Chương : 42
Edit: Như Bình Beta: Vô Phương “Tiểu quỷ, ngươi mạnh miệng thế không sợ cắn trúng lưỡi sao?” Thanh Huyền thốt ra lời độc ác, Hoa Vô Ngôn khẽ hừ, dường như cực kỳ khinh thường Thanh Huyền. Y nhướng mày, cố tình tặc lưỡi, không hề bối rối. Tay phải cầm cây quạt giấy gõ từng nhịp từng nhịp đều đều vào bàn tay trái: “Muốn xé miệng bản công tử, còn phải coi ngươi có bản lĩnh này hay không?”
Tuy y có nghe được chút ít chuyện của Thanh Huyền trên Ngọc Hư Cung. Nhưng Hoa Vô Ngôn không hề biết Thanh Huyền đã nhận được một ngàn năm tu vi của Lam Không trên Tây Côn Luân. Cho nên trong ấn tượng của y, Thanh Huyền vẫn là thằng nhóc ranh chỉ giỏi võ mồm luôn trốn sau lưng Thiên Sắc năm ấy. Thằng nhóc đó chẳng qua chỉ dựa vào danh tiếng của Thiên Sắc mà kiêu căng ngạo mạn, thì làm sao có thể được y xem trọng cơ chứ?
Thanh Huyền như cười như không, cúi đầu xuống nhìn thanh kiếm Càn Khôn trong tay mình, khuôn mặt bị che khuất dưới ánh trăng khiến ngũ quan của Thanh Huyền nhuộm một màu xám trắng nhàn nhạt. Đôi môi với độ cong hoàn mỹ hơi nhếch lên nở một nụ cười sâu xa, trong nụ cười kia ẩn chứa sự lạnh lùng không dễ nhận ra: “Có bản lĩnh hay không, thử một lần mới biết.”
Dứt lời, hắn vung kiếm Càn Khôn lên. Dưới ánh trăng bàng bạc, kiếm Càn Khôn cũng tỏa ra luồng sáng lạnh nhạt nhòa. Thanh kiếm rít lên chói tai, vỏ kiếm bay vút ra tựa như mũi tên vọt khỏi cung, phóng thẳng vào mặt Hoa Vô Ngôn.
Hoa Vô Ngôn hơi sửng sốt. Nhưng rốt cuộc y vẫn là kẻ có kiến thức rộng, từng đánh qua nhiều trận chiến, cho nên năng lực đối phó với tình huống khẩn cấp của y cũng rất mạnh, vào lúc vỏ kiếm sắp đập thẳng vào mặt, y vung cây quạt giấy ra đỡ. Mà ngay sau đó, Thanh Huyền đã vung kiếm đâm tới, chỉ mới là kiếm khí lướt qua thế mà đã chém đứt một góc áo của Hoa Vô Ngôn.
Uy lực của thanh kiếm này tuyệt đối không kém gì bốn thanh thần kiếm của Linh Bảo Thiên tôn, quả là thần khí!
Tu vi của thằng tiểu quỷ này đã cao hơn trước rất nhiều, theo kiếm khí tỏa ra từ hắn mà đoán có lẽ hắn có được ít nhất là hai ngàn năm tu vi!
Là do song hành song tu với Thiên Sắc, cho nên chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà hắn đã có được sức mạnh đáng sợ thế sao?
Tuy trong lòng Hoa Vô Ngôn ngập tràn vị chua chát ghen tị, nhưng y đã nhận ra điều gì đó bất ổn. Hoa Vô Ngôn không có ý đánh đấm gì, nhưng mà Thanh Huyền ép sát từng bước, dù đã chiếm được thượng phong cũng không chịu ngừng lại, cho nên y cũng không có cách nào thoát thân, chỉ có thể dùng quạt giấy liên tiếp đỡ những đòn tấn công lạnh thấu xương của Thanh Huyền. Y hơi ngửa người ra sau, trốn tránh khá là chật vật.
Thanh Huyền lần đầu tiên sử dụng thanh kiếm Càn Khôn này, hắn thật không ngờ nó rất thuận tay! Thanh Kiếm này cực nhẹ, tuy không uy phong bằng thanh Lục Kiếm tiên, nhưng dường như thanh kiếm này rất hiểu ý hắn. Chỉ cần hắn vừa nghĩ tới sẽ tấn công theo phương hướng, góc độ nào thì kiếm Càn Khôn đã cực kỳ tự nhiên phối hợp với hắn tấn công vào nơi đó, giống như nó là một phần cơ thể hắn.
Chu Ngưng trốn ở một bên, quan sát từng chiêu từng thức lạnh lùng của Thanh Huyền. Hắn tấn công liên tiếp khiến Hoa Vô Ngôn không thể trả đòn, nàng thầm than thở khâm phục bản thân mình, may mà nàng có con mắt tinh tường, không chọn nhầm sư phụ. Một lúc sau, nàng càng xem càng hưng phấn, cất cao giọng cổ vũ, nếu nàng mà có đuôi e rằng nó cũng đang nhiệt tình phe phẩy: “Sư phụ, cố lên… Chặt đuôi tên hồ yêu này làm chổi, lột da y làm giẻ lau đi!”
“Câm miệng!” Thuận theo một chiêu kiếm quay người lại, Thanh Huyền hung dữ trừng mắt liếc Chu Ngưng.
Hắn ít nhiều cũng nhận ra được, từng chiêu thức của Hoa Vô Ngôn rõ ràng đang nhường nhịn hắn, có lẽ y hơi kiêng dè hắn. Mà giờ phút này, nếu sư phụ đang ở gần đây, thì chỉ đến khi hắn bị thương, đánh không lại mới khiến sư phụ chịu hiện thân.
Có thể dạy dỗ cái gã hồ yêu miệng mồm đê tiện này hay không chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất vẫn là hắn muốn dùng an nguy của mình để dụ sư phụ ra mặt.
Thừa cơ này, hắn cố tình để lộ sơ hở cực to, chìa lưng ra cho Hoa Vô Ngôn, hắn hoàn toàn không thèm quan tâm nếu hắn làm vậy thì sẽ có khả năng bị thương rất nặng.
Bắt được sơ hở này, đương nhiên Hoa Vô Ngôn cực kỳ mừng rỡ. Nãy giờ y cứ phải tránh né sức mạnh và binh khí của thằng nhóc ranh này, lòng y đương nhiên đang cực kỳ uất nghẹn, giờ đột ngột có cơ hội, sao y lại không thừa cơ trả thù một phen chứ?
Y cầu xin ba ngàn năm, chỉ muốn cùng nàng song hành song tu, nhưng nàng từ chối hết lần này đến lần khác.
Còn thằng ranh con này, dựa vào cái gì lại được cơ chứ?
Tiểu quỷ, là ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết!
Vô Hoa Ngôn quyết ý, y thu cây quạt giấy lại, bàn tay phải biến thành vuốt hồ ly cực sắc, móng vuốt sắc bén và dài mảnh đen sẫm lại, y đăm đăm dữ tợn vung vuốt nhắm vào lưng Thanh Huyền…
Đây là sát chiêu của y, một khi móng vuốt đâm vào da thịt lập tức sẽ moi tim móc phổi của kẻ địch! Bây giờ, Hoa Vô Ngôn cũng không thèm quan tâm nếu y giết tiểu quỷ này thì sẽ đắc tội với Thiên Sắc, y chỉ hận không thể tự tay vò nát tim gan của hắn mới có thể giải trừ nỗi oán hận trong lòng!
