĩnh viễn đánh dấu cô.”
Tôi cười lạnh: “Cho dù anh có lột da tôi, tôi cũng không cho anh được toại nguyện.”
Trần Tiêu nghe vậy có chút hoảng hốt, ánh mắt thâm trầm tối xuống.
“Cố Nhược Nhược, tốt nhất cô đừng chọc giận tôi, nếu không hậu quả tự cô gánh chịu.”
“Tôi nghe lời anh, anh sẽ tha cho tôi sao?”
Hắn gần như trả lời ngay lập tức: “Sẽ không.”
“Vậy tại sao tôi còn phải nghe lời không chọc tức anh chứ?”
Đôi mắt Trần Tiêu đột nhiên đỏ ngầu, nghiến răng lao về phía tôi như một con sói hung bạo.
Tôi cắn răng nhắm mắt lại, trong lòng một trận căng thẳng ập tới.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bị đá văng một cách thô bạo.
6.
Tôi khiếp sợ mở mắt ra, đập vào mắt là hình ảnh Thương Lục mặt mày âm trầm xông vào phòng xông thẳng đến chỗ tôi.
Trần Tiêu ngẩng đầu lên nhìn, bỗng nhiên nở nụ cười xấu xa: “Chậc chậc, có người đúng là không biết lịch sự lại dám đi quấy rầy chuyện tốt của tôi.”
Thương Lục không nói hai lời túm lấy cổ áo Trần Tiêu rồi vung nắm đấm đánh thẳng vào mặt hắn.
Trần Tiêu giống như không thấy đau, ngược lại còn điên cuồng cười ra tiếng.
“Cố Nhược Nhược ở bên tôi nhiều năm như vậy, cơ thể cô ta tôi chơi chán rồi…”
Thương Lục lại đấm hắn một cái.
“Nói nhảm.”
Vệ sĩ của Trần Tiêu lao vào phòng chạy đến phía sau hắn ta. Hắn cười rộ lên: “Có nói nhảm hay không thì chúng tôi sẽ tự biết, chẳng lẽ Cố Nhược Nhược còn kể cho anh nghe?”
Thương Lục cầm lấy cái chăn mỏng đắp cho tôi, tôi cũng ôm lấy anh, cảm nhận bàn tay anh đang run rẩy.
Trần Tiêu lau đi vết máu trên khóe miệng, bình tĩnh nhìn chúng tôi ra khỏi phòng.
“Hẹn gặp lại ở trường nha, Cố Nhược Nhược.”
Trước khi rời đi, tôi nhìn hắn ta mắng: “Đồ điên!”
Nhìn sắc mặt Thương Lục đang căng ra vì tức giận, lòng tôi cũng bắt đầu hoảng loạn theo.
Có khi nào anh tin mấy lời nói nhảm nhí kia của Trần Tiêu rồi không?
Tôi không dám hỏi vì sợ bị anh ghét bỏ.
Sau khi đưa tôi lên xe, Thương Lục chở tôi đến bệnh viện kiểm tra hết một lượt, sau khi chắc chắn tôi không xảy ra chuyện gì mới lái xe đưa tôi về nhà.
Suốt quãng đường đi anh vẫn trầm mặt không nói với tôi một câu nào.
Tôi nhớ lại trước đây anh thường xoa đầu an ủi tôi và nói với tôi đừng lo lắng, anh sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ tôi cả đời.
Chóp mũi tôi chua xót nhưng vẫn cắn môi chịu đựng không khóc ra.
“Khóc cái gì?”
Thương Lục ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng.
“Những lời Trần Tiêu nói, anh tin sao?”
Thương Lục nghe tôi hỏi xong cũng không thèm nhìn, tay nắm vô lăng dùng sức nổi cả gân xanh.
Tôi nghe thấy anh cực kỳ bình tĩnh hỏi lại: “Có quan trọng không?”
Đầu tôi chợt nổ “bùm” một tiếng đến choáng váng.
Có quan trọng không?
Anh ấy giống như cũng không thèm quan tâm đến chuyện này.
Còn đối với tôi, nó thực sự rất quan trọng.
Nước mắt tôi từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay mát lạnh, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn để Thương Lục nhìn thấy tôi đang khóc.
“Anh đưa em về trường đi.”
Tôi không biết Thương Lục muốn đưa tôi đi đâu, nhưng tôi còn phải quay về ký túc xá.
Vừa dứt lời, xe đột nhiên thắng gấp khiến tôi không kịp phản ứng, đầu đập vào kính chắn xe đau rát.
Tôi quay đầu trừng mắt nhìn Thương Lục, chỉ thấy anh vẫn còn tức giận nhìn tôi chằm chằm, trong mắt còn có một tia cảm xúc khác lạ.
“Cố Nhược Nhược!”