Chương : 26
Edit: Như Bình Beta: Vô Phương Năm năm trước, Thanh Huyền từng có ý lên Tây Côn Luân tìm cỏ tiên linh chi, cũng từng nghe thụ yêu ăn thịt người trong rừng khóc đêm nhắc đến Tây Côn Luân một chút. Tây Côn Luân là tiên cảnh Thái Thanh, nếu ai có được cơ hội bước vào đó học đạo, được chư thần chỉ dạy quả là phúc ba đời, có một số người tu đạo may mắn gặp được thì cái phúc này dùng cả đời cũng không hết.
Chẳng qua, lúc đó hắn không có tâm với việc tu tiên ngộ đạo, cũng không hiểu nổi tại sao các vị tán tiên ở Đông Cực vẫn luôn trông ngóng đến Ngọc Hư Cung. Tây Côn Luân với hắn mà nói, giống như một giấc mộng hư vô mờ mịt.
Bây giờ, hắn theo Thiên Sắc đến Tây Côn Luân, lúc này mới biết tiên cảnh Thái Thanh và Trường Nhạc ở Đông Cực cách nhau một trời một vực.
Trong mắt hắn, Trường Nhạc Đông Cực – nơi tụ tập của các tán tiên – đã là thế giới thần tiên. Mà Côn Luân Sơn đứng đầu ngàn vạn dãy núi, đồ sộ nguy nga, ngọn núi đứng sừng sững chiếm cả một góc trời. Ảo cảnh Thái Thanh nằm ở trung tâm núi Côn Luân hệt như một cột trụ nối liền trời và đất. Thật ra Ngọc Hư Cung của Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn và Đâu Suất Cung thuộc đỉnh Thiên Nham nơi ở của Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cùng với Bích Du Cung nơi Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn cư ngự ở Đông Hải được xem là ba thánh cảnh của người tu đạo.
Ở dưới Tử Vong Cốc, Thanh Huyền trông thấy thần thú Khai Minh chín đầu hổ có khuôn mặt người đang trấn giữ Tây Côn Luân. Từ chân núi nhìn lên đỉnh núi phía xa xa, cả khung cảnh ngập tràn mây mờ lượn quanh trắng ngần như tuyết. Đi một mạch lên trên, hoa thơm cỏ lạ, cảnh tượng lạ lùng kéo dài liên tiếp khiến người ta ngắm nhìn say mê. Đến giữa sườn núi, hắn trông thấy có nhiều tiên đồng đang cung kính đợi chờ, thần sắc nghiêm trang. Tiên đồng trông thấy Thiên Sắc thì kính cẩn lễ phép gọi một tiếng “Tiên Tôn” rồi dẫn hai người đi lên núi.
Thanh Huyền dù đã biết địa vị của sư phụ mình ở Tây Côn Luân không hề tầm thường, nhưng giờ đây sư phụ bất luận gặp ai cũng luôn giữ biểu cảm hờ hững lạnh nhạt, quả là kiêu căng, ngạo mạn không quan tâm ai giống như lời đồn. Nhưng mà, Thanh Huyền hiểu nét mặt hờ hững của sư phụ không phải là tỏ vẻ với đời, mà là vì người biết đến đây người sẽ không thể tránh né kẻ phụ tình, bạc bẽo kia, nên trong lòng người đang rất khổ sở. Vừa nghĩ đến Phong Cẩm, Thanh Huyền đã thấy bực bội khó chịu, bất tri bất giác đôi mày hắn nhíu chặt lại, nét mặt còn nghiêm trang hơn cả sư phụ.
Ở cửa Ngọc Hư Cung, một nữ tử áo tím dẫn đầu một đám tiên đồng đứng đón từ xa. Khi trông thấy Thiên Sắc, nàng ta lập tức thân thiện đón chào, cả bọn chắp tay cung kính thi lễ, cất cao giọng: “Sư cô từ xa xôi đến, chúng con thật thất lễ không nghênh đón người từ xa.”
Thanh Huyền quan sát nữ tử áo tím kia, hắn cảm thấy tuy rằng nàng ta nở nụ cười vui vẻ, nhưng nét cười lại thoáng hiện vẻ lạnh nhạt. Nàng ta dùng cách nghênh đón phô trương này chẳng biết là thật lòng hay là cố tình châm chọc, cái kiểu long trọng chuyện bé xé ra to thế này lại càng bộc lộ rõ rành rành sự cố tình quái đản.
“Sư phụ không ngờ sư cô đến nhanh như vậy, giờ người còn đang nhập định.” Khóe mắt Tử Tô đều vương nét cười nhưng ý cười chưa từng chạm vào đáy mắt, nàng ta tiến lên trước một bước đến cả chữ “Sư cô” cũng nghiến rất mạnh, mặc dù lời lẽ rất cung kính nhưng lại hiện rõ vẻ cố tình khách sáo: “Mời sư cô đến phòng khách hậu viên uống trà chờ một lát, sư phụ sẽ đến ngay, người có việc quan trọng cần bàn bạc với sư cô.”
Thiên Sắc là người từng trải, thứ gì mà chưa từng gặp qua, nàng sao lại không nhận ra nữ tử trước mắt này tính tình thế nào?
“Ta đi đường xa mệt mỏi, không có hứng uống trà.”