Trong tích tắc, đến cả Chu Ngưng cũng nhận ra được tình thế hiểm nguy, nàng cuống quýt hét lớn: “Sư phụ cẩn thận!” Nhưng Thanh Huyền lại mắt điếc tai ngơ, không những không tung ra động tác phòng vệ tiếp theo, ngược lại hắn còn âm thầm tìm kiếm xung quanh, hắn chỉ mong có thể trông thấy bóng dáng của sư phụ.
Ngay vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, chẳng biết một món binh khí như một mũi tên từ đâu bay vọt tới xuyên thẳng vào móng vuốt Hoa Vô Ngôn, khiến y không thể không thu tay về.
Đó là một cây bút bằng bạch ngọc!
Hoa Vô Ngôn nén đau rút cây bút bạch ngọc trên bàn tay ra từng chút từng chút một, nhưng cây bút kia cắm vào rất sâu, mỗi lần nhổ ra được một ly thì toàn thân đều đau đớn! Y cắn chặt răng, tay run run tiếp tục, y bỗng nghe thấy một tiếng cười khẽ, giọng nói một nam tử không biết từ nơi nào truyền tới.
“Hoa Vô Ngôn, ngươi dù gì cũng là bậc tiền bối, thế mà lại dùng thứ thủ đoạn tàn nhẫn này đối phó với tiểu bối, chẳng lẽ ngươi không sợ lục giới nhạo báng ư?”
“Bán Hạ sư bá!” Nhận ra giọng nói quen thuộc đó, Thanh Huyền khẽ gọi, hắn hơi ngạc nhiên vui mừng, nhưng trong lòng cũng thất vọng khó tả.
Vì người đến đây không phải là sư phụ…
Quả nhiên, trong rừng cây vang lên âm thanh cực nhỏ, một lát sau, một nam tử xuất hiện đứng cách bọn họ khoảng chừng mười bước.
Nam tử kia lẳng lặng đứng dưới bóng cây, hai tay chắp sau lưng, một nụ cười nhàn nhạt hiện trên khuôn mặt nho nhã trầm tĩnh. Phong thái của người đó tản ra khí chất của bậc trí thức, nhưng đôi lông mày lại hơi xếch lên, ánh mắt vô cùng sắc bén khiến người ta không dám nhìn gần.
Người đó chính vị đệ tử thích ngao du tứ hải nhất của Trường Sinh Đại đế, y say mê nhất là thơ, từ, sáo trúc, một con mọt sách chính hiệu – Bán Hạ.
“Nếu nói bản công tử tàn nhẫn, vậy những kẻ tu tiên thành thần chẳng phải đều tàn nhẫn dựa vào việc thu yêu bắt quỷ tay nhuốm máu tanh, rặt lũ sát sinh!” Cuối cùng, Hoa Vô Ngôn cũng nhổ được chiếc bút bạch ngọc ra khỏi bàn tay, vứt phắt xuống đất. Hoa Vô Ngôn ôm bàn tay máu chảy ròng ròng, chẳng biết là vì đau đớn hay là phẫn nợ, y nhíu mày tỏ vẻ châm biếm lạ lùng, nhưng vô hình trung lại khiến khuôn mặt tuấn tú của y đều vặn vẹo, đôi con ngươi bùng cháy ngọn lửa đỏ âm u: “Đồ hai mặt, xem thường luân lý, hung thần ác sát, mặt người dạ chó. Yêu thì sao, mà tiên thì thế nào? Ai dám nói rằng mình sạch sẽ hơn ai?”
“Sạch sẽ cũng được, không sạch cũng chẳng sao, tất cả đều là chuyện của tiên gia, không tới lượt một tên yêu nghiệt như ngươi cả gan bình luận.” Xòe bàn tay ra, chiếc bút bạch ngọc trong tích tắc bay vào lòng bàn tay mình, Bán Hạ vẫn luôn nở nụ cười lạnh nhạt. Lời nói vẫn tao nhã lễ độ như trước, nhưng ý cảnh cáo trong những lời không mặn không nhạt kia rất rõ ràng: “Hoa Vô Ngôn, nếu ngươi vẫn muốn giữ lại cái mạng hèn hạ để tiếp tục tu tiên thì nhanh biến đi. Ngươi có biết, đời ta hận nhất cái mùi khai ngấy trên người yêu hồ không?”
Hung dữ trừng mắt nhìn Thanh Huyền, Hoa Vô Ngôn cắt chặt răng, quyết định tạm ghi sổ món nợ hôm nay, đợi đến ngày khác sẽ tính toán lại.
“Tiểu quỷ, coi như hôm nay ngươi gặp may!” Tuy rằng lửa giận trong lòng càng cháy càng to, nhưng mà hảo hán không chịu thiệt trước mắt. Hoa Vô Ngôn biết mình không thể chiếm lợi gì được ở đây, đành nhẫn nhịn lui bước, y chỉ có thể căm giận ném ra một câu uy hiếp cho bỏ tức: “Đến một ngày, ta nhất định sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.”
Dứt lời, y hóa thành hồ ly, lẩn vào giữa rừng cây nhanh như chớp, chốc lát đã không còn bóng dáng nữa.
Bán Hạ cất bút bạch ngọc vào trong tay áo. Y xoay người lại, đôi mắt nghiêm trang, nét mặt lạnh nhạt, tựa như y chỉ lơ đãng lướt mắt qua, ánh mắt y quét qua nét phức tạp trên khuôn mặt Thanh Huyền rồi lại liếc nhìn Chu Ngưng với thần sắc đề phòng đang trốn phía sau cây cổ thụ. Cuối cùng, Bán Hạ tiến lên lẳng lặng quan sát kỹ bàn tay phải cầm kiếm của Thanh Huyền: “Thanh Huyền, ta nghe nói tay con bị thương do Kim Giao Tiên của Tử Tô, bây giờ đã khỏi chưa?”
Vì Bán Hạ có chút chuyện cần làm nên phải ở lại đảo Bồng Lai, vì vậy y mới vắng mặt ở Trường Sinh yến, đương nhiên y không biết rõ những hành vi, cử chỉ của Thanh Huyền trên Tây Côn Luân. Còn phần Tử Tô, y đã sớm biết ả ta tính tình kiêu căng. Bây giờ thấy tiểu sư điệt mình hằng yêu quý chịu uất ức như vậy, lòng y cũng hơi buồn phiền, nên thần thái càng chăm chú nghiêm trang.
Vết bỏng do Kim Giao Tiên gây ra rất khó lành, qua nhiều ngày vết thương vốn đã tốt lên chút ít. Nhưng mới vừa rồi hắn đánh một trận với Hoa Vô Ngôn, Thanh Huyền nắm chặt chuôi kiếm mà không không chế sức lực, chuôi kiếm Càn Khôn lập tức xé rách lớp da non mới lên mấy ngày qua, vết thương trên tay đầm đìa máu. Đừng nói là Bán Hạ, mà ngay cả Chu Ngưng cũng phải hoảng sợ rụt cổ lại, hít vào một hơi.
