Chương 42
Nụ hôn của Tạ Khâm phần nhiều là an ủi xoa dịu, Thẩm Dao thì lại là phát tiết, dùng hết sức chiếm hữu quấn quýt, tựa như người chết chìm bắt lấy cọng rơm cứu mạng, càng giống như tấm bèo chưa bao giờ cảm thấy an toàn, cố gắng bám lên người chàng.
Sau khi nhận ra tâm trạng của nàng, Tạ Khâm hôn càng thêm mạnh mẽ mà vững vàng, tựa như một tấm màn kín không khẽ hở bao bọc lấy nàng, bất kể gió táp hay mưa sa thì đều có thể giữ nàng ở trong đó, để nàng không dính gió sương.
Thẩm Dao thích sự cường thế của chàng, nàng với người lên, ôm cổ chàng, nâng người dậy, lồng ngực dán vào nhau mềm mại chặt chẽ, hình như vẫn chưa đủ, nàng như một mỹ nhân ngư yếu ớt cố gắng nuốt lấy con quái vật khổng lồ, nàng giẫm hai chân lên người chàng để chàng nằm xuống, Tạ Khâm thấy Thẩm Dao có tinh thần không thể cản nổi như vậy, đột nhiên thả lỏng giao quyền chủ động cho nàng, ánh mắt nàng lạnh lùng mà như say, đầy vẻ kiểm soát.
Lúc vào trong, hai người đều hít một hơi lạnh.
Nàng như con thuyền nhỏ bấp bênh dập dờn trong gió đêm.
Đêm khuya, ve sầu yên tĩnh, mặt hồ không có chút xao động nào, gió mát chầm chậm thổi tan hơi nóng của mùa hè, tỉnh lại sau giấc ngủ, ngoài cửa sổ là lá rụng bay tán loạn, thu chợt đến, khí lạnh thấu xương, Thẩm Dao rùng mình, liếc nhìn bên cạnh, gối vẫn còn hơi ấm, Tạ Khâm vừa rời đi chưa lâu, nàng lại một lần nữa nằm vào chỗ của chàng, cả người vùi vào trong chăn.
Đêm qua nàng đòi hỏi vô cùng mãnh liệt, chiếm lấy chàng một cách sung sướng như ánh nắng sắp tàn.
Cái giá phải trả chính là bây giờ nàng như một con rối trống rỗng không có linh hồn, uể oải dính vào chỗ nằm của chàng không nhúc nhích.
Từ khi Đoàn thị quay về từ chỗ Thẩm Dao thì bệnh không dậy nổi, mắng nàng rất khó nghe, Thẩm Lê Đông khuyên bà ta hết lần này đến lần khác:
“Bà vẫn chưa hiểu sao? Nếu như còn khư khư cố chấp nữa thì Thẩm gia chúng ta thật sự sẽ vô vọng mất.”
Đoàn thị điên cuồng: “Con trai ta xảy ra chuyện thì ta mới thật sự vô vọng, nếu như nó không trong sạch thì nó không có cách nào thi cử làm quan được, vậy thì đời này của ta còn trông cậy điều gì nữa?”
Thẩm Lê Đông cũng đầy vẻ sa sút tinh thần, đứa con trai duy nhất vào tù, tương lai sẽ bị hủy hoại.
“Trong lòng tứ nha đầu tức giận đương nhiên sẽ không giúp đỡ, nhưng Tạ Khâm thì khác, Tạ Khâm vẫn chưa đến mức bị một người phụ nữ của gia đình thao túng, thế cục trong triều gian nguy, cho dù Tạ Khâm làm Thủ phụ thì cũng phải tự tìm ô dù, trong triều có ai không biết nó là con rể của ta, chúng ta có vinh cùng hưởng, có nhục cùng chịu, bà đừng vội, đợi ngày mai ta tìm nó nói chuyện.”
*
Tạ Khâm tảo triều xong, lúc đi ra khỏi ngọ môn quay về Lại bộ thì bên ngoài ngọ môn có một người vái chào, khàn giọng nghẹn ngào hành lễ với chàng:
“Tạ đại nhân.”
Tạ Khâm dừng bước chân lại, liếc mắt nhìn sang thì thấy Thẩm Lê Đông mặc quan bào, nét mặt xơ xác đứng dưới chân tường, một mảng màu đỏ vô biên mênh mông ở sau lưng ông ta giống như một tấm màn trướng cực lớn, khiến ông ta trông vô cùng nhỏ bé.
Chỉ trong một đêm, Thẩm Lê Đông như già đi rất nhiều, ngay cả râu dưới cằm cũng trở nên rõ ràng dễ thấy.
Tạ Khâm chậm rãi bước qua, hành lễ vãn bối với ông ta.
Thẩm Lê Đông đâu dám nhận, vội vàng nghiêng người né tránh, ánh mắt cháy lên niềm hy vọng:
“Tạ đại nhân, sự việc phức tạp vượt quá tưởng tượng, ta cho rằng đã bị người ta mưu hại, khẩn xin Tạ đại nhân giúp đỡ ta một chút.”
Rõ ràng là nhạc phụ đường đường chính chính, nhưng Thẩm Lê Đông lại không dám bày dáng vẻ này ở trước mặt Tạ Khâm.
Vẻ mặt Tạ Khâm lạnh lùng, chàng không hề khách sáo mà nói: “Lý do gì khiến Thẩm đại nhân đến trước mặt ta xin giúp đỡ vậy?”
Cổ họng Thẩm Lê Đông cảm thấy chua chát: “Chuyện khác ta cũng không dám quấy rầy ngài, thật sự là việc này…”
“Việc này liên quan đến sinh tử.” Tạ Khâm tiếp lời ông ta, sau đó cười lạnh một tiếng: “Chỉ là Thẩm đại nhân à, Tạ mỗ thật sự xin lỗi, Tạ mỗ chỉ nghe theo lệnh của phu nhân, phu nhân chỉ hướng Đông thì Tạ mỗ không dám đi hướng Tây, tất cả mọi chuyện trong ngoài đều do phu nhân quyết định, thay vì cầu ta thì chi bằng đại nhân đi tìm con gái mình đi.”
Sau đó chàng lặng lẽ hành lễ, xoay người rời đi.
Thẩm Lê Đông hơi trợn mắt lên.
Lúc này, hai người con rể khác của ông ta đi ra từ phía sau bức tường, Thẩm Lê Đông không thể tin được mà chỉ về hướng Tạ Khâm rời đi:
“Sao nó lại vô tình như thế? Đó dù sao cũng là đệ đệ ruột thịt mà, lẽ nào cứ trơ mắt nhìn nó xảy ra chuyện?”
Con rể cả là Thế tử Tuyên Bình Hầu im lặng không lên tiếng, con rể hai là nhị công tử của Liễu Hầu phủ thì âm thầm xem thường, Thẩm Dao cũng là con gái ruột của Thẩm Lê Đông mà, nói bỏ là bỏ, Tạ Khâm người ta chịu giúp mới là lạ.
Ở trước mặt hai người con rể, Thẩm Lê Đông cũng không tiện oán trách nhiều, xoay người gọi hai người đến một góc hỏi chuyện:
“Chuyện Ngỗ tác sắp xếp xong chưa?”