Khuôn mặt ngàn đời băng sương của Thiên Sắc vẫn không hề thay đổi, khóe môi thoáng nét cười trào phúng, nàng cũng chẳng thèm quan tâm đến vẻ thân thiện và khách sáo dối trá của Tử Tô. Nàng ném một câu trả lời lạnh lùng, đẩy người khác ra xa ngàn dặm: “Còn việc bàn chuyện quan trọng cũng không cần đâu. Ngươi hãy chuyển lời đến sư phụ của ngươi, giờ y đã là Chưởng giáo Thần Tiêu phái, tất cả mọi chuyện đều do y tự định đoạt, ta không có quyền cũng không có hứng can thiệp.”
“À…” Gặp phải những lời thẳng tuột không hề khách sáo của Thiên Sắc, nụ cười của Tử Tô cứng đờ. Nàng ta bực bội trong lòng nhưng lại không tiện phát cáu, chỉ đành gượng cười, miễn cưỡng lên tiếng che giấu sự tức tối trong lòng: “Nếu sư cô thấy đường xa mệt mỏi, vậy xin mời sư cô đến Ngô Cư nghỉ ngơi trước.”
Thiên Sắc gật đầu, không thèm khách sáo với nàng ta nữa, nàng dẫn đầu bước vào Ngọc Hư Cung.
Ngô Cư là một tiểu viện Thiên Sắc đã ở lúc tu đạo ở Ngọc Hư Cung, cái tên Ngô Cư là bắt nguồn từ hai cây Ngô Đồng trồng trước sân. Thật ra, năm đó các sư huynh sư đệ cùng thế hệ đều ngủ chung một giường ở tẩm phòng, nhưng vì nàng là nữ đệ tử duy nhất của Trường Sinh Đại Đế, lại được sư phụ yêu quý nên mới có sân viện của riêng mình. Từ xa xa đã trông thấy hai cây Ngô Đồng xanh tốt um tùm ngoài cửa viện, Thiên Sắc chỉ cảm thấy quá nực cười. Hai cây ngô đồng đó là do Phong Cẩm tự tay trồng, nay vật vẫn còn đây mà lòng người đã khác, sao không khiến người ta thương cảm?
Tử Tô đi theo phía sau, lén lút nở nụ cười châm chọc ở một góc độ Thiên Sắc và Thanh Huyền không nhìn thấy, nhưng chỉ trong chớp mắt nàng ta bước đến trước mặt hai người rồi lại nở một cười thật tươi: “Tẩm phòng ngày xưa sư cô ở đã sớm được quét dọn, những thứ sư cô từng sử dụng vẫn còn nguyên, chưa ai động vào.” Nàng ta cố gắng kềm nén cảm xúc thực của mình, mặc dù trong lòng cực kỳ không mong gặp vị sư cô này, nhưng bề ngoài không thể không tỏ dáng vẻ khiêm tốn của một sư điệt: “Nếu sư cô cần gì cứ việc dặn dò ạ.”
“Làm phiền rồi!”
Thiên Sắc lời ít ý nhiều không hề khách sáo từ chối, cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng ta, điều này càng làm cho một kẻ luôn vênh váo kiêu căng như Tử Tô nghiến răng tức tối.
Sau khi đưa hai thầy trò Thiên sắc đến Ngô Cư, nàng ta âm thầm quan sát Thanh Huyền, sâu trong đáy mắt ẩn chứa vẻ xem thường và khinh bỉ, lòng thầm đoán:
Đây là tên đồ đệ nam sủng trong truyền thuyết của sư cô sao? Nhìn bề ngoài quả thật xuất chúng, khí chất cũng không tệ. Chỉ đáng tiếc thật quá non, vừa nhìn đã biết tên này là cái gối thêu hoa chả được tích sự gì.
Nhưng mà, việc này chả là gì cả, chẳng phải sư cô nổi danh là độc nữ dâm phụ sao, thật xứng với cái thứ gối thêu hoa đó, hai người họ chẳng phải đúng với câu nồi nào úp vung nấy sao? Chỉ có điều, uổng công cho người đã tu tiên đắc đạo gần cả vạn năm vậy mà có sở thích song hành song tu với một nam tử phàm trần, ấy thế mà năm đó lại còn muốn thành đôi thành cặp với sư phụ. Hừ không ngẫm lại ả xứng với sư phụ hay không!
Nghĩ đến đây, tâm tình Tử Tô bỗng tốt trở lại. Dù rằng trong lòng nàng ta vẫn coi khinh hai thầy trò Thiên Sắc, dù vậy nàng ta vẫn quan sát kỹ Thanh Huyền một lượt từ đầu đến chân, nàng ta còn cố ý hỏi: “Đúng rồi, sư cô, vị sư huynh này sẽ ở…” Dưới cách nhìn của Tử Tô, nàng ta gọi nam tử người phàm này một tiếng ‘sư huynh’ đã là khách sáo lắm rồi. Lẽ ra, với tuổi của hắn làm con cháu, nàng ta còn chê quá trẻ.
Đáng tiếc, nàng ta không thể ngờ, Thanh Huyền không đơn giản như nàng ta vẫn tưởng, vừa rồi ánh mắt ngấm ngầm khinh bỉ được bọc ngoài vẻ mặt tươi cười khách sáo đã bán đứng bản tính nàng ta: “Không làm phiền sư muội nhọc lòng.” Thanh Huyền khuôn mặt cười nhưng lòng không vui, dù vậy thái độ bề ngoài cũng rất chu đáo. Hắn lập tức thuận nước xuôi thuyền tiếp nhận vị trí ‘sư huynh’ này: “Nếu sư phụ đã ở đây, ta cũng sẽ ở đây để tiện cho việc ăn uống, ngủ nghỉ hơn.”