Nhưng dường như Thanh Huyền lại không cảm nhận được, hắn cắt một miếng vải trắng ở bên hông rồi quấn qua loa lên vết thương toác da chảy máu, như cố tình muốn che giấu vết thương.
Thật ra, so với quan tâm cơn đau trên tay thì hắn càng quan tâm đến sự thất vọng khó tả dâng trào trong lòng hơn.
Xem ra, sư phụ thật sự không muốn quan tâm tới hắn nữa sao?
Bán Hạ nhận ra bộ dạng thất vọng, chán chường của hắn, cũng hiểu rõ những điều hắn đang suy nghĩ. Bán Hạ khẽ lắc đầu, nét mặt hơi bất đắc dĩ: “Con xem lại mình đi, sư phụ con chẳng qua chỉ rời xa con vài ngày, con lại đi kiếm chuyện như vậy, sao có thể thể khiến sư muội yên tâm đây?” Bán Hạ thở dài, y lấy một cái chai ở bên hông ra: “Mấy ngày nay sư muội đặc biệt lên dãy núi Ly Sơn Tây Tú, đến chỗ của Thiên Tôn Thiên Tiên Đạo xin sương đọng ngàn năm ở hồ Giải Trãi để nấu thuốc trị vết bỏng trên tay do tam muội chân hỏa gây ra cho con.”
Những lời đó là sự xác minh không thể nghi ngờ rằng Bán Hạ xuất hiện ở đây không phải ngẫu nhiên mà có lẽ Thiên Sắc đang ở gần đâu đây!
Thanh Huyền mừng rỡ, hắn không vươn tay đón lấy cái chai chứa thuốc Ngưng Lộ, mà vừa cuống quýt níu lấy ống tay áo của Bán Hạ, vừa đảo mắt tìm kiếm xung quanh: “Bán Hạ sư bá, nói vậy, có phải người biết sư phụ của con đang ở đâu không?”
“Sư phụ con đang cần làm một chuyện rất quan trọng.” Bán Hạ không giải thích nhiều, cũng không phủ nhận, chỉ trả lời chiếu lệ, sau đó y gỡ mảnh vải trắng bọc qua loa bàn tay Thanh Huyền ra, y lấy thần dược Ngưng Lộ tỉ mỉ bôi lên vết thương: “Chờ đến khi xong chuyện cần làm, sư phụ con sẽ đến tìm con.”
Bôi thuốc lên, Thanh Huyền bỗng cảm thấy vết thương bỏng rát mấy ngày nay lập tức dịu mát hẳn đi:”Sư bá, sư phụ con đang ở gần đây ư?” Thanh Huyền không nản lòng tiếp tục tìm kiếm xung quanh, hắn chỉ hy vọng giây tiếp theo sư phụ có thể xuất hiện trước mặt hắn. Tuy động tác bôi thuốc của sư bá không quá thô bạo, nhưng nếu là sư phụ bôi thuốc cho hắn, vậy chắc chắn người sẽ nhẹ nhàng, dịu dàng và cẩn thận hơn!
Nếu sư phụ chịu tỏ ra quan tâm tới hắn một chút, có lẽ vết thương này đã lành lặn từ lâu!
Thật ra, vết thương này sở dĩ chưa lành, nguyên nhân chính là vì tâm bệnh của hắn. Thanh Huyền vốn tưởng rằng sư phụ đã chẳng thèm đoái hoài gì đến mình, mang tâm tư ngọc vỡ bình tan, cho nên miệng vết thương có rách toác ra thì hắn cũng mặc kệ nó, hắn muốn dùng cách này khiến sư phụ đau lòng, để ý hắn.
Giờ khắc này, hắn thầm đoán, có phải sư phụ vẫn luôn đi theo hắn nhưng vì không muốn gặp hắn nên mới như vừa nãy, khi sư phụ thấy hắn để lộ sơ hở trước mặt Hoa Vô Ngôn, người sợ hắn bị thương mới nhờ sư bá Bán Hạ ra tay giúp đỡ hay không?
Đúng rồi, chắn chắn là vậy!
“Ở gần đây thì sao?” Bán Hạ nâng mắt lén lút ra dấu bằng mắt với hắn, nhưng vẫn không chịu trả lời mà chỉ hỏi lại: “Mà không ở gần đây thì thế nào?”
Thanh Huyền là kẻ thông minh, ánh mắt Bán Hạ muốn nói điều gì, lòng hắn đã hiểu. Có được câu trả lời mình mong muốn, sự thất vọng và lo lắng trong lòng hắn chỉ phút chốc đã tan thành mây khói, môi như nếm được vị ngòn ngọt, hắn lập tức phối hợp trả lời: “Không sao ạ, con chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Bán Hạ khẽ gật đầu, đợi sau khi bôi thuốc lên toàn bộ bàn tay phải của Thanh Huyền xong y nhìn về hướng bắc, thở dài thườn thượt, trong ngữ điệu dường như ẩn chứa chút nuối tiếc: “Đi tiếp về hướng bắc chính là thành Ninh An, vài năm trước khi vân du qua đây, ta đã gặp được một thiếu niên hăng hái nhiệt huyết nên đã dạy hắn vài chiêu, cũng xem như là nửa đệ tử của ta. Mấy năm gần đây ta chưa có thời gian rãnh đến thăm nó, nếu con định đi đến đó thì tiện đường giúp sư bá tới thăm nó đi.”
“Sư bá đã nhận đệ tử?” Đây là lần đầu tiên Thanh Huyền biết Bán Hạ sư bá đã nhận đệ tử, nhất thời hắn cũng hơi tò mò: “Tên họ huynh ấy là gì, nhà ở đâu ạ?”
Bán Hạ hơi trầm ngâm rồi lấy ra một miếng ngọc quyết trong tay áo: “Con cầm nửa mảnh ngọc quyết này đi tìm nó, nó sẽ không làm trễ nãi việc của con đâu. Như thế, con cũng có chỗ dừng chân trong thành Ninh An.” Thanh Huyền đón lấy mảnh ngọc, lúc đó Bán Hạ mới xoay người, một nét phức tạp thoáng hiện lên khuôn mặt, dường như y có ý định từ biệt: “Nó là tiểu Vương gia Triệu Thịnh ở Ninh An Vương phủ.”
Vừa dứt lời, âm thầm lặng lẽ như lúc xuất hiện, Bán Hạ bước vào trong bóng đêm, chỉ tích tắc đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lúc này Chu Ngưng đang trốn sau cây cổ thụ mới dám bước ra, nở nụ cười nịnh nọt rồi chầm chậm bước tới gần Thanh Huyền, khuôn mặt cười tươi như hoa lê mới chớm, nàng tỏ vẻ thân thiện đã biết mà còn cố hỏi: “Ái chà, sư phụ, người muốn đến Ninh An sao?”
“Liên can gì đến ngươi?” Thanh Huyền cất kỹ mảnh ngọc quyết, thần sắc không vui lườm nàng một cái, hắn cảnh cáo thẳng thừng: “Đừng nghĩ rằng vừa rồi ta nói chơi, nếu ngươi còn đi theo ta, ta nhất định sẽ thu phục yêu hồn của ngươi, khiến ngươi trọn kiếp không thể siêu sinh!”