Liễu nhị công tử làm việc ở Đại lý tự, còn từng được Tạ Khâm chỉ điểm, chỉ là sau khi Tạ Khâm và Thẩm Dao thành thân thì chưa từng nhìn đến hắn nữa, Liễu nhị hiểu được vấn đề nằm ở thê tử và người Thẩm gia nên đành chịu, hắn chắp tay trả lời:
“Bên Ngỗ tác sắp xếp xong xuôi rồi, chỉ là dựa theo quy tắc, người Liêu gia không ký tên đồng ý thì Kinh triệu doãn sẽ không thể mổ bụng thi thể, dù cho lén lút khám nghiệm tử thi thì cũng không thể làm thành bằng chứng trình lên được.”
Thẩm Lê Đông cười lạnh: “Không sao cả, Ngỗ tác không khám nghiệm tử thi bọn chúng cũng đừng hòng định tội, phủ Kinh triệu không dám đắc tội với Liêu gia, lẽ nào dám đắc tội ta à? Cho dù Tạ Khâm không chịu công khai giúp ta thì trong triều không ai biết nó là con rể của ta à.”
“Không định được tội thì thi thể của Liêu nhị sẽ phải thối rữa ở phủ Kinh triệu, ta thấy Liêu gia không kéo dài được đâu!”
Thế tử Tuyên Bình Hầu nghe vậy thì lại lộ vẻ lo lắng:
“Nhạc phụ, con lo Liêu gia có ý khác, chúng ta có thể kéo dài không định tội, nhưng sắp đến cuộc tuyển cử lớn ba năm một lần, người sắp thăng lên làm Hình bộ Thượng thư rồi, trong lúc quan trọng thế này lại xảy ra chuyện sẽ gây bất lợi trên con đường làm quan của người, con thấy mục đích của đối phương hoàn toàn không nằm ở Triển Nhi mà là ở người đấy.”
Nói đến đây lại đúng là chỗ khó giải quyết của Thẩm Lê Đông.
Người đứng sau màn thật sự cao tay, ép ông ta lựa chọn giữa con trai và quan tước.
Ông ta tức giận đấm mạnh một cái.
Đã dính dáng đến tranh đấu trong triều, chỉ cần Tạ Khâm chịu giúp một tay, hoặc là giúp ông ta vạch trần thì thật sự không phải việc khó.
Thẩm Lê Đông không cam lòng mà nhìn thoáng qua phương hướng Tạ Khâm rời đi.
Liễu nhị lại nói: “Việc cấp bách bây giờ là phải chứng minh ngũ đệ vô tội, chỉ cần nó vô tội, nhạc phụ thăng chức cũng sẽ không bị ảnh hưởng.”
Sự việc lại vòng về, ba người đứng im một lúc rồi chia ra hành động.
Đến buổi chiều, con rể thứ ba là tam công tử phủ Ninh Bá xuất thân từ trận thi võ đưa đến một tin tốt cho Thẩm Lê Đông, thì ra từ sau khi xảy ra chuyện, Liêu gia đã bắt thầy thuốc thường đến phủ xem bệnh, Ninh tam có không ít mối quan hệ trong triều, bản lĩnh chạy vặt không tệ, sai người theo dõi Liêu phủ, tìm được nhà của lang trung đó, bắt lấy thê tử của y, vừa hỏi là biết lang trung thường xem bệnh cho công tử Liêu gia, Liêu công tử đó có bệnh tim từ nhỏ, đại phu đã nói sẽ không sống quá hai mươi tuổi, chẳng phải năm nay Liêu nhị hai mươi tuổi hay sao, Thẩm Lê Đông vui mừng quá đỗi, truyền tin tức ra, khiến cho Liêu gia tức giận.
Thông tin cuối cùng vẫn truyền đến Thẩm gia, lão thái thái gọi Thẩm Dao qua, hỏi xem Thẩm Dao định làm thế nào, Thẩm Dao chỉ nói đó là chuyện trong triều, một phụ nữ trong nhà như nàng không tiện nhúng tay, lão thái thái cũng không tiện nói gì nữa, đúng lúc Tạ Khâm về phủ, lão thái thái hỏi tới tấp, Tạ Khâm dứt khoát giải thích cho mẹ chồng nàng dâu bọn họ nghe.
“Tháng sau là cuộc tuyển cử lớn ba năm một lần, Hình bộ Thượng thư Nhậm Mẫn đã trình đơn xin từ chức, hai vị Thị lang của Hình bộ đương nhiên là đấu đá vỡ đầu muốn tiếp nhận vị trí, Tả Thị lang Trương Văn Thanh kỷ cương thận trọng, giỏi phán đoán nghi án, chỉ là Thẩm Lê Đông tay dài vươn xa, quan hệ trong triều tốt hơn ông ấy, lại có quan hệ thông gia với nhà ta, trong triều cố ý để ông ta tiếp nhận vị trí Hình bộ Thượng thư.”
“Có điều, sau lưng Trương Văn Thanh có chút bí mật, năm đó ông ấy trẻ tuổi kham khổ vào Kinh thành thi cử, trên người không có đồng nào, được mẹ già của Lữ gia bắt gặp, Lữ lão thái thái đã giúp đỡ ông ấy vào học ở Quốc Tử Giám, Trương Văn Thanh biết ơn trong lòng, nhiều năm qua tính tình Trương Văn Thanh cô độc kiên trì, bình thường không qua lại với ai nên không ai biết quan hệ của ông ấy và Lữ gia.”
“Nếu như con đoán không lầm, lần này có lẽ Lữ Thượng thư sẽ giúp đỡ sau lưng, muốn đẩy Trương Văn Thanh lên, đề bạt Trương Văn Thanh làm Hình bộ Thượng thư, tiện làm trợ lực cho Đông Cung.”
Lão thái thái kinh ngạc nhìn thoáng qua Thẩm Dao, lại nói với Tạ Khâm: “Nói vậy là, con cũng không thể không quan tâm đến được, tuyệt đối không thể để Đông Cung được như ý.”
Mặc dù Tạ Khâm chưa bao giờ nói rõ, nhưng lão thái thái vẫn hiểu con trai mình, chắc chắn là Tạ Khâm và Thái tử đứng ở thế đối lập nhau.
Tạ Khâm cười nhạt một tiếng: “Mẫu thân, chuyện này vẫn chưa đến lượt con ra tay đâu, hơn nữa, không khiến Thẩm gia nếm chút khổ sở thì cũng khó giải được mối hận trong lòng con.” Lúc nói đến lời này, chàng cầm lấy tay Thẩm Dao.
Thẩm Dao cúi đầu xuống, vẻ mặt thờ ơ.
Lão thái thái nhìn nàng, nét mặt hơi phức tạp:
“Nói đến đây, rốt cuộc Dao Nhi và Thẩm gia có chuyện gì vậy?” Nếu như thật sự là con nuôi thì không nên mang ơn Thẩm gia hay sao?
Tạ Khâm kiềm chế biểu cảm: “Dao Dao là con gái ruột thịt của Thẩm Lê Đông và Đoàn thị, năm đó phu thê bọn họ ghét bỏ nàng là con gái, lại nghe lời vô liêm sỉ của đạo sĩ, đưa nàng đến nông thôn, mặc kệ sống chết, sau đó thấy nàng được Thái tử coi trọng thì nói dối là con nuôi, dùng việc đó để cứu vãn thanh danh đưa con gái đi làm thiếp.”