Tử Tô vô duyên vô cớ bị người khác đè đầu cưỡi cổ, trong lòng đã thấy khó chịu. Nay còn nghe thấy hai thầy trò còn không hề e dè công khai ở cùng một chỗ, trong phút chốc một cơn tức từ trong bụng trào lên, nhưng lại không tiện bùng phát.
Thuận tiện hơn ư?
Hừ!
E rằng không phải để thuận tiện việc ăn uống ngủ nghỉ mà là để tiện cho hai người các ngươi làm chuyện vụng trộm xấu xa thì có!!!
Giỏi cho một đôi cẩu nam nữ không biết thẹn là gì!
Lên tiếng cáo từ một cách qua loa, Tử Tô xoay người bỏ đi, nàng ta sợ vào giây tiếp theo mình không thể giữ được vẻ mặt khách sáo kia nữa.
Tử Tô bước ra khỏi Ngô Cư, thuận tay đóng cánh cửa gỗ lại. Nàng ta bắt gặp một tiểu tiên đồng đứng chờ bên ngoài đang sợ hãi bước lên trước vài bước, tiểu tiên đồng thò đầu ngó nghiêng qua cánh cửa Ngô Cư, nét mặt vừa tôn kính vừa sợ hãi. Một lúc rất lâu sau, tiểu tiên đồng mới rụt rè hỏi: “Tử Tô sư tỷ, vị nữ Tiên tôn vừa nãy thật sự là sư muội của Chưởng giáo Tiên tôn ạ?”
Tử Tô lạnh lùng hừ, nàng ta quay đầu liếc xéo, thần sắc tràn ngập vẻ khinh thường còn thoáng hiện chút lửa giận, đến cả hơi thở cũng không đều đặn. Nàng ta khẽ xùy: “Ngoại trừ ả, còn ai dám kiêu căng như thế, đến cả Chưởng giáo cũng không xem ra gì!?”
Tiểu tiên đồng kia nuốt nuốt nước miếng, càng thêm kính sợ: “Nghe nói sư cô tu vi thâm hậu, pháp lực vô biên, năm xưa người từng liên thủ với Chưởng giáo phong ấn Bách Ma Đăng, là truyền thuyết trong Tiên môn!” Dừng một lát, tiểu tiên đồng liếc nhìn vào trong, ngữ điệu càng thêm tôn kính ngưỡng mộ: “Sư cô chắc chắn được xem là nữ Tiên tôn lợi hại nhất trong thiên hạ rồi.”
“Là vì người ta lợi hại, cho nên người ta biết rõ trong Ngô Cư chỉ có một phòng ngủ, thế mà người ta không xem ai ra gì công khai ở cùng đồ đệ mình, người ta căn bản chẳng xem chúng ta ra gì.” Tử Tô lơ đãng nghiêng đầu nhìn tiểu tiên đồng kia, nàng ta hơi nhếch khóe môi nở nụ cười nhạt, ngữ điệu mang theo vẻ giễu cợt và trào phúng, sự khinh thường hiện rõ trong đôi mắt. Cuối cùng, nàng ta cúi đầu xuống, híp mắt lại khẽ mắng: “Quả là một đôi cẩu nam nữ làm tổn hại thuần phong mỹ tục.”
Dù nàng ta nhỏ giọng mắng thầm, nhưng nam tử núp ở chỗ tối vẫn nghe thấy rõ, người đó lập tức hiện thân khẽ quát: “Tử Tô, cẩn thận lời nói và việc làm! Nói thế nào đi nữa, người cũng là sư muội Chưởng giáo, cho dù người có làm gì sai cũng không tới lượt ngươi chỉ trỏ mắng nhiếc.” Nam tử kia nét mặt hững hờ, thần sắc không hài lòng, y cất tiếng cảnh cáo: “Kéo căng da mặt của ngươi ra, cúi đầu xuống, đừng có mở miệng! Nếu còn ăn nói lung tung nữa, cẩn thận việc này lọt vào tai Chưởng giáo, người sẽ phạt ngươi chép quyển ‘Bắc đẩu bản sinh kinh’ một vạn lần!”
“Ngọc Thự, nếu ngươi không vừa mắt thì đến trước mặt sư phụ tố cáo ta đi!” Tử Tô ngẩng đầu liếc xéo nam tử kia, nàng hừ mũi: “Đôi cẩu nam nữ này dám làm chuyện đó, chẳng lẽ còn sợ người ta đàm tiếu sau lưng sao?” Dứt lời, nàng ta không thèm quan tâm những người đứng đó mà nghênh ngang bỏ đi.
****************
Đêm đó, phòng khách hậu viên của Ngọc Hư Cung đèn đuốc sáng ngời, ngọn đèn ấm áp tỏa ra ngoài hành lang chiếu lên hàng lan can, mái hiên và bậu cửa cũng không thể xóa đi vẻ nghiêm trang ở nơi đây.
“Sư phụ.” Tử Tô vừa bước vào phòng lập tức trông thấy vị sư phụ vẫn luôn cao cao tại thượng của mình, nàng ta khẽ gọi một tiếng. Nhưng khi nàng ta bắt gặp Ngọc Thự đứng bên với sắc mặt bình thản, trong phút chốc nàng ta hung dữ trừng mắt liếc y, nàng ta nghi ngờ y đã mách lẻo với sư phụ.