Mục đích của lời này vốn là muốn thoát khỏi tiểu hoa yêu như miếng cao da chó dán chắt lấy hắn, mà Thanh Huyền không ngờ tới, câu lẩm bẩm tiếp theo của Chu Ngưng khiến hắn á khẩu không trả lời được…
“Cuộc đời này, nếu làm đồ đệ mà không ở bên sư phụ mình, thì còn là đồ đệ gì nữa chứ?”
Trong chớp mắt, Thanh Huyền lại quét mắt tìm kiếm xung quanh một lượt, nhưng vẫn không hề phát hiện ra bóng dáng của sư phụ.
Đúng rồi, tiểu hoa yêu này nói đúng lắm, nếu làm đồ đệ mà không ở bên sư phụ mình, thì còn xem là đồ đệ gì nữa chứ!
Không biết trong lòng sư phụ có giờ khắc nào xem hắn như một thứ gánh nặng, chỉ mong nhanh chóng vứt bỏ hay không?
******
Thiên Sắc đang đứng trên một phiến lá, thân thể đang lơ lửng trên ngọn cây, nàng đứng trên cao quan sát Thanh Huyền ở phía xa xa. Lúc nãy, nàng nhìn rất rõ mọi chuyện diễn ra, ngay cả lúc hắn cố tình để lộ sơ hở cho Hoa Vô Ngôn thừa cơ đánh lén, cũng là nàng nhờ Bán Hạ ra tay giúp đỡ.
Thằng bé ngốc nghếch này, tại sao lại bướng bỉnh vậy?
Hắn cứ thế này, làm sao nàng yên tâm cho được đây?
Bán Hạ nhìn nàng nhíu mày, lặng im không nói, y không tiện can thiệp, chỉ lẳng lặng nhìn ánh mắt nàng mà cảm khái: “Nếu nó đã quyết tâm dụ muội xuất hiện, muội không trốn được bao lâu nữa đâu.”
Ánh trăng bạc phủ lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, dường như khiến thần sắc vẫn luôn hờ hững của nàng tăng thêm một phần nhiệt độ chẳng rõ là nóng hay là lạnh. Thiên Sắc rũ mắt như đang trầm tư, sau một lát mới cúi đầu đáp: “Muội biết.” Tuy nói vậy, nhưng giọng nói ẩn chứa vẻ cứng nhắc, mất tự nhiên, dòng suy nghĩ của nàng đã trôi đi rất xa.
Bán Hạ trông thấy rất rõ từng phản ứng của Thiên Sắc, cũng không biết nên dùng giọng điệu gì với nàng, khuyên bảo hay an ủi đây? Thật lâu sau, y chẳng biết làm sao chỉ nhẹ nhàng nói: “Thật ra, nếu trong lòng muội không có nó, thì nó làm gì cũng vô dụng thôi.” Không thể không nói, những lời như than thở này quả thực đã âm thầm thức tỉnh Thiên Sắc.
Quả nhiên, trong tích tắc một sự hoảng loạn đột ngột bùng lên trong đáy mắt Thiên Sắc, nàng mở to đôi mắt, thất thần mải miết nhìn Bán Hạ rất lâu. Đúng vậy, quả là rất lâu. Trong quãng thời gian đó có lẽ nàng đang ngẫm nghĩ rất nhiều rất nhiều chuyện, cũng có lẽ là đầu óc nàng trống rỗng nên không hề nghĩ được gì. Cuối cùng, thân thể nàng khẽ run, nàng nhắm đôi mắt đang nóng dần lên: “Là vì quan tâm, cho nên lúc này mới ép bản thân đừng quan tâm nữa.”
Đúng vậy, nàng quan tâm.
Vốn tưởng rằng lòng mình tĩnh lặng như nước, nhưng thật không ngờ, rời khỏi Thanh Huyền chỉ vài ngày, mà ma chướng của nàng càng ngày mạnh lên, có khi nàng vô cớ hốt hoảng, trong đầu toàn là cảnh tượng hoang đường khi nàng bước vào giấc mơ của Thanh Huyền ở Cửu Tiêu điện.
Bắt đầu từ khi nào, nàng đã bắt đầu có ý nghĩ không nên có với Thanh Huyền?
Có lẽ, cái tát khiển trách kia, không nên đánh Thanh Huyền mà nên tát vào mặt nàng mới đúng.
Bắt gặp bộ dáng này của Thiên Sắc, lòng Bán Hạ hơi hoảng hốt, con ngươi trong đôi mắt càng thêm u tối: “Nếu muội quả thật có ý với nó, sao không nói rõ tất cả với nó, đợi đến khi nó tu thành tiên thân. Cho dù muội không vượt qua được thiên kiếp, bị đánh về yêu thân, nhưng chỉ cần nó bằng lòng cũng có thể giúp muội trường sinh bất lão, hai người tìm một nơi thế ngoại đào nguyên không màng thế sự, chẳng hơn sao?”
“Tiên yêu khác đường, ý trời khó trái.” Thiên Sắc cười buồn, bất tri bất giác giọng nói nàng hơi run run. Có lẽ là không thể khắc chế nỗi đau, cũng có lẽ là khó mà kiềm nén lo lắng trong lòng, sự dao động không ngừng lướt qua đáy mắt nàng rồi biến thành nỗi đau không màu không sắc: “Những kẻ đi vào con đường này không ít, nhưng có mấy ai có thể không hề chùn bước đi đến điểm cuối cùng, rốt cuộc có bao nhiêu người có được kết quả tốt lành?”
Dường như bị ngụ ý trong lời Thiên Sắc kích thích, Bán Hạ im lặng hồi lâu, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt y vẫn hằng khắc sâu tận đáy lòng.
Ngày xưa, chẳng phải y cũng đã tính toán một lần như thế sao?
Nhưng cuối cùng, y đã nghĩ hết mọi cách nhưng vẫn không đổi được ý trời. Y và nàng cũng chỉ là một đêm nhân duyên ngắn ngủi mà thôi.
Nàng có duyên và nợ của nàng, y có con đường và chí hướng của y. Dù biết ý trời khó trái, nhưng mấy ai thật sự có khả năng đã biết nghịch thiên mà vẫn cố làm cho bằng được?
“Thật không thể tránh khỏi sao?” Nỗi kích động khó mà áp chế của người cùng cảnh ngộ dâng lên trong lòng Bán Hạ. Nhưng ngay lúc mở miệng, Bán Hạ cảm thấy cảm xúc của mình đang dần dần thay đổi, từng lời bất đắc dĩ với cảm xúc chết lặng lạnh giá ném ra khỏi đôi môi mím chặt: “Đến cả sư phụ cũng không có cách ư?”
“Đó là kiếp nạn của muội, là muội gieo nhân, cho nên phải đến nhận quả. Dù tránh được một lần, hai lần, nhưng sao có thể tránh được cả đời chứ.” Thiên Sắc khẽ lắc đầu, con ngươi trong vắt bình lặng như mặt nước hồ thu, nàng khẽ lẩm bẩm, nụ cười khổ trên môi vẫn không suy suyễn nhưng dường như nó đang chuyển dần thành một nụ cười lạnh nhạt suy sụp: “Bất kể thế nào, trước khi thiên kiếp của muội đến, Thanh Huyền nhất định phải tu thành tiên thân.”