Lão thái thái trố mắt nghẹn họng, bị làm cho tức chết.
“Đáng đời, đáng đời!”
“Cô nương tốt của ta thì ra đã chịu nhiều cực khổ như vậy, chẳng trách con không chịu về nhà, hừ hừ hừ, đó đâu phải là nhà của con, rõ ràng là ổ sói mà.”
“Không sao đâu con ơi, bây giờ con là người của Tạ gia chúng ta, chính là bảo bối của Tạ gia chúng ta, không ai dám bắt nạt con đâu.” Lão thái thái ôm nàng vào lòng, đau lòng xoa lưng nàng.
Vụ án này của Thẩm gia và Liêu gia gây huyên náo xôn xao trong triều.
Hình bộ tra án đã dùng kế lảng tránh, quyền chủ động của vụ án này rơi vào tay Tả Thị lang Trương Văn Thanh, Trương Văn Thanh và Thẩm Lê Đông không hợp nhau, toàn bộ đều dùng tâm phúc của mình, mặc dù Thẩm Lê Đông âm thầm cản trở nhưng chung quy chỉ trị được gốc không trị được ngọn, trong khoảng thời gian này Thẩm Lê Đông đã tìm Tạ Khâm mấy lần, Tạ Khâm đều từ chối không gặp.
Không biết là ai chen chân vào, trách móc Thẩm Dao thân làm con nuôi của Thẩm gia, nhận được đại ân từ Thẩm gia mà lại không đếm xỉa đến, tính tình bạc bẽo như thế tương lai không xứng làm mẹ, lúc này Hoàng hậu lại quyết đoán hạ một bức chiếu thư, trong đó nói rõ Thủ phụ Tạ Khâm cương trực công chính liêm minh, không làm việc riêng trái pháp luật, chính là điển hình của bề tôi, phu nhân Thẩm thị công tâm, chịu khổ chịu nhục thế nào vân vân.
Hoàng hậu tự mình đính chính thanh danh cho phu thê Tạ Khâm, trong triều không ai dám bàn luận, mà Tạ Khâm lại thừa thế sai người đến quán trà kể chuyện, phơi bày câu chuyện của Thẩm Dao và Thẩm gia đến khắp thiên hạ, lần này Thẩm gia lại bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, Thẩm Dao nhận được không ít sự đồng cảm.
Vào lúc Thẩm Lê Đông tuyệt vọng nhất, một người thần bí tìm đến ông ta, dẫn ông ta đến một biệt viện ở ngoại ô nói chuyện.
Tam Hoàng tử chỉ vào chiếc ghế bành dưới cây mai già: “Thẩm đại nhân, chỗ ngươi ngồi chính là chỗ Tạ đại nhân từng ngồi.”
Thẩm Lê Đông cả kinh, nhất thời nước mắt giàn giụa, mấy ngày nay, một ngày của ông ta dài bằng một năm, cả người đều gầy đi, dáng người gầy gò, có chút thê thảm.
Tam Hoàng tử đang chờ thời cơ này, mời ông ta ngồi xuống, trấn an một phen: “Thẩm đại nhân à, người đứng phía sau tính kế ông chính là đảng Đông Cung, Đông Cung đó chỉ xem ông là nhạc phụ của Tạ đại nhân, tuyệt đối không thể nhìn ông ngồi vào vị trí Thượng thư, mà bản vương đây không đành lòng để một thần tử công chính liêm minh như Thẩm đại nhân chịu oan uổng, cho nên đã cố ý giúp đỡ.”
Đương nhiên Thẩm Lê Đông hiểu rõ hôm nay bước vào cánh cửa này có ý nghĩa thế nào, hiện tại đã đến thời kỳ sống còn, còn nói gì đến giữ mình ở thế trung lập nữa:
“Tất cả mọi việc Thẩm mỗ đều nghe theo sự sai khiến của điện hạ.”
Tam Hoàng tử nhanh chóng ra mặt nói chuyện thay Thẩm Lê Đông, Lý Quý phi trong cung lại thổi gió bên tai Hoàng đế, để Hoàng đế tam ti hội thẩm việc này, Thẩm Lê Đông và Tạ Khâm đều cần phải tránh đi, cuối cùng vụ án rơi vào tay Trịnh Các lão.
Trịnh Các lão không thiên vị ai, nên khám nghiệm tử thi thì khám nghiệm, nên thẩm án thì thẩm án, hai bên trình nhân chứng vật chứng lên, cuối cùng kết luận Liêu gia vì bệnh tim mà chết, chỉ là dù sao Thẩm Triển cũng đã động thủ, Hoàng hậu và Liêu gia cầu xin Hoàng đế biểu dương chính nghĩa, Hoàng đế xoa trán, cuối cùng đày Thẩm Triển đến biên cương một năm.”
Đoàn thị nghe xong thì nôn ra một búng máu, vỗ giường nói:
“Báo ứng, báo ứng!”
Thẩm Sam ở bên cạnh rưng rưng khuyên nhủ: “Mẫu thân, trong cái rủi có cái may là đi đến biên cương chứ không phải ở trong nhà tù, người xem như là Triển Nhi đi ra ngoài rèn luyện một năm, cho dù không thi cử thì cũng còn đường ra khác mà.”
Trong lòng Đoàn thị đang giận dữ nên không nghe vào được chữ nào, dưới cái nhìn của bà ta, chỉ cần Thẩm Dao chịu ra mặt thì Thẩm Triển hoàn toàn không phải chịu kết quả này, bà ta hận Thẩm Dao đến tận xương tủy: “Biến đi, các ngươi cút hết cho ta!” Đoàn thị hất tay Thẩm Sam, đẩy nàng ấy qua một bên.
Thẩm Sam va vào ghế đẩu, cùi chỏ bị đau, nàng ấy cũng không dám lên tiếng, đành phải quỳ ra xa một chút.
Đoàn thị đầu bù tóc rối, xoay người đi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh màn:
“Nếu như ta sinh thêm hai đứa con trai thì cũng không đến nỗi gửi gắm hết hy vọng vào một mình nó…”
Thẩm Liễu đứng ngoài rèm châu, nghe lời này thì trong lòng đắng chát, trượng phu nàng ta vì Thẩm Triển mà tranh đấu bôn ba, không có được một lời khen từ Đoàn thị, đến cuối cùng nàng ta còn bị trách cứ không phải là con trai, nàng ta tức giận đến mức phất tay áo rời đi.
Thẩm Ninh đứng im lặng một lúc rồi đỡ Thẩm Sam dậy, ra hiệu cho nha hoàn hầu hạ nàng ấy ra ngoài, mình thì chui vào trong màn, nhẹ nhàng ôm chặt mẹ, giúp bà ta xoa huyệt thái dương, lặng lẽ chăm sóc bà ta.