“Tử Tô, Ngọc Thự báo sư cô của con đã đến rồi.”
Phong Cẩm theo thói quen khẽ nhíu mày, động tác này khiến ấn đường của y hơi hằn vết, tuy giọng nói ẩn chứa sự thất vọng rõ ràng, nhưng y đứng đó với khuôn mặt gầy gò yên ả không hề dao động tựa như một dòng suối bị nhân thế lãng quên, giọng nói điềm tĩnh trầm thấp ấm áp như âm thanh giữa chốn non xanh nước biếc: “Vì sao tới giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng sư cô của con?”
“Hồi bẩm sư phụ, sư cô nói người mệt mỏi.” Tử Tô bĩu môi, vẻ khinh thường hiện rõ trên nét mặt: “Sư cô đã cùng tiểu đồ đệ của sư cô đến Ngô Cư ngủ rồi.” Tử Tô hừ lạnh khinh thị, nàng ta mang theo tâm trạng ác độc cố nhấn mạnh chữ “tiểu đồ đệ” và “ngủ”, cố ý đem việc mập mờ vốn không thể giải thích rõ kia bôi càng thêm đen.
Quả nhiên, vừa nghe được tin tức đó, nét mặt ngàn năm bình thản của Phong Cẩm trong phút chốc thoáng qua chút âm u.
“Nếu đã nghỉ ngơi rồi, vậy để ngày mai sư phụ đến bàn bạc với sư cô con vậy.” Thầm thở dài, Phong Cẩm quay mặt đi, đôi mắt bình tĩnh cơ trí chăm chú nhìn chiếc đèn lưu ly khi mờ khi tỏ. Đôi mày chạm tóc mái chậm rãi nhíu lại, lời nói bình thản, lạnh nhạt tựa như tất cả mọi chuyện đều đúng như dự đoán của y.
“Sư phụ, sư cô biết rõ người có chuyện quan trọng cần bàn bạc, vậy mà sư cô lại tỏ thái độ không nóng không lạnh, dầu muối đều không tiêu, rõ là cố ý làm cao mà!” Tử Tô nhận thấy trong lời của sư phụ có vẻ dung túng và nhân nhượng, nên bất mãn lên tiếng, đến cả ngữ điệu cũng nồng mùi chế giễu, châm chích: “Theo con thấy, là sư cô biết sư phụ tu dưỡng tốt sẽ không thèm so đo, cho nên sư cô mới trắng trợn không nể nang người!”
“Tử Tô, con lui xuống trước đi.” Đôi mắt khẽ khép hờ của Phong Cẩm chợt mở choàng, y khẽ chớp chớp mắt che giấu đi đau thương như vò xé tâm can. Dù rằng, vẻ vắng lặng và hoảng hốt toát ra từ đáy mắt sâu không bến bờ kia nhanh chóng biến mất, nhưng giọng nói trầm thấp tựa như gấm vóc của y cũng bất giác trầm thấp lặng lẽ: “Ngày mai vi sư sẽ đến tìm sư cô của con.”
“Sư phụ, người thật sự để mặc ả và tên tiểu nam sủng kia không kiêng nể ai ở trong Ngô Cư ư, tại sao chứ?” Bắt gặp dáng vẻ sa sút cô đơn của sư phụ, ngọn lửa giận âm ỉ trong lòng Tử Tô bùng cháy, nàng ta không nén nổi cất tiếng tranh cãi: “Nếu là ngày thường thì thôi đi, nhưng bây giờ sắp tới ngày mùng năm tháng năm, sư tôn sẽ xuất quan ngay, các vị tiên hữu sẽ đến tham dự Trường Sinh yến của sư tôn. Ả là nữ đệ tử thân truyền duy nhất của sư tôn, vậy mà không màng đến thân phận làm chuyện mất thể diện như vậy, ả khiến cho Thần Tiêu phái chúng ta trở thành trò cười của lục giới!”
“Nếu sư cô ngươi không đến thì sư thúc Bạch Liêm của ngươi cũng sẽ không xuất hiện.” Nhắc tới cái tên không muốn đề cập, y đau đầu nhíu mày. Đôi mắt xưa nay sâu thăm thẳm của Phong Cẩm bỗng lóe lên vài tia sáng sắc bén như dao, còn có chút tức giận thoáng hiện trong đó, tựa như hai tảng băng trôi, không hề có chút tình cảm nào. Y bước lên từng bước, bước chân vững chãi không phát ra một tiếng động nào, ngữ điệu rất lạnh nhạt: “Bây giờ, Cửu Trọng Thiên và Cửu Trọng Ngục như nước với lửa. Nếu không thừa cơ này hòa giải hai bên, chỉ e tình thế không thể cứu vãn nữa.”
Dừng một lát, ánh mắt y hơi buồn bã, một vài sợi tóc rũ xuống bên thái dương lặng lẽ lay động theo làn gió đêm lạnh lùng êm dịu, từng sợi tóc phất phơ qua khuôn mặt tuấn tú luôn luôn bình thản: “Được rồi, con lui xuống trước đi.” Y phất tay, nhàn nhạt dặn dò: “Bất luận ra sao, cũng không được phép thất lễ với sư cô của con.”
Tử Tô cực kỳ khó chịu nhưng cũng chỉ có thể không cam lòng đáp: “Tử Tô đã hiểu!”