Hết chương 42
Tuy y có nghe được chút ít chuyện của Thanh Huyền trên Ngọc Hư Cung. Nhưng Hoa Vô Ngôn không hề biết Thanh Huyền đã nhận được một ngàn năm tu vi của Lam Không trên Tây Côn Luân. Cho nên trong ấn tượng của y, Thanh Huyền vẫn là thằng nhóc ranh chỉ giỏi võ mồm luôn trốn sau lưng Thiên Sắc năm ấy. Thằng nhóc đó chẳng qua chỉ dựa vào danh tiếng của Thiên Sắc mà kiêu căng ngạo mạn, thì làm sao có thể được y xem trọng cơ chứ?
Thanh Huyền như cười như không, cúi đầu xuống nhìn thanh kiếm Càn Khôn trong tay mình, khuôn mặt bị che khuất dưới ánh trăng khiến ngũ quan của Thanh Huyền nhuộm một màu xám trắng nhàn nhạt. Đôi môi với độ cong hoàn mỹ hơi nhếch lên nở một nụ cười sâu xa, trong nụ cười kia ẩn chứa sự lạnh lùng không dễ nhận ra: “Có bản lĩnh hay không, thử một lần mới biết.”
Dứt lời, hắn vung kiếm Càn Khôn lên. Dưới ánh trăng bàng bạc, kiếm Càn Khôn cũng tỏa ra luồng sáng lạnh nhạt nhòa. Thanh kiếm rít lên chói tai, vỏ kiếm bay vút ra tựa như mũi tên vọt khỏi cung, phóng thẳng vào mặt Hoa Vô Ngôn.
Hoa Vô Ngôn hơi sửng sốt. Nhưng rốt cuộc y vẫn là kẻ có kiến thức rộng, từng đánh qua nhiều trận chiến, cho nên năng lực đối phó với tình huống khẩn cấp của y cũng rất mạnh, vào lúc vỏ kiếm sắp đập thẳng vào mặt, y vung cây quạt giấy ra đỡ. Mà ngay sau đó, Thanh Huyền đã vung kiếm đâm tới, chỉ mới là kiếm khí lướt qua thế mà đã chém đứt một góc áo của Hoa Vô Ngôn.
Uy lực của thanh kiếm này tuyệt đối không kém gì bốn thanh thần kiếm của Linh Bảo Thiên tôn, quả là thần khí!
Tu vi của thằng tiểu quỷ này đã cao hơn trước rất nhiều, theo kiếm khí tỏa ra từ hắn mà đoán có lẽ hắn có được ít nhất là hai ngàn năm tu vi!
Là do song hành song tu với Thiên Sắc, cho nên chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà hắn đã có được sức mạnh đáng sợ thế sao?
Tuy trong lòng Hoa Vô Ngôn ngập tràn vị chua chát ghen tị, nhưng y đã nhận ra điều gì đó bất ổn. Hoa Vô Ngôn không có ý đánh đấm gì, nhưng mà Thanh Huyền ép sát từng bước, dù đã chiếm được thượng phong cũng không chịu ngừng lại, cho nên y cũng không có cách nào thoát thân, chỉ có thể dùng quạt giấy liên tiếp đỡ những đòn tấn công lạnh thấu xương của Thanh Huyền. Y hơi ngửa người ra sau, trốn tránh khá là chật vật.
Thanh Huyền lần đầu tiên sử dụng thanh kiếm Càn Khôn này, hắn thật không ngờ nó rất thuận tay! Thanh Kiếm này cực nhẹ, tuy không uy phong bằng thanh Lục Kiếm tiên, nhưng dường như thanh kiếm này rất hiểu ý hắn. Chỉ cần hắn vừa nghĩ tới sẽ tấn công theo phương hướng, góc độ nào thì kiếm Càn Khôn đã cực kỳ tự nhiên phối hợp với hắn tấn công vào nơi đó, giống như nó là một phần cơ thể hắn.
Chu Ngưng trốn ở một bên, quan sát từng chiêu từng thức lạnh lùng của Thanh Huyền. Hắn tấn công liên tiếp khiến Hoa Vô Ngôn không thể trả đòn, nàng thầm than thở khâm phục bản thân mình, may mà nàng có con mắt tinh tường, không chọn nhầm sư phụ. Một lúc sau, nàng càng xem càng hưng phấn, cất cao giọng cổ vũ, nếu nàng mà có đuôi e rằng nó cũng đang nhiệt tình phe phẩy: “Sư phụ, cố lên… Chặt đuôi tên hồ yêu này làm chổi, lột da y làm giẻ lau đi!”
“Câm miệng!” Thuận theo một chiêu kiếm quay người lại, Thanh Huyền hung dữ trừng mắt liếc Chu Ngưng.
Hắn ít nhiều cũng nhận ra được, từng chiêu thức của Hoa Vô Ngôn rõ ràng đang nhường nhịn hắn, có lẽ y hơi kiêng dè hắn. Mà giờ phút này, nếu sư phụ đang ở gần đây, thì chỉ đến khi hắn bị thương, đánh không lại mới khiến sư phụ chịu hiện thân.
Có thể dạy dỗ cái gã hồ yêu miệng mồm đê tiện này hay không chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất vẫn là hắn muốn dùng an nguy của mình để dụ sư phụ ra mặt.
Thừa cơ này, hắn cố tình để lộ sơ hở cực to, chìa lưng ra cho Hoa Vô Ngôn, hắn hoàn toàn không thèm quan tâm nếu hắn làm vậy thì sẽ có khả năng bị thương rất nặng.
Bắt được sơ hở này, đương nhiên Hoa Vô Ngôn cực kỳ mừng rỡ. Nãy giờ y cứ phải tránh né sức mạnh và binh khí của thằng nhóc ranh này, lòng y đương nhiên đang cực kỳ uất nghẹn, giờ đột ngột có cơ hội, sao y lại không thừa cơ trả thù một phen chứ?
Y cầu xin ba ngàn năm, chỉ muốn cùng nàng song hành song tu, nhưng nàng từ chối hết lần này đến lần khác.
Còn thằng ranh con này, dựa vào cái gì lại được cơ chứ?
Tiểu quỷ, là ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết!
Vô Hoa Ngôn quyết ý, y thu cây quạt giấy lại, bàn tay phải biến thành vuốt hồ ly cực sắc, móng vuốt sắc bén và dài mảnh đen sẫm lại, y đăm đăm dữ tợn vung vuốt nhắm vào lưng Thanh Huyền…
Đây là sát chiêu của y, một khi móng vuốt đâm vào da thịt lập tức sẽ moi tim móc phổi của kẻ địch! Bây giờ, Hoa Vô Ngôn cũng không thèm quan tâm nếu y giết tiểu quỷ này thì sẽ đắc tội với Thiên Sắc, y chỉ hận không thể tự tay vò nát tim gan của hắn mới có thể giải trừ nỗi oán hận trong lòng!
Trong tích tắc, đến cả Chu Ngưng cũng nhận ra được tình thế hiểm nguy, nàng cuống quýt hét lớn: “Sư phụ cẩn thận!” Nhưng Thanh Huyền lại mắt điếc tai ngơ, không những không tung ra động tác phòng vệ tiếp theo, ngược lại hắn còn âm thầm tìm kiếm xung quanh, hắn chỉ mong có thể trông thấy bóng dáng của sư phụ.
Ngay vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, chẳng biết một món binh khí như một mũi tên từ đâu bay vọt tới xuyên thẳng vào móng vuốt Hoa Vô Ngôn, khiến y không thể không thu tay về.
Đó là một cây bút bằng bạch ngọc!
Hoa Vô Ngôn nén đau rút cây bút bạch ngọc trên bàn tay ra từng chút từng chút một, nhưng cây bút kia cắm vào rất sâu, mỗi lần nhổ ra được một ly thì toàn thân đều đau đớn! Y cắn chặt răng, tay run run tiếp tục, y bỗng nghe thấy một tiếng cười khẽ, giọng nói một nam tử không biết từ nơi nào truyền tới.
“Hoa Vô Ngôn, ngươi dù gì cũng là bậc tiền bối, thế mà lại dùng thứ thủ đoạn tàn nhẫn này đối phó với tiểu bối, chẳng lẽ ngươi không sợ lục giới nhạo báng ư?”
“Bán Hạ sư bá!” Nhận ra giọng nói quen thuộc đó, Thanh Huyền khẽ gọi, hắn hơi ngạc nhiên vui mừng, nhưng trong lòng cũng thất vọng khó tả.
Vì người đến đây không phải là sư phụ…
Quả nhiên, trong rừng cây vang lên âm thanh cực nhỏ, một lát sau, một nam tử xuất hiện đứng cách bọn họ khoảng chừng mười bước.
Nam tử kia lẳng lặng đứng dưới bóng cây, hai tay chắp sau lưng, một nụ cười nhàn nhạt hiện trên khuôn mặt nho nhã trầm tĩnh. Phong thái của người đó tản ra khí chất của bậc trí thức, nhưng đôi lông mày lại hơi xếch lên, ánh mắt vô cùng sắc bén khiến người ta không dám nhìn gần.
Người đó chính vị đệ tử thích ngao du tứ hải nhất của Trường Sinh Đại đế, y say mê nhất là thơ, từ, sáo trúc, một con mọt sách chính hiệu – Bán Hạ.
“Nếu nói bản công tử tàn nhẫn, vậy những kẻ tu tiên thành thần chẳng phải đều tàn nhẫn dựa vào việc thu yêu bắt quỷ tay nhuốm máu tanh, rặt lũ sát sinh!” Cuối cùng, Hoa Vô Ngôn cũng nhổ được chiếc bút bạch ngọc ra khỏi bàn tay, vứt phắt xuống đất. Hoa Vô Ngôn ôm bàn tay máu chảy ròng ròng, chẳng biết là vì đau đớn hay là phẫn nợ, y nhíu mày tỏ vẻ châm biếm lạ lùng, nhưng vô hình trung lại khiến khuôn mặt tuấn tú của y đều vặn vẹo, đôi con ngươi bùng cháy ngọn lửa đỏ âm u: “Đồ hai mặt, xem thường luân lý, hung thần ác sát, mặt người dạ chó. Yêu thì sao, mà tiên thì thế nào? Ai dám nói rằng mình sạch sẽ hơn ai?”
“Sạch sẽ cũng được, không sạch cũng chẳng sao, tất cả đều là chuyện của tiên gia, không tới lượt một tên yêu nghiệt như ngươi cả gan bình luận.” Xòe bàn tay ra, chiếc bút bạch ngọc trong tích tắc bay vào lòng bàn tay mình, Bán Hạ vẫn luôn nở nụ cười lạnh nhạt. Lời nói vẫn tao nhã lễ độ như trước, nhưng ý cảnh cáo trong những lời không mặn không nhạt kia rất rõ ràng: “Hoa Vô Ngôn, nếu ngươi vẫn muốn giữ lại cái mạng hèn hạ để tiếp tục tu tiên thì nhanh biến đi. Ngươi có biết, đời ta hận nhất cái mùi khai ngấy trên người yêu hồ không?”
Hung dữ trừng mắt nhìn Thanh Huyền, Hoa Vô Ngôn cắt chặt răng, quyết định tạm ghi sổ món nợ hôm nay, đợi đến ngày khác sẽ tính toán lại.
“Tiểu quỷ, coi như hôm nay ngươi gặp may!” Tuy rằng lửa giận trong lòng càng cháy càng to, nhưng mà hảo hán không chịu thiệt trước mắt. Hoa Vô Ngôn biết mình không thể chiếm lợi gì được ở đây, đành nhẫn nhịn lui bước, y chỉ có thể căm giận ném ra một câu uy hiếp cho bỏ tức: “Đến một ngày, ta nhất định sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.”
Dứt lời, y hóa thành hồ ly, lẩn vào giữa rừng cây nhanh như chớp, chốc lát đã không còn bóng dáng nữa.
Bán Hạ cất bút bạch ngọc vào trong tay áo. Y xoay người lại, đôi mắt nghiêm trang, nét mặt lạnh nhạt, tựa như y chỉ lơ đãng lướt mắt qua, ánh mắt y quét qua nét phức tạp trên khuôn mặt Thanh Huyền rồi lại liếc nhìn Chu Ngưng với thần sắc đề phòng đang trốn phía sau cây cổ thụ. Cuối cùng, Bán Hạ tiến lên lẳng lặng quan sát kỹ bàn tay phải cầm kiếm của Thanh Huyền: “Thanh Huyền, ta nghe nói tay con bị thương do Kim Giao Tiên của Tử Tô, bây giờ đã khỏi chưa?”
Vì Bán Hạ có chút chuyện cần làm nên phải ở lại đảo Bồng Lai, vì vậy y mới vắng mặt ở Trường Sinh yến, đương nhiên y không biết rõ những hành vi, cử chỉ của Thanh Huyền trên Tây Côn Luân. Còn phần Tử Tô, y đã sớm biết ả ta tính tình kiêu căng. Bây giờ thấy tiểu sư điệt mình hằng yêu quý chịu uất ức như vậy, lòng y cũng hơi buồn phiền, nên thần thái càng chăm chú nghiêm trang.
Vết bỏng do Kim Giao Tiên gây ra rất khó lành, qua nhiều ngày vết thương vốn đã tốt lên chút ít. Nhưng mới vừa rồi hắn đánh một trận với Hoa Vô Ngôn, Thanh Huyền nắm chặt chuôi kiếm mà không không chế sức lực, chuôi kiếm Càn Khôn lập tức xé rách lớp da non mới lên mấy ngày qua, vết thương trên tay đầm đìa máu. Đừng nói là Bán Hạ, mà ngay cả Chu Ngưng cũng phải hoảng sợ rụt cổ lại, hít vào một hơi.
Nhưng dường như Thanh Huyền lại không cảm nhận được, hắn cắt một miếng vải trắng ở bên hông rồi quấn qua loa lên vết thương toác da chảy máu, như cố tình muốn che giấu vết thương.
Thật ra, so với quan tâm cơn đau trên tay thì hắn càng quan tâm đến sự thất vọng khó tả dâng trào trong lòng hơn.
Xem ra, sư phụ thật sự không muốn quan tâm tới hắn nữa sao?
Bán Hạ nhận ra bộ dạng thất vọng, chán chường của hắn, cũng hiểu rõ những điều hắn đang suy nghĩ. Bán Hạ khẽ lắc đầu, nét mặt hơi bất đắc dĩ: “Con xem lại mình đi, sư phụ con chẳng qua chỉ rời xa con vài ngày, con lại đi kiếm chuyện như vậy, sao có thể thể khiến sư muội yên tâm đây?” Bán Hạ thở dài, y lấy một cái chai ở bên hông ra: “Mấy ngày nay sư muội đặc biệt lên dãy núi Ly Sơn Tây Tú, đến chỗ của Thiên Tôn Thiên Tiên Đạo xin sương đọng ngàn năm ở hồ Giải Trãi để nấu thuốc trị vết bỏng trên tay do tam muội chân hỏa gây ra cho con.”
Những lời đó là sự xác minh không thể nghi ngờ rằng Bán Hạ xuất hiện ở đây không phải ngẫu nhiên mà có lẽ Thiên Sắc đang ở gần đâu đây!
Thanh Huyền mừng rỡ, hắn không vươn tay đón lấy cái chai chứa thuốc Ngưng Lộ, mà vừa cuống quýt níu lấy ống tay áo của Bán Hạ, vừa đảo mắt tìm kiếm xung quanh: “Bán Hạ sư bá, nói vậy, có phải người biết sư phụ của con đang ở đâu không?”
“Sư phụ con đang cần làm một chuyện rất quan trọng.” Bán Hạ không giải thích nhiều, cũng không phủ nhận, chỉ trả lời chiếu lệ, sau đó y gỡ mảnh vải trắng bọc qua loa bàn tay Thanh Huyền ra, y lấy thần dược Ngưng Lộ tỉ mỉ bôi lên vết thương: “Chờ đến khi xong chuyện cần làm, sư phụ con sẽ đến tìm con.”
Bôi thuốc lên, Thanh Huyền bỗng cảm thấy vết thương bỏng rát mấy ngày nay lập tức dịu mát hẳn đi:”Sư bá, sư phụ con đang ở gần đây ư?” Thanh Huyền không nản lòng tiếp tục tìm kiếm xung quanh, hắn chỉ hy vọng giây tiếp theo sư phụ có thể xuất hiện trước mặt hắn. Tuy động tác bôi thuốc của sư bá không quá thô bạo, nhưng nếu là sư phụ bôi thuốc cho hắn, vậy chắc chắn người sẽ nhẹ nhàng, dịu dàng và cẩn thận hơn!
Nếu sư phụ chịu tỏ ra quan tâm tới hắn một chút, có lẽ vết thương này đã lành lặn từ lâu!
Thật ra, vết thương này sở dĩ chưa lành, nguyên nhân chính là vì tâm bệnh của hắn. Thanh Huyền vốn tưởng rằng sư phụ đã chẳng thèm đoái hoài gì đến mình, mang tâm tư ngọc vỡ bình tan, cho nên miệng vết thương có rách toác ra thì hắn cũng mặc kệ nó, hắn muốn dùng cách này khiến sư phụ đau lòng, để ý hắn.
Giờ khắc này, hắn thầm đoán, có phải sư phụ vẫn luôn đi theo hắn nhưng vì không muốn gặp hắn nên mới như vừa nãy, khi sư phụ thấy hắn để lộ sơ hở trước mặt Hoa Vô Ngôn, người sợ hắn bị thương mới nhờ sư bá Bán Hạ ra tay giúp đỡ hay không?
Đúng rồi, chắn chắn là vậy!
“Ở gần đây thì sao?” Bán Hạ nâng mắt lén lút ra dấu bằng mắt với hắn, nhưng vẫn không chịu trả lời mà chỉ hỏi lại: “Mà không ở gần đây thì thế nào?”
Thanh Huyền là kẻ thông minh, ánh mắt Bán Hạ muốn nói điều gì, lòng hắn đã hiểu. Có được câu trả lời mình mong muốn, sự thất vọng và lo lắng trong lòng hắn chỉ phút chốc đã tan thành mây khói, môi như nếm được vị ngòn ngọt, hắn lập tức phối hợp trả lời: “Không sao ạ, con chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Bán Hạ khẽ gật đầu, đợi sau khi bôi thuốc lên toàn bộ bàn tay phải của Thanh Huyền xong y nhìn về hướng bắc, thở dài thườn thượt, trong ngữ điệu dường như ẩn chứa chút nuối tiếc: “Đi tiếp về hướng bắc chính là thành Ninh An, vài năm trước khi vân du qua đây, ta đã gặp được một thiếu niên hăng hái nhiệt huyết nên đã dạy hắn vài chiêu, cũng xem như là nửa đệ tử của ta. Mấy năm gần đây ta chưa có thời gian rãnh đến thăm nó, nếu con định đi đến đó thì tiện đường giúp sư bá tới thăm nó đi.”
“Sư bá đã nhận đệ tử?” Đây là lần đầu tiên Thanh Huyền biết Bán Hạ sư bá đã nhận đệ tử, nhất thời hắn cũng hơi tò mò: “Tên họ huynh ấy là gì, nhà ở đâu ạ?”
Bán Hạ hơi trầm ngâm rồi lấy ra một miếng ngọc quyết trong tay áo: “Con cầm nửa mảnh ngọc quyết này đi tìm nó, nó sẽ không làm trễ nãi việc của con đâu. Như thế, con cũng có chỗ dừng chân trong thành Ninh An.” Thanh Huyền đón lấy mảnh ngọc, lúc đó Bán Hạ mới xoay người, một nét phức tạp thoáng hiện lên khuôn mặt, dường như y có ý định từ biệt: “Nó là tiểu Vương gia Triệu Thịnh ở Ninh An Vương phủ.”
Vừa dứt lời, âm thầm lặng lẽ như lúc xuất hiện, Bán Hạ bước vào trong bóng đêm, chỉ tích tắc đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lúc này Chu Ngưng đang trốn sau cây cổ thụ mới dám bước ra, nở nụ cười nịnh nọt rồi chầm chậm bước tới gần Thanh Huyền, khuôn mặt cười tươi như hoa lê mới chớm, nàng tỏ vẻ thân thiện đã biết mà còn cố hỏi: “Ái chà, sư phụ, người muốn đến Ninh An sao?”
“Liên can gì đến ngươi?” Thanh Huyền cất kỹ mảnh ngọc quyết, thần sắc không vui lườm nàng một cái, hắn cảnh cáo thẳng thừng: “Đừng nghĩ rằng vừa rồi ta nói chơi, nếu ngươi còn đi theo ta, ta nhất định sẽ thu phục yêu hồn của ngươi, khiến ngươi trọn kiếp không thể siêu sinh!”
Mục đích của lời này vốn là muốn thoát khỏi tiểu hoa yêu như miếng cao da chó dán chắt lấy hắn, mà Thanh Huyền không ngờ tới, câu lẩm bẩm tiếp theo của Chu Ngưng khiến hắn á khẩu không trả lời được…
“Cuộc đời này, nếu làm đồ đệ mà không ở bên sư phụ mình, thì còn là đồ đệ gì nữa chứ?”
Trong chớp mắt, Thanh Huyền lại quét mắt tìm kiếm xung quanh một lượt, nhưng vẫn không hề phát hiện ra bóng dáng của sư phụ.
Đúng rồi, tiểu hoa yêu này nói đúng lắm, nếu làm đồ đệ mà không ở bên sư phụ mình, thì còn xem là đồ đệ gì nữa chứ!
Không biết trong lòng sư phụ có giờ khắc nào xem hắn như một thứ gánh nặng, chỉ mong nhanh chóng vứt bỏ hay không?
******
Thiên Sắc đang đứng trên một phiến lá, thân thể đang lơ lửng trên ngọn cây, nàng đứng trên cao quan sát Thanh Huyền ở phía xa xa. Lúc nãy, nàng nhìn rất rõ mọi chuyện diễn ra, ngay cả lúc hắn cố tình để lộ sơ hở cho Hoa Vô Ngôn thừa cơ đánh lén, cũng là nàng nhờ Bán Hạ ra tay giúp đỡ.
Thằng bé ngốc nghếch này, tại sao lại bướng bỉnh vậy?
Hắn cứ thế này, làm sao nàng yên tâm cho được đây?
Bán Hạ nhìn nàng nhíu mày, lặng im không nói, y không tiện can thiệp, chỉ lẳng lặng nhìn ánh mắt nàng mà cảm khái: “Nếu nó đã quyết tâm dụ muội xuất hiện, muội không trốn được bao lâu nữa đâu.”
Ánh trăng bạc phủ lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, dường như khiến thần sắc vẫn luôn hờ hững của nàng tăng thêm một phần nhiệt độ chẳng rõ là nóng hay là lạnh. Thiên Sắc rũ mắt như đang trầm tư, sau một lát mới cúi đầu đáp: “Muội biết.” Tuy nói vậy, nhưng giọng nói ẩn chứa vẻ cứng nhắc, mất tự nhiên, dòng suy nghĩ của nàng đã trôi đi rất xa.
Bán Hạ trông thấy rất rõ từng phản ứng của Thiên Sắc, cũng không biết nên dùng giọng điệu gì với nàng, khuyên bảo hay an ủi đây? Thật lâu sau, y chẳng biết làm sao chỉ nhẹ nhàng nói: “Thật ra, nếu trong lòng muội không có nó, thì nó làm gì cũng vô dụng thôi.” Không thể không nói, những lời như than thở này quả thực đã âm thầm thức tỉnh Thiên Sắc.
Quả nhiên, trong tích tắc một sự hoảng loạn đột ngột bùng lên trong đáy mắt Thiên Sắc, nàng mở to đôi mắt, thất thần mải miết nhìn Bán Hạ rất lâu. Đúng vậy, quả là rất lâu. Trong quãng thời gian đó có lẽ nàng đang ngẫm nghĩ rất nhiều rất nhiều chuyện, cũng có lẽ là đầu óc nàng trống rỗng nên không hề nghĩ được gì. Cuối cùng, thân thể nàng khẽ run, nàng nhắm đôi mắt đang nóng dần lên: “Là vì quan tâm, cho nên lúc này mới ép bản thân đừng quan tâm nữa.”
Đúng vậy, nàng quan tâm.
Vốn tưởng rằng lòng mình tĩnh lặng như nước, nhưng thật không ngờ, rời khỏi Thanh Huyền chỉ vài ngày, mà ma chướng của nàng càng ngày mạnh lên, có khi nàng vô cớ hốt hoảng, trong đầu toàn là cảnh tượng hoang đường khi nàng bước vào giấc mơ của Thanh Huyền ở Cửu Tiêu điện.
Bắt đầu từ khi nào, nàng đã bắt đầu có ý nghĩ không nên có với Thanh Huyền?
Có lẽ, cái tát khiển trách kia, không nên đánh Thanh Huyền mà nên tát vào mặt nàng mới đúng.
Bắt gặp bộ dáng này của Thiên Sắc, lòng Bán Hạ hơi hoảng hốt, con ngươi trong đôi mắt càng thêm u tối: “Nếu muội quả thật có ý với nó, sao không nói rõ tất cả với nó, đợi đến khi nó tu thành tiên thân. Cho dù muội không vượt qua được thiên kiếp, bị đánh về yêu thân, nhưng chỉ cần nó bằng lòng cũng có thể giúp muội trường sinh bất lão, hai người tìm một nơi thế ngoại đào nguyên không màng thế sự, chẳng hơn sao?”
“Tiên yêu khác đường, ý trời khó trái.” Thiên Sắc cười buồn, bất tri bất giác giọng nói nàng hơi run run. Có lẽ là không thể khắc chế nỗi đau, cũng có lẽ là khó mà kiềm nén lo lắng trong lòng, sự dao động không ngừng lướt qua đáy mắt nàng rồi biến thành nỗi đau không màu không sắc: “Những kẻ đi vào con đường này không ít, nhưng có mấy ai có thể không hề chùn bước đi đến điểm cuối cùng, rốt cuộc có bao nhiêu người có được kết quả tốt lành?”
Dường như bị ngụ ý trong lời Thiên Sắc kích thích, Bán Hạ im lặng hồi lâu, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt y vẫn hằng khắc sâu tận đáy lòng.
Ngày xưa, chẳng phải y cũng đã tính toán một lần như thế sao?
Nhưng cuối cùng, y đã nghĩ hết mọi cách nhưng vẫn không đổi được ý trời. Y và nàng cũng chỉ là một đêm nhân duyên ngắn ngủi mà thôi.
Nàng có duyên và nợ của nàng, y có con đường và chí hướng của y. Dù biết ý trời khó trái, nhưng mấy ai thật sự có khả năng đã biết nghịch thiên mà vẫn cố làm cho bằng được?
“Thật không thể tránh khỏi sao?” Nỗi kích động khó mà áp chế của người cùng cảnh ngộ dâng lên trong lòng Bán Hạ. Nhưng ngay lúc mở miệng, Bán Hạ cảm thấy cảm xúc của mình đang dần dần thay đổi, từng lời bất đắc dĩ với cảm xúc chết lặng lạnh giá ném ra khỏi đôi môi mím chặt: “Đến cả sư phụ cũng không có cách ư?”
“Đó là kiếp nạn của muội, là muội gieo nhân, cho nên phải đến nhận quả. Dù tránh được một lần, hai lần, nhưng sao có thể tránh được cả đời chứ.” Thiên Sắc khẽ lắc đầu, con ngươi trong vắt bình lặng như mặt nước hồ thu, nàng khẽ lẩm bẩm, nụ cười khổ trên môi vẫn không suy suyễn nhưng dường như nó đang chuyển dần thành một nụ cười lạnh nhạt suy sụp: “Bất kể thế nào, trước khi thiên kiếp của muội đến, Thanh Huyền nhất định phải tu thành tiên thân.”
Hết chương 42