Thẩm Sam che lấy chỗ đau bước ra ngoài, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nghẹn ngào kìm nén của Đoàn thị, trong lòng như bị nhét bông, nàng ấy im lặng không lên tiếng, nha hoàn lại đỡ nàng ấy đi nhanh ra ngoài:
“Cô nương, người nghe nô tỳ khuyên một lời đi, người vì lão gia phu nhân mà nỗ lực nhiều như vậy, nhưng chưa từng có ai nhớ đến điểm tốt của người, cô gia vì thế mà đã chịu không ít khổ cực, nói không chừng còn sinh lòng oán trách, theo nô tỳ thấy, sau này người vẫn ít về Thẩm gia này thôi.”
Thẩm Sam ngoái lại nhìn thoáng qua cổng cao sân rộng, hồi lâu không tiếp lời.
Tam Hoàng tử vừa ra tay, cuối cùng cũng giúp được Thẩm Lê Đông giải quyết vụ án này, chỉ là khi đến cuộc tuyển cử lớn vào tháng Tám, Thẩm Lê Đông và Trương Văn Thanh đều không thể sờ vào vị trí Hình bộ Thượng thư, Tạ Khâm không thể để Trương Văn Thanh thượng vị, cũng không có ý định nâng đỡ Thẩm Lê Đông, chàng âm thầm tiến cử Đại lý tự khanh Tống Du với Hoàng đế, vì vậy, Tống Du được thuyên chuyển đảm nhiệm chức vụ Hình bộ Thượng thư, Hình bộ có sức nặng hơn Đại lý tự, cũng xem như là được thăng tiến.
Ngày Thẩm Triển đi, gió thu thổi mạnh, Đoàn thị bệnh nặng không rời giường nổi, Thẩm Lê Đông mang theo ba người con gái và con rể cùng với hai vị công tử Thẩm gia đến vùng ngoại ô tiễn hắn, dáng vẻ Thẩm Triển có chút sa sút, vẻ mặt vẫn được tính là bình tĩnh, Thẩm Lê Đông nhìn người con trai duy nhất của mình, sự chua xót tràn lên hốc mắt, ông ta không nhịn được mà bụm mặt nức nở.
Trên tay và chân của Thẩm Triển đều đeo xích sắt, không tiện đi lại, hắn đứng đón gió, nhoẻn miệng cười:
“Phụ thân, về chăm sóc mẫu thân thật tốt nhé, mấy năm nay nhi tử đã gây thêm phiền phức cho cha mẹ rồi, lần này đến Ung Châu xem như là đi rèn luyện, tâm thái nhi tử cởi mở, không hề cảm thấy khổ sở.”
Thẩm Lê Đông càng rơi lệ không ngừng.
Thẩm Ninh và Thẩm Sam đều chăm sóc em trai lớn lên, nhìn hắn mà nước mắt rơi như mưa, một người tiến lên mua chuộc nha dịch cho hắn, một người cầm khăn tay lau đi vết bẩn dính đầy trên mặt hắn:
“Đệ yên tâm, tam tỷ phu của đệ từng ở Ung Châu ba năm, đã gửi thư nhờ người ta chăm sóc đệ rồi, đệ cứ yên tâm.”
Thẩm Triển cười đáp một tiếng, sau đó ánh mắt lướt qua Thẩm Sam, nhìn về phía Thẩm Phù:
“Nhị ca, ta muốn gặp tứ tỷ, huynh có thể giúp ta đưa tin không?”
Hắn vừa nói xong, Thẩm Liễu ở bên kia giận đùng đùng chạy nhanh đến, nhéo má hắn một cái:
“Đệ là đồ vô liêm sỉ, đệ xảy ra chuyện, nó cười trên sự đau khổ của người khác, nhân cơ hội cắt đứt sạch sẽ với Thẩm gia, thế mà đệ còn nhớ đến nó? Đệ có thể tiến bộ một chút không?”
Thẩm Triển không để ý đến nàng ta, chỉ nhìn Thẩm Phù với ánh mắt sáng rực, Thẩm Phù bất đắc dĩ:
“Ta giúp đệ đi một chuyến.”
Một canh giờ sau, Thẩm Dao gặp được Thẩm Triển ở đình nghỉ mát bên ngoài Tây Sơn.
Nàng quan sát thiếu niên, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm:
“Đệ tìm ta có chuyện gì?”
Gió trên núi như làn sóng, thổi từng cơn qua chân, nụ cười của Thẩm Triển không thay đổi:
“Đệ chỉ muốn tự mình nói xin lỗi tỷ thôi.”
Thẩm Dao hơi nhíu mày: “Đệ không làm gì có lỗi với ta, sao lại nói xin lỗi.”
Thẩm Triển nhẹ giọng nói: “Lần này trong lòng tỷ không dễ chịu đúng không.”
Vẻ mặt Thẩm Dao cứng lại, không lên tiếng.
“Sau khi đệ xảy ra chuyện, chắc chắn Thẩm gia đã đến quấy rầy tỷ, đệ vì việc này mà cảm thấy có lỗi.”
Thẩm Dao nhìn Thẩm Triển mang nét mặt ôn hòa, có chút bất ngờ: “Ta tưởng là đệ sẽ giống người Thẩm gia, trách ta khoanh tay đứng nhìn chứ.”
“Ta nói thật cho đệ biết, ta không làm được việc cười trên nỗi đau của người khác, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không nhúng tay.”
Thẩm Triển gật đầu: “Trong lòng tỷ căm phẫn, không muốn chủ động giúp đỡ cũng là lẽ phải, đệ không trách tỷ, nếu vì người ta không giúp đệ mà trách móc người ta quá nặng nề, vậy thì sự phiền não trên thế gian này của người đó quá nhiều rồi, thay vì trách người khác thì chi bằng hận chính mình, tất cả đều do đệ gieo gió gặt bão.”
Thẩm Dao khẽ nhếch mép: “Thế nào, bị nhốt trong tù nên đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi à?”
Thẩm Triển cười khổ: “Trước kia đệ bị cha mẹ chiều hư, bên trên lại có ba tỷ tỷ tỷ phu giúp đệ dọn dẹp cục diện rắc rối, thậm chí vì để thoát khỏi bọn họ, đệ luôn phải giày vò làm con thiêu thân, lần này coi như là hoàn toàn vấp ngã rồi.”
Thẩm Triển ngước mắt nhìn về phía đỉnh núi, ở đó vang tiếng thông reo, rừng cây nhuộm màu từng tầng từng lớp, cách đó không xa là đô thành nơi quan lại tụ họp, mà những thứ phồn hoa này sắp cách xa hắn, trong mắt hắn hiện lên chút xót xa:
“Tỷ nói xem có phải thế gian này có nhân quả luân hồi không, đệ không quý trọng cha mẹ và Thẩm gia, kết quả là lưu lạc đến kết cục này, mà Thẩm gia vì đã vứt bỏ tỷ mà cũng bị tỷ bỏ rơi.”
Dù sao Thẩm Dao cũng chưa từng sống cùng Thẩm Triển, không biết hắn ngang bướng cỡ nào, đương nhiên cũng không thấy chán ghét hay oán giận:
“Tìm đường sống trong chỗ chết cũng chưa chắc là điều không tốt, đệ xem ta ở thôn trang Nhạc Châu cũng đã học được không ít bản lĩnh, chí nam nhi nằm ở bốn phương, bệ hạ nể mặt lão gia nên cũng không thật sự làm khó dễ đệ, chỉ là cho Hoàng hậu một lời giải thích thôi.”