Từ đầu đến cuối, Ngọc Thự vẫn đứng một bên giữ im lặng, chiếc cằm nhọn như tạc tạo thành một bóng râm nhạt nhòa dưới ánh đèn lưu ly.
Hết chương 26
Chẳng qua, lúc đó hắn không có tâm với việc tu tiên ngộ đạo, cũng không hiểu nổi tại sao các vị tán tiên ở Đông Cực vẫn luôn trông ngóng đến Ngọc Hư Cung. Tây Côn Luân với hắn mà nói, giống như một giấc mộng hư vô mờ mịt.
Bây giờ, hắn theo Thiên Sắc đến Tây Côn Luân, lúc này mới biết tiên cảnh Thái Thanh và Trường Nhạc ở Đông Cực cách nhau một trời một vực.
Trong mắt hắn, Trường Nhạc Đông Cực – nơi tụ tập của các tán tiên – đã là thế giới thần tiên. Mà Côn Luân Sơn đứng đầu ngàn vạn dãy núi, đồ sộ nguy nga, ngọn núi đứng sừng sững chiếm cả một góc trời. Ảo cảnh Thái Thanh nằm ở trung tâm núi Côn Luân hệt như một cột trụ nối liền trời và đất. Thật ra Ngọc Hư Cung của Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn và Đâu Suất Cung thuộc đỉnh Thiên Nham nơi ở của Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cùng với Bích Du Cung nơi Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn cư ngự ở Đông Hải được xem là ba thánh cảnh của người tu đạo.
Ở dưới Tử Vong Cốc, Thanh Huyền trông thấy thần thú Khai Minh chín đầu hổ có khuôn mặt người đang trấn giữ Tây Côn Luân. Từ chân núi nhìn lên đỉnh núi phía xa xa, cả khung cảnh ngập tràn mây mờ lượn quanh trắng ngần như tuyết. Đi một mạch lên trên, hoa thơm cỏ lạ, cảnh tượng lạ lùng kéo dài liên tiếp khiến người ta ngắm nhìn say mê. Đến giữa sườn núi, hắn trông thấy có nhiều tiên đồng đang cung kính đợi chờ, thần sắc nghiêm trang. Tiên đồng trông thấy Thiên Sắc thì kính cẩn lễ phép gọi một tiếng “Tiên Tôn” rồi dẫn hai người đi lên núi.
Thanh Huyền dù đã biết địa vị của sư phụ mình ở Tây Côn Luân không hề tầm thường, nhưng giờ đây sư phụ bất luận gặp ai cũng luôn giữ biểu cảm hờ hững lạnh nhạt, quả là kiêu căng, ngạo mạn không quan tâm ai giống như lời đồn. Nhưng mà, Thanh Huyền hiểu nét mặt hờ hững của sư phụ không phải là tỏ vẻ với đời, mà là vì người biết đến đây người sẽ không thể tránh né kẻ phụ tình, bạc bẽo kia, nên trong lòng người đang rất khổ sở. Vừa nghĩ đến Phong Cẩm, Thanh Huyền đã thấy bực bội khó chịu, bất tri bất giác đôi mày hắn nhíu chặt lại, nét mặt còn nghiêm trang hơn cả sư phụ.
Ở cửa Ngọc Hư Cung, một nữ tử áo tím dẫn đầu một đám tiên đồng đứng đón từ xa. Khi trông thấy Thiên Sắc, nàng ta lập tức thân thiện đón chào, cả bọn chắp tay cung kính thi lễ, cất cao giọng: “Sư cô từ xa xôi đến, chúng con thật thất lễ không nghênh đón người từ xa.”
Thanh Huyền quan sát nữ tử áo tím kia, hắn cảm thấy tuy rằng nàng ta nở nụ cười vui vẻ, nhưng nét cười lại thoáng hiện vẻ lạnh nhạt. Nàng ta dùng cách nghênh đón phô trương này chẳng biết là thật lòng hay là cố tình châm chọc, cái kiểu long trọng chuyện bé xé ra to thế này lại càng bộc lộ rõ rành rành sự cố tình quái đản.
“Sư phụ không ngờ sư cô đến nhanh như vậy, giờ người còn đang nhập định.” Khóe mắt Tử Tô đều vương nét cười nhưng ý cười chưa từng chạm vào đáy mắt, nàng ta tiến lên trước một bước đến cả chữ “Sư cô” cũng nghiến rất mạnh, mặc dù lời lẽ rất cung kính nhưng lại hiện rõ vẻ cố tình khách sáo: “Mời sư cô đến phòng khách hậu viên uống trà chờ một lát, sư phụ sẽ đến ngay, người có việc quan trọng cần bàn bạc với sư cô.”
Thiên Sắc là người từng trải, thứ gì mà chưa từng gặp qua, nàng sao lại không nhận ra nữ tử trước mắt này tính tình thế nào?
“Ta đi đường xa mệt mỏi, không có hứng uống trà.”
Khuôn mặt ngàn đời băng sương của Thiên Sắc vẫn không hề thay đổi, khóe môi thoáng nét cười trào phúng, nàng cũng chẳng thèm quan tâm đến vẻ thân thiện và khách sáo dối trá của Tử Tô. Nàng ném một câu trả lời lạnh lùng, đẩy người khác ra xa ngàn dặm: “Còn việc bàn chuyện quan trọng cũng không cần đâu. Ngươi hãy chuyển lời đến sư phụ của ngươi, giờ y đã là Chưởng giáo Thần Tiêu phái, tất cả mọi chuyện đều do y tự định đoạt, ta không có quyền cũng không có hứng can thiệp.”