Thẩm Triển cười: “Nể mặt phụ thân thì chưa chắc, sợ là nể mặt Thủ phụ nhỉ.”
Ngoài mặt Hoàng đế nói là đày đến biên quan, trên văn thư lại viết là chọn trai trẻ làm giàu cho biên cương, mặc dù đã cắt đứt cơ hội thi cử của hắn nhưng trên giấy tờ vẫn trong sạch, vậy là đủ rồi.
Có lẽ rời khỏi Kinh thành, xiềng xích trên người mới được cởi bỏ.
Cha hắn vẫn chưa có thể diện lớn đến mức khiến đương kim Hoàng đế nhọc lòng vòng vo, chỉ có thể là Tạ Khâm thôi.
Thẩm Triển gặp Thẩm Dao, một là để xin lỗi, hai là để nói lời cảm ơn.
Mặc dù Thẩm Dao và Tạ Khâm không chủ động giúp hắn, nhưng bởi vì thấy hắn là đệ đệ ruột của nàng, khắp cả triều đều cho đủ mặt mũi.
Nói đến cùng thì hắn vẫn hưởng phúc từ Thẩm Dao.
Những việc này Tạ Khâm không nói với Thẩm Dao, Thẩm Dao cũng không hiểu rõ, nàng chỉ có thể im lặng không phản bác.
“Không còn sớm nữa, mau xuất phát đi.”
Đương nhiên Thẩm gia sẽ giúp Thẩm Triển lo liệu tất cả, Thẩm Dao thậm chí ngay cả một ngụm trà cũng không cho Thẩm Triển uống.
Sau khi nàng đứng dậy, Thẩm Triển cũng đứng dậy theo, hắn niềm nở nhìn qua Thẩm Dao:
“Lúc đệ quay về, có thể đường đường chính chính gọi tỷ một tiếng tứ tỷ không?”
Thẩm Dao dừng bước, bất đắc dĩ nhìn hắn: “Cả đời này ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Thẩm gia, cũng không thể nào nhận đệ là đệ đệ được, đệ tội gì cứ nhìn chằm chằm vào ta chứ, đệ chăm sóc tốt cho bản thân là được.”
Ánh sáng trong mắt Thẩm Triển không tắt, lại như quay về làm thiếu niên ăn chơi cười đùa tí tửng của ngày xưa:
“Tỷ không nhận đệ cũng không sao, ít nhất thì hãy cho đệ một cơ hội trả lại ân tình cho tỷ.”
Thẩm Dao nhắm mắt, xoay người rời đi.
Thẩm Triển nhìn thiếu nữ xinh đẹp nhảy lên ngựa, nhanh chóng đuổi theo, nhìn bóng lưng nàng gọi to:
“Tứ tỷ!”
Thẩm Dao chạy nhanh hơn.
Bình Lăng và Bích Vân cưỡi ngựa bảo vệ hai bên nàng, ba người đi vào thành từ cửa phụ phía Tây, không bao lâu sau đã đến phường Thời Ung, chỉ là ở một ngã ba hướng về phía Thành Đông, Thẩm Dao nhìn thấy một đám người mặc áo tang nâng một con rối mặc áo đội mũ, khua chiêng gõ trống đi về phía Đông.
Dân chúng vây xem rất nhiều, rối rít chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thẩm Dao nắm chặt dây cương dừng lại hỏi: “Họ đang làm gì vậy? Trong thành cũng lưu hành phong cách vu táng [1] hay sao?”
[1] Vu táng (巫葬): Kiểu an táng dùng thầy mo để chủ trì lễ an táng.
Bình Lăng trầm giọng cười:
“Không phải, phu nhân còn nhớ khoảng thời gian trước có người gây sóng gió, bôi nhọ thanh danh của phu nhân không? Đó chính là bút tích của thất nương tử Ninh gia Ninh Anh, đây là chúng ta đáp lễ nàng ta thôi.”
Giết một người rất đơn giản, hủy hoại một người mới khó.
Sau khi nhận ra tâm trạng của nàng, Tạ Khâm hôn càng thêm mạnh mẽ mà vững vàng, tựa như một tấm màn kín không khẽ hở bao bọc lấy nàng, bất kể gió táp hay mưa sa thì đều có thể giữ nàng ở trong đó, để nàng không dính gió sương.
Thẩm Dao thích sự cường thế của chàng, nàng với người lên, ôm cổ chàng, nâng người dậy, lồng ngực dán vào nhau mềm mại chặt chẽ, hình như vẫn chưa đủ, nàng như một mỹ nhân ngư yếu ớt cố gắng nuốt lấy con quái vật khổng lồ, nàng giẫm hai chân lên người chàng để chàng nằm xuống, Tạ Khâm thấy Thẩm Dao có tinh thần không thể cản nổi như vậy, đột nhiên thả lỏng giao quyền chủ động cho nàng, ánh mắt nàng lạnh lùng mà như say, đầy vẻ kiểm soát.
Lúc vào trong, hai người đều hít một hơi lạnh.
Nàng như con thuyền nhỏ bấp bênh dập dờn trong gió đêm.
Đêm khuya, ve sầu yên tĩnh, mặt hồ không có chút xao động nào, gió mát chầm chậm thổi tan hơi nóng của mùa hè, tỉnh lại sau giấc ngủ, ngoài cửa sổ là lá rụng bay tán loạn, thu chợt đến, khí lạnh thấu xương, Thẩm Dao rùng mình, liếc nhìn bên cạnh, gối vẫn còn hơi ấm, Tạ Khâm vừa rời đi chưa lâu, nàng lại một lần nữa nằm vào chỗ của chàng, cả người vùi vào trong chăn.
Đêm qua nàng đòi hỏi vô cùng mãnh liệt, chiếm lấy chàng một cách sung sướng như ánh nắng sắp tàn.
Cái giá phải trả chính là bây giờ nàng như một con rối trống rỗng không có linh hồn, uể oải dính vào chỗ nằm của chàng không nhúc nhích.
Từ khi Đoàn thị quay về từ chỗ Thẩm Dao thì bệnh không dậy nổi, mắng nàng rất khó nghe, Thẩm Lê Đông khuyên bà ta hết lần này đến lần khác:
“Bà vẫn chưa hiểu sao? Nếu như còn khư khư cố chấp nữa thì Thẩm gia chúng ta thật sự sẽ vô vọng mất.”
Đoàn thị điên cuồng: “Con trai ta xảy ra chuyện thì ta mới thật sự vô vọng, nếu như nó không trong sạch thì nó không có cách nào thi cử làm quan được, vậy thì đời này của ta còn trông cậy điều gì nữa?”
Thẩm Lê Đông cũng đầy vẻ sa sút tinh thần, đứa con trai duy nhất vào tù, tương lai sẽ bị hủy hoại.
“Trong lòng tứ nha đầu tức giận đương nhiên sẽ không giúp đỡ, nhưng Tạ Khâm thì khác, Tạ Khâm vẫn chưa đến mức bị một người phụ nữ của gia đình thao túng, thế cục trong triều gian nguy, cho dù Tạ Khâm làm Thủ phụ thì cũng phải tự tìm ô dù, trong triều có ai không biết nó là con rể của ta, chúng ta có vinh cùng hưởng, có nhục cùng chịu, bà đừng vội, đợi ngày mai ta tìm nó nói chuyện.”