“À…” Gặp phải những lời thẳng tuột không hề khách sáo của Thiên Sắc, nụ cười của Tử Tô cứng đờ. Nàng ta bực bội trong lòng nhưng lại không tiện phát cáu, chỉ đành gượng cười, miễn cưỡng lên tiếng che giấu sự tức tối trong lòng: “Nếu sư cô thấy đường xa mệt mỏi, vậy xin mời sư cô đến Ngô Cư nghỉ ngơi trước.”
Thiên Sắc gật đầu, không thèm khách sáo với nàng ta nữa, nàng dẫn đầu bước vào Ngọc Hư Cung.
Ngô Cư là một tiểu viện Thiên Sắc đã ở lúc tu đạo ở Ngọc Hư Cung, cái tên Ngô Cư là bắt nguồn từ hai cây Ngô Đồng trồng trước sân. Thật ra, năm đó các sư huynh sư đệ cùng thế hệ đều ngủ chung một giường ở tẩm phòng, nhưng vì nàng là nữ đệ tử duy nhất của Trường Sinh Đại Đế, lại được sư phụ yêu quý nên mới có sân viện của riêng mình. Từ xa xa đã trông thấy hai cây Ngô Đồng xanh tốt um tùm ngoài cửa viện, Thiên Sắc chỉ cảm thấy quá nực cười. Hai cây ngô đồng đó là do Phong Cẩm tự tay trồng, nay vật vẫn còn đây mà lòng người đã khác, sao không khiến người ta thương cảm?
Tử Tô đi theo phía sau, lén lút nở nụ cười châm chọc ở một góc độ Thiên Sắc và Thanh Huyền không nhìn thấy, nhưng chỉ trong chớp mắt nàng ta bước đến trước mặt hai người rồi lại nở một cười thật tươi: “Tẩm phòng ngày xưa sư cô ở đã sớm được quét dọn, những thứ sư cô từng sử dụng vẫn còn nguyên, chưa ai động vào.” Nàng ta cố gắng kềm nén cảm xúc thực của mình, mặc dù trong lòng cực kỳ không mong gặp vị sư cô này, nhưng bề ngoài không thể không tỏ dáng vẻ khiêm tốn của một sư điệt: “Nếu sư cô cần gì cứ việc dặn dò ạ.”
“Làm phiền rồi!”
Thiên Sắc lời ít ý nhiều không hề khách sáo từ chối, cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng ta, điều này càng làm cho một kẻ luôn vênh váo kiêu căng như Tử Tô nghiến răng tức tối.
Sau khi đưa hai thầy trò Thiên sắc đến Ngô Cư, nàng ta âm thầm quan sát Thanh Huyền, sâu trong đáy mắt ẩn chứa vẻ xem thường và khinh bỉ, lòng thầm đoán:
Đây là tên đồ đệ nam sủng trong truyền thuyết của sư cô sao? Nhìn bề ngoài quả thật xuất chúng, khí chất cũng không tệ. Chỉ đáng tiếc thật quá non, vừa nhìn đã biết tên này là cái gối thêu hoa chả được tích sự gì.
Nhưng mà, việc này chả là gì cả, chẳng phải sư cô nổi danh là độc nữ dâm phụ sao, thật xứng với cái thứ gối thêu hoa đó, hai người họ chẳng phải đúng với câu nồi nào úp vung nấy sao? Chỉ có điều, uổng công cho người đã tu tiên đắc đạo gần cả vạn năm vậy mà có sở thích song hành song tu với một nam tử phàm trần, ấy thế mà năm đó lại còn muốn thành đôi thành cặp với sư phụ. Hừ không ngẫm lại ả xứng với sư phụ hay không!
Nghĩ đến đây, tâm tình Tử Tô bỗng tốt trở lại. Dù rằng trong lòng nàng ta vẫn coi khinh hai thầy trò Thiên Sắc, dù vậy nàng ta vẫn quan sát kỹ Thanh Huyền một lượt từ đầu đến chân, nàng ta còn cố ý hỏi: “Đúng rồi, sư cô, vị sư huynh này sẽ ở…” Dưới cách nhìn của Tử Tô, nàng ta gọi nam tử người phàm này một tiếng ‘sư huynh’ đã là khách sáo lắm rồi. Lẽ ra, với tuổi của hắn làm con cháu, nàng ta còn chê quá trẻ.
Đáng tiếc, nàng ta không thể ngờ, Thanh Huyền không đơn giản như nàng ta vẫn tưởng, vừa rồi ánh mắt ngấm ngầm khinh bỉ được bọc ngoài vẻ mặt tươi cười khách sáo đã bán đứng bản tính nàng ta: “Không làm phiền sư muội nhọc lòng.” Thanh Huyền khuôn mặt cười nhưng lòng không vui, dù vậy thái độ bề ngoài cũng rất chu đáo. Hắn lập tức thuận nước xuôi thuyền tiếp nhận vị trí ‘sư huynh’ này: “Nếu sư phụ đã ở đây, ta cũng sẽ ở đây để tiện cho việc ăn uống, ngủ nghỉ hơn.”
Tử Tô vô duyên vô cớ bị người khác đè đầu cưỡi cổ, trong lòng đã thấy khó chịu. Nay còn nghe thấy hai thầy trò còn không hề e dè công khai ở cùng một chỗ, trong phút chốc một cơn tức từ trong bụng trào lên, nhưng lại không tiện bùng phát.
Thuận tiện hơn ư?
Hừ!
E rằng không phải để thuận tiện việc ăn uống ngủ nghỉ mà là để tiện cho hai người các ngươi làm chuyện vụng trộm xấu xa thì có!!!
Giỏi cho một đôi cẩu nam nữ không biết thẹn là gì!
Lên tiếng cáo từ một cách qua loa, Tử Tô xoay người bỏ đi, nàng ta sợ vào giây tiếp theo mình không thể giữ được vẻ mặt khách sáo kia nữa.
Tử Tô bước ra khỏi Ngô Cư, thuận tay đóng cánh cửa gỗ lại. Nàng ta bắt gặp một tiểu tiên đồng đứng chờ bên ngoài đang sợ hãi bước lên trước vài bước, tiểu tiên đồng thò đầu ngó nghiêng qua cánh cửa Ngô Cư, nét mặt vừa tôn kính vừa sợ hãi. Một lúc rất lâu sau, tiểu tiên đồng mới rụt rè hỏi: “Tử Tô sư tỷ, vị nữ Tiên tôn vừa nãy thật sự là sư muội của Chưởng giáo Tiên tôn ạ?”
Tử Tô lạnh lùng hừ, nàng ta quay đầu liếc xéo, thần sắc tràn ngập vẻ khinh thường còn thoáng hiện chút lửa giận, đến cả hơi thở cũng không đều đặn. Nàng ta khẽ xùy: “Ngoại trừ ả, còn ai dám kiêu căng như thế, đến cả Chưởng giáo cũng không xem ra gì!?”
Tiểu tiên đồng kia nuốt nuốt nước miếng, càng thêm kính sợ: “Nghe nói sư cô tu vi thâm hậu, pháp lực vô biên, năm xưa người từng liên thủ với Chưởng giáo phong ấn Bách Ma Đăng, là truyền thuyết trong Tiên môn!” Dừng một lát, tiểu tiên đồng liếc nhìn vào trong, ngữ điệu càng thêm tôn kính ngưỡng mộ: “Sư cô chắc chắn được xem là nữ Tiên tôn lợi hại nhất trong thiên hạ rồi.”
“Là vì người ta lợi hại, cho nên người ta biết rõ trong Ngô Cư chỉ có một phòng ngủ, thế mà người ta không xem ai ra gì công khai ở cùng đồ đệ mình, người ta căn bản chẳng xem chúng ta ra gì.” Tử Tô lơ đãng nghiêng đầu nhìn tiểu tiên đồng kia, nàng ta hơi nhếch khóe môi nở nụ cười nhạt, ngữ điệu mang theo vẻ giễu cợt và trào phúng, sự khinh thường hiện rõ trong đôi mắt. Cuối cùng, nàng ta cúi đầu xuống, híp mắt lại khẽ mắng: “Quả là một đôi cẩu nam nữ làm tổn hại thuần phong mỹ tục.”
Dù nàng ta nhỏ giọng mắng thầm, nhưng nam tử núp ở chỗ tối vẫn nghe thấy rõ, người đó lập tức hiện thân khẽ quát: “Tử Tô, cẩn thận lời nói và việc làm! Nói thế nào đi nữa, người cũng là sư muội Chưởng giáo, cho dù người có làm gì sai cũng không tới lượt ngươi chỉ trỏ mắng nhiếc.” Nam tử kia nét mặt hững hờ, thần sắc không hài lòng, y cất tiếng cảnh cáo: “Kéo căng da mặt của ngươi ra, cúi đầu xuống, đừng có mở miệng! Nếu còn ăn nói lung tung nữa, cẩn thận việc này lọt vào tai Chưởng giáo, người sẽ phạt ngươi chép quyển ‘Bắc đẩu bản sinh kinh’ một vạn lần!”
“Ngọc Thự, nếu ngươi không vừa mắt thì đến trước mặt sư phụ tố cáo ta đi!” Tử Tô ngẩng đầu liếc xéo nam tử kia, nàng hừ mũi: “Đôi cẩu nam nữ này dám làm chuyện đó, chẳng lẽ còn sợ người ta đàm tiếu sau lưng sao?” Dứt lời, nàng ta không thèm quan tâm những người đứng đó mà nghênh ngang bỏ đi.
****************
Đêm đó, phòng khách hậu viên của Ngọc Hư Cung đèn đuốc sáng ngời, ngọn đèn ấm áp tỏa ra ngoài hành lang chiếu lên hàng lan can, mái hiên và bậu cửa cũng không thể xóa đi vẻ nghiêm trang ở nơi đây.
“Sư phụ.” Tử Tô vừa bước vào phòng lập tức trông thấy vị sư phụ vẫn luôn cao cao tại thượng của mình, nàng ta khẽ gọi một tiếng. Nhưng khi nàng ta bắt gặp Ngọc Thự đứng bên với sắc mặt bình thản, trong phút chốc nàng ta hung dữ trừng mắt liếc y, nàng ta nghi ngờ y đã mách lẻo với sư phụ.
“Tử Tô, Ngọc Thự báo sư cô của con đã đến rồi.”
Phong Cẩm theo thói quen khẽ nhíu mày, động tác này khiến ấn đường của y hơi hằn vết, tuy giọng nói ẩn chứa sự thất vọng rõ ràng, nhưng y đứng đó với khuôn mặt gầy gò yên ả không hề dao động tựa như một dòng suối bị nhân thế lãng quên, giọng nói điềm tĩnh trầm thấp ấm áp như âm thanh giữa chốn non xanh nước biếc: “Vì sao tới giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng sư cô của con?”
“Hồi bẩm sư phụ, sư cô nói người mệt mỏi.” Tử Tô bĩu môi, vẻ khinh thường hiện rõ trên nét mặt: “Sư cô đã cùng tiểu đồ đệ của sư cô đến Ngô Cư ngủ rồi.” Tử Tô hừ lạnh khinh thị, nàng ta mang theo tâm trạng ác độc cố nhấn mạnh chữ “tiểu đồ đệ” và “ngủ”, cố ý đem việc mập mờ vốn không thể giải thích rõ kia bôi càng thêm đen.
Quả nhiên, vừa nghe được tin tức đó, nét mặt ngàn năm bình thản của Phong Cẩm trong phút chốc thoáng qua chút âm u.
“Nếu đã nghỉ ngơi rồi, vậy để ngày mai sư phụ đến bàn bạc với sư cô con vậy.” Thầm thở dài, Phong Cẩm quay mặt đi, đôi mắt bình tĩnh cơ trí chăm chú nhìn chiếc đèn lưu ly khi mờ khi tỏ. Đôi mày chạm tóc mái chậm rãi nhíu lại, lời nói bình thản, lạnh nhạt tựa như tất cả mọi chuyện đều đúng như dự đoán của y.
“Sư phụ, sư cô biết rõ người có chuyện quan trọng cần bàn bạc, vậy mà sư cô lại tỏ thái độ không nóng không lạnh, dầu muối đều không tiêu, rõ là cố ý làm cao mà!” Tử Tô nhận thấy trong lời của sư phụ có vẻ dung túng và nhân nhượng, nên bất mãn lên tiếng, đến cả ngữ điệu cũng nồng mùi chế giễu, châm chích: “Theo con thấy, là sư cô biết sư phụ tu dưỡng tốt sẽ không thèm so đo, cho nên sư cô mới trắng trợn không nể nang người!”
“Tử Tô, con lui xuống trước đi.” Đôi mắt khẽ khép hờ của Phong Cẩm chợt mở choàng, y khẽ chớp chớp mắt che giấu đi đau thương như vò xé tâm can. Dù rằng, vẻ vắng lặng và hoảng hốt toát ra từ đáy mắt sâu không bến bờ kia nhanh chóng biến mất, nhưng giọng nói trầm thấp tựa như gấm vóc của y cũng bất giác trầm thấp lặng lẽ: “Ngày mai vi sư sẽ đến tìm sư cô của con.”
“Sư phụ, người thật sự để mặc ả và tên tiểu nam sủng kia không kiêng nể ai ở trong Ngô Cư ư, tại sao chứ?” Bắt gặp dáng vẻ sa sút cô đơn của sư phụ, ngọn lửa giận âm ỉ trong lòng Tử Tô bùng cháy, nàng ta không nén nổi cất tiếng tranh cãi: “Nếu là ngày thường thì thôi đi, nhưng bây giờ sắp tới ngày mùng năm tháng năm, sư tôn sẽ xuất quan ngay, các vị tiên hữu sẽ đến tham dự Trường Sinh yến của sư tôn. Ả là nữ đệ tử thân truyền duy nhất của sư tôn, vậy mà không màng đến thân phận làm chuyện mất thể diện như vậy, ả khiến cho Thần Tiêu phái chúng ta trở thành trò cười của lục giới!”
“Nếu sư cô ngươi không đến thì sư thúc Bạch Liêm của ngươi cũng sẽ không xuất hiện.” Nhắc tới cái tên không muốn đề cập, y đau đầu nhíu mày. Đôi mắt xưa nay sâu thăm thẳm của Phong Cẩm bỗng lóe lên vài tia sáng sắc bén như dao, còn có chút tức giận thoáng hiện trong đó, tựa như hai tảng băng trôi, không hề có chút tình cảm nào. Y bước lên từng bước, bước chân vững chãi không phát ra một tiếng động nào, ngữ điệu rất lạnh nhạt: “Bây giờ, Cửu Trọng Thiên và Cửu Trọng Ngục như nước với lửa. Nếu không thừa cơ này hòa giải hai bên, chỉ e tình thế không thể cứu vãn nữa.”
Dừng một lát, ánh mắt y hơi buồn bã, một vài sợi tóc rũ xuống bên thái dương lặng lẽ lay động theo làn gió đêm lạnh lùng êm dịu, từng sợi tóc phất phơ qua khuôn mặt tuấn tú luôn luôn bình thản: “Được rồi, con lui xuống trước đi.” Y phất tay, nhàn nhạt dặn dò: “Bất luận ra sao, cũng không được phép thất lễ với sư cô của con.”
Tử Tô cực kỳ khó chịu nhưng cũng chỉ có thể không cam lòng đáp: “Tử Tô đã hiểu!”
Từ đầu đến cuối, Ngọc Thự vẫn đứng một bên giữ im lặng, chiếc cằm nhọn như tạc tạo thành một bóng râm nhạt nhòa dưới ánh đèn lưu ly.
Hết chương 26