*
Tạ Khâm tảo triều xong, lúc đi ra khỏi ngọ môn quay về Lại bộ thì bên ngoài ngọ môn có một người vái chào, khàn giọng nghẹn ngào hành lễ với chàng:
“Tạ đại nhân.”
Tạ Khâm dừng bước chân lại, liếc mắt nhìn sang thì thấy Thẩm Lê Đông mặc quan bào, nét mặt xơ xác đứng dưới chân tường, một mảng màu đỏ vô biên mênh mông ở sau lưng ông ta giống như một tấm màn trướng cực lớn, khiến ông ta trông vô cùng nhỏ bé.
Chỉ trong một đêm, Thẩm Lê Đông như già đi rất nhiều, ngay cả râu dưới cằm cũng trở nên rõ ràng dễ thấy.
Tạ Khâm chậm rãi bước qua, hành lễ vãn bối với ông ta.
Thẩm Lê Đông đâu dám nhận, vội vàng nghiêng người né tránh, ánh mắt cháy lên niềm hy vọng:
“Tạ đại nhân, sự việc phức tạp vượt quá tưởng tượng, ta cho rằng đã bị người ta mưu hại, khẩn xin Tạ đại nhân giúp đỡ ta một chút.”
Rõ ràng là nhạc phụ đường đường chính chính, nhưng Thẩm Lê Đông lại không dám bày dáng vẻ này ở trước mặt Tạ Khâm.
Vẻ mặt Tạ Khâm lạnh lùng, chàng không hề khách sáo mà nói: “Lý do gì khiến Thẩm đại nhân đến trước mặt ta xin giúp đỡ vậy?”
Cổ họng Thẩm Lê Đông cảm thấy chua chát: “Chuyện khác ta cũng không dám quấy rầy ngài, thật sự là việc này…”
“Việc này liên quan đến sinh tử.” Tạ Khâm tiếp lời ông ta, sau đó cười lạnh một tiếng: “Chỉ là Thẩm đại nhân à, Tạ mỗ thật sự xin lỗi, Tạ mỗ chỉ nghe theo lệnh của phu nhân, phu nhân chỉ hướng Đông thì Tạ mỗ không dám đi hướng Tây, tất cả mọi chuyện trong ngoài đều do phu nhân quyết định, thay vì cầu ta thì chi bằng đại nhân đi tìm con gái mình đi.”
Sau đó chàng lặng lẽ hành lễ, xoay người rời đi.
Thẩm Lê Đông hơi trợn mắt lên.
Lúc này, hai người con rể khác của ông ta đi ra từ phía sau bức tường, Thẩm Lê Đông không thể tin được mà chỉ về hướng Tạ Khâm rời đi:
“Sao nó lại vô tình như thế? Đó dù sao cũng là đệ đệ ruột thịt mà, lẽ nào cứ trơ mắt nhìn nó xảy ra chuyện?”
Con rể cả là Thế tử Tuyên Bình Hầu im lặng không lên tiếng, con rể hai là nhị công tử của Liễu Hầu phủ thì âm thầm xem thường, Thẩm Dao cũng là con gái ruột của Thẩm Lê Đông mà, nói bỏ là bỏ, Tạ Khâm người ta chịu giúp mới là lạ.
Ở trước mặt hai người con rể, Thẩm Lê Đông cũng không tiện oán trách nhiều, xoay người gọi hai người đến một góc hỏi chuyện:
“Chuyện Ngỗ tác sắp xếp xong chưa?”
Liễu nhị công tử làm việc ở Đại lý tự, còn từng được Tạ Khâm chỉ điểm, chỉ là sau khi Tạ Khâm và Thẩm Dao thành thân thì chưa từng nhìn đến hắn nữa, Liễu nhị hiểu được vấn đề nằm ở thê tử và người Thẩm gia nên đành chịu, hắn chắp tay trả lời:
“Bên Ngỗ tác sắp xếp xong xuôi rồi, chỉ là dựa theo quy tắc, người Liêu gia không ký tên đồng ý thì Kinh triệu doãn sẽ không thể mổ bụng thi thể, dù cho lén lút khám nghiệm tử thi thì cũng không thể làm thành bằng chứng trình lên được.”
Thẩm Lê Đông cười lạnh: “Không sao cả, Ngỗ tác không khám nghiệm tử thi bọn chúng cũng đừng hòng định tội, phủ Kinh triệu không dám đắc tội với Liêu gia, lẽ nào dám đắc tội ta à? Cho dù Tạ Khâm không chịu công khai giúp ta thì trong triều không ai biết nó là con rể của ta à.”
“Không định được tội thì thi thể của Liêu nhị sẽ phải thối rữa ở phủ Kinh triệu, ta thấy Liêu gia không kéo dài được đâu!”
Thế tử Tuyên Bình Hầu nghe vậy thì lại lộ vẻ lo lắng:
“Nhạc phụ, con lo Liêu gia có ý khác, chúng ta có thể kéo dài không định tội, nhưng sắp đến cuộc tuyển cử lớn ba năm một lần, người sắp thăng lên làm Hình bộ Thượng thư rồi, trong lúc quan trọng thế này lại xảy ra chuyện sẽ gây bất lợi trên con đường làm quan của người, con thấy mục đích của đối phương hoàn toàn không nằm ở Triển Nhi mà là ở người đấy.”
Nói đến đây lại đúng là chỗ khó giải quyết của Thẩm Lê Đông.
Người đứng sau màn thật sự cao tay, ép ông ta lựa chọn giữa con trai và quan tước.
Ông ta tức giận đấm mạnh một cái.
Đã dính dáng đến tranh đấu trong triều, chỉ cần Tạ Khâm chịu giúp một tay, hoặc là giúp ông ta vạch trần thì thật sự không phải việc khó.
Thẩm Lê Đông không cam lòng mà nhìn thoáng qua phương hướng Tạ Khâm rời đi.
Liễu nhị lại nói: “Việc cấp bách bây giờ là phải chứng minh ngũ đệ vô tội, chỉ cần nó vô tội, nhạc phụ thăng chức cũng sẽ không bị ảnh hưởng.”
Sự việc lại vòng về, ba người đứng im một lúc rồi chia ra hành động.
Đến buổi chiều, con rể thứ ba là tam công tử phủ Ninh Bá xuất thân từ trận thi võ đưa đến một tin tốt cho Thẩm Lê Đông, thì ra từ sau khi xảy ra chuyện, Liêu gia đã bắt thầy thuốc thường đến phủ xem bệnh, Ninh tam có không ít mối quan hệ trong triều, bản lĩnh chạy vặt không tệ, sai người theo dõi Liêu phủ, tìm được nhà của lang trung đó, bắt lấy thê tử của y, vừa hỏi là biết lang trung thường xem bệnh cho công tử Liêu gia, Liêu công tử đó có bệnh tim từ nhỏ, đại phu đã nói sẽ không sống quá hai mươi tuổi, chẳng phải năm nay Liêu nhị hai mươi tuổi hay sao, Thẩm Lê Đông vui mừng quá đỗi, truyền tin tức ra, khiến cho Liêu gia tức giận.
Thông tin cuối cùng vẫn truyền đến Thẩm gia, lão thái thái gọi Thẩm Dao qua, hỏi xem Thẩm Dao định làm thế nào, Thẩm Dao chỉ nói đó là chuyện trong triều, một phụ nữ trong nhà như nàng không tiện nhúng tay, lão thái thái cũng không tiện nói gì nữa, đúng lúc Tạ Khâm về phủ, lão thái thái hỏi tới tấp, Tạ Khâm dứt khoát giải thích cho mẹ chồng nàng dâu bọn họ nghe.
“Tháng sau là cuộc tuyển cử lớn ba năm một lần, Hình bộ Thượng thư Nhậm Mẫn đã trình đơn xin từ chức, hai vị Thị lang của Hình bộ đương nhiên là đấu đá vỡ đầu muốn tiếp nhận vị trí, Tả Thị lang Trương Văn Thanh kỷ cương thận trọng, giỏi phán đoán nghi án, chỉ là Thẩm Lê Đông tay dài vươn xa, quan hệ trong triều tốt hơn ông ấy, lại có quan hệ thông gia với nhà ta, trong triều cố ý để ông ta tiếp nhận vị trí Hình bộ Thượng thư.”
“Có điều, sau lưng Trương Văn Thanh có chút bí mật, năm đó ông ấy trẻ tuổi kham khổ vào Kinh thành thi cử, trên người không có đồng nào, được mẹ già của Lữ gia bắt gặp, Lữ lão thái thái đã giúp đỡ ông ấy vào học ở Quốc Tử Giám, Trương Văn Thanh biết ơn trong lòng, nhiều năm qua tính tình Trương Văn Thanh cô độc kiên trì, bình thường không qua lại với ai nên không ai biết quan hệ của ông ấy và Lữ gia.”
“Nếu như con đoán không lầm, lần này có lẽ Lữ Thượng thư sẽ giúp đỡ sau lưng, muốn đẩy Trương Văn Thanh lên, đề bạt Trương Văn Thanh làm Hình bộ Thượng thư, tiện làm trợ lực cho Đông Cung.”
Lão thái thái kinh ngạc nhìn thoáng qua Thẩm Dao, lại nói với Tạ Khâm: “Nói vậy là, con cũng không thể không quan tâm đến được, tuyệt đối không thể để Đông Cung được như ý.”
Mặc dù Tạ Khâm chưa bao giờ nói rõ, nhưng lão thái thái vẫn hiểu con trai mình, chắc chắn là Tạ Khâm và Thái tử đứng ở thế đối lập nhau.
Tạ Khâm cười nhạt một tiếng: “Mẫu thân, chuyện này vẫn chưa đến lượt con ra tay đâu, hơn nữa, không khiến Thẩm gia nếm chút khổ sở thì cũng khó giải được mối hận trong lòng con.” Lúc nói đến lời này, chàng cầm lấy tay Thẩm Dao.
Thẩm Dao cúi đầu xuống, vẻ mặt thờ ơ.
Lão thái thái nhìn nàng, nét mặt hơi phức tạp:
“Nói đến đây, rốt cuộc Dao Nhi và Thẩm gia có chuyện gì vậy?” Nếu như thật sự là con nuôi thì không nên mang ơn Thẩm gia hay sao?
Tạ Khâm kiềm chế biểu cảm: “Dao Dao là con gái ruột thịt của Thẩm Lê Đông và Đoàn thị, năm đó phu thê bọn họ ghét bỏ nàng là con gái, lại nghe lời vô liêm sỉ của đạo sĩ, đưa nàng đến nông thôn, mặc kệ sống chết, sau đó thấy nàng được Thái tử coi trọng thì nói dối là con nuôi, dùng việc đó để cứu vãn thanh danh đưa con gái đi làm thiếp.”
Lão thái thái trố mắt nghẹn họng, bị làm cho tức chết.
“Đáng đời, đáng đời!”
“Cô nương tốt của ta thì ra đã chịu nhiều cực khổ như vậy, chẳng trách con không chịu về nhà, hừ hừ hừ, đó đâu phải là nhà của con, rõ ràng là ổ sói mà.”
“Không sao đâu con ơi, bây giờ con là người của Tạ gia chúng ta, chính là bảo bối của Tạ gia chúng ta, không ai dám bắt nạt con đâu.” Lão thái thái ôm nàng vào lòng, đau lòng xoa lưng nàng.
Vụ án này của Thẩm gia và Liêu gia gây huyên náo xôn xao trong triều.
Hình bộ tra án đã dùng kế lảng tránh, quyền chủ động của vụ án này rơi vào tay Tả Thị lang Trương Văn Thanh, Trương Văn Thanh và Thẩm Lê Đông không hợp nhau, toàn bộ đều dùng tâm phúc của mình, mặc dù Thẩm Lê Đông âm thầm cản trở nhưng chung quy chỉ trị được gốc không trị được ngọn, trong khoảng thời gian này Thẩm Lê Đông đã tìm Tạ Khâm mấy lần, Tạ Khâm đều từ chối không gặp.
Không biết là ai chen chân vào, trách móc Thẩm Dao thân làm con nuôi của Thẩm gia, nhận được đại ân từ Thẩm gia mà lại không đếm xỉa đến, tính tình bạc bẽo như thế tương lai không xứng làm mẹ, lúc này Hoàng hậu lại quyết đoán hạ một bức chiếu thư, trong đó nói rõ Thủ phụ Tạ Khâm cương trực công chính liêm minh, không làm việc riêng trái pháp luật, chính là điển hình của bề tôi, phu nhân Thẩm thị công tâm, chịu khổ chịu nhục thế nào vân vân.
Hoàng hậu tự mình đính chính thanh danh cho phu thê Tạ Khâm, trong triều không ai dám bàn luận, mà Tạ Khâm lại thừa thế sai người đến quán trà kể chuyện, phơi bày câu chuyện của Thẩm Dao và Thẩm gia đến khắp thiên hạ, lần này Thẩm gia lại bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, Thẩm Dao nhận được không ít sự đồng cảm.
Vào lúc Thẩm Lê Đông tuyệt vọng nhất, một người thần bí tìm đến ông ta, dẫn ông ta đến một biệt viện ở ngoại ô nói chuyện.
Tam Hoàng tử chỉ vào chiếc ghế bành dưới cây mai già: “Thẩm đại nhân, chỗ ngươi ngồi chính là chỗ Tạ đại nhân từng ngồi.”
Thẩm Lê Đông cả kinh, nhất thời nước mắt giàn giụa, mấy ngày nay, một ngày của ông ta dài bằng một năm, cả người đều gầy đi, dáng người gầy gò, có chút thê thảm.
Tam Hoàng tử đang chờ thời cơ này, mời ông ta ngồi xuống, trấn an một phen: “Thẩm đại nhân à, người đứng phía sau tính kế ông chính là đảng Đông Cung, Đông Cung đó chỉ xem ông là nhạc phụ của Tạ đại nhân, tuyệt đối không thể nhìn ông ngồi vào vị trí Thượng thư, mà bản vương đây không đành lòng để một thần tử công chính liêm minh như Thẩm đại nhân chịu oan uổng, cho nên đã cố ý giúp đỡ.”
Đương nhiên Thẩm Lê Đông hiểu rõ hôm nay bước vào cánh cửa này có ý nghĩa thế nào, hiện tại đã đến thời kỳ sống còn, còn nói gì đến giữ mình ở thế trung lập nữa:
“Tất cả mọi việc Thẩm mỗ đều nghe theo sự sai khiến của điện hạ.”
Tam Hoàng tử nhanh chóng ra mặt nói chuyện thay Thẩm Lê Đông, Lý Quý phi trong cung lại thổi gió bên tai Hoàng đế, để Hoàng đế tam ti hội thẩm việc này, Thẩm Lê Đông và Tạ Khâm đều cần phải tránh đi, cuối cùng vụ án rơi vào tay Trịnh Các lão.
Trịnh Các lão không thiên vị ai, nên khám nghiệm tử thi thì khám nghiệm, nên thẩm án thì thẩm án, hai bên trình nhân chứng vật chứng lên, cuối cùng kết luận Liêu gia vì bệnh tim mà chết, chỉ là dù sao Thẩm Triển cũng đã động thủ, Hoàng hậu và Liêu gia cầu xin Hoàng đế biểu dương chính nghĩa, Hoàng đế xoa trán, cuối cùng đày Thẩm Triển đến biên cương một năm.”
Đoàn thị nghe xong thì nôn ra một búng máu, vỗ giường nói:
“Báo ứng, báo ứng!”
Thẩm Sam ở bên cạnh rưng rưng khuyên nhủ: “Mẫu thân, trong cái rủi có cái may là đi đến biên cương chứ không phải ở trong nhà tù, người xem như là Triển Nhi đi ra ngoài rèn luyện một năm, cho dù không thi cử thì cũng còn đường ra khác mà.”
Trong lòng Đoàn thị đang giận dữ nên không nghe vào được chữ nào, dưới cái nhìn của bà ta, chỉ cần Thẩm Dao chịu ra mặt thì Thẩm Triển hoàn toàn không phải chịu kết quả này, bà ta hận Thẩm Dao đến tận xương tủy: “Biến đi, các ngươi cút hết cho ta!” Đoàn thị hất tay Thẩm Sam, đẩy nàng ấy qua một bên.
Thẩm Sam va vào ghế đẩu, cùi chỏ bị đau, nàng ấy cũng không dám lên tiếng, đành phải quỳ ra xa một chút.
Đoàn thị đầu bù tóc rối, xoay người đi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh màn:
“Nếu như ta sinh thêm hai đứa con trai thì cũng không đến nỗi gửi gắm hết hy vọng vào một mình nó…”
Thẩm Liễu đứng ngoài rèm châu, nghe lời này thì trong lòng đắng chát, trượng phu nàng ta vì Thẩm Triển mà tranh đấu bôn ba, không có được một lời khen từ Đoàn thị, đến cuối cùng nàng ta còn bị trách cứ không phải là con trai, nàng ta tức giận đến mức phất tay áo rời đi.
Thẩm Ninh đứng im lặng một lúc rồi đỡ Thẩm Sam dậy, ra hiệu cho nha hoàn hầu hạ nàng ấy ra ngoài, mình thì chui vào trong màn, nhẹ nhàng ôm chặt mẹ, giúp bà ta xoa huyệt thái dương, lặng lẽ chăm sóc bà ta.
Thẩm Sam che lấy chỗ đau bước ra ngoài, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nghẹn ngào kìm nén của Đoàn thị, trong lòng như bị nhét bông, nàng ấy im lặng không lên tiếng, nha hoàn lại đỡ nàng ấy đi nhanh ra ngoài:
“Cô nương, người nghe nô tỳ khuyên một lời đi, người vì lão gia phu nhân mà nỗ lực nhiều như vậy, nhưng chưa từng có ai nhớ đến điểm tốt của người, cô gia vì thế mà đã chịu không ít khổ cực, nói không chừng còn sinh lòng oán trách, theo nô tỳ thấy, sau này người vẫn ít về Thẩm gia này thôi.”
Thẩm Sam ngoái lại nhìn thoáng qua cổng cao sân rộng, hồi lâu không tiếp lời.
Tam Hoàng tử vừa ra tay, cuối cùng cũng giúp được Thẩm Lê Đông giải quyết vụ án này, chỉ là khi đến cuộc tuyển cử lớn vào tháng Tám, Thẩm Lê Đông và Trương Văn Thanh đều không thể sờ vào vị trí Hình bộ Thượng thư, Tạ Khâm không thể để Trương Văn Thanh thượng vị, cũng không có ý định nâng đỡ Thẩm Lê Đông, chàng âm thầm tiến cử Đại lý tự khanh Tống Du với Hoàng đế, vì vậy, Tống Du được thuyên chuyển đảm nhiệm chức vụ Hình bộ Thượng thư, Hình bộ có sức nặng hơn Đại lý tự, cũng xem như là được thăng tiến.
Ngày Thẩm Triển đi, gió thu thổi mạnh, Đoàn thị bệnh nặng không rời giường nổi, Thẩm Lê Đông mang theo ba người con gái và con rể cùng với hai vị công tử Thẩm gia đến vùng ngoại ô tiễn hắn, dáng vẻ Thẩm Triển có chút sa sút, vẻ mặt vẫn được tính là bình tĩnh, Thẩm Lê Đông nhìn người con trai duy nhất của mình, sự chua xót tràn lên hốc mắt, ông ta không nhịn được mà bụm mặt nức nở.
Trên tay và chân của Thẩm Triển đều đeo xích sắt, không tiện đi lại, hắn đứng đón gió, nhoẻn miệng cười:
“Phụ thân, về chăm sóc mẫu thân thật tốt nhé, mấy năm nay nhi tử đã gây thêm phiền phức cho cha mẹ rồi, lần này đến Ung Châu xem như là đi rèn luyện, tâm thái nhi tử cởi mở, không hề cảm thấy khổ sở.”
Thẩm Lê Đông càng rơi lệ không ngừng.
Thẩm Ninh và Thẩm Sam đều chăm sóc em trai lớn lên, nhìn hắn mà nước mắt rơi như mưa, một người tiến lên mua chuộc nha dịch cho hắn, một người cầm khăn tay lau đi vết bẩn dính đầy trên mặt hắn:
“Đệ yên tâm, tam tỷ phu của đệ từng ở Ung Châu ba năm, đã gửi thư nhờ người ta chăm sóc đệ rồi, đệ cứ yên tâm.”
Thẩm Triển cười đáp một tiếng, sau đó ánh mắt lướt qua Thẩm Sam, nhìn về phía Thẩm Phù:
“Nhị ca, ta muốn gặp tứ tỷ, huynh có thể giúp ta đưa tin không?”
Hắn vừa nói xong, Thẩm Liễu ở bên kia giận đùng đùng chạy nhanh đến, nhéo má hắn một cái:
“Đệ là đồ vô liêm sỉ, đệ xảy ra chuyện, nó cười trên sự đau khổ của người khác, nhân cơ hội cắt đứt sạch sẽ với Thẩm gia, thế mà đệ còn nhớ đến nó? Đệ có thể tiến bộ một chút không?”
Thẩm Triển không để ý đến nàng ta, chỉ nhìn Thẩm Phù với ánh mắt sáng rực, Thẩm Phù bất đắc dĩ:
“Ta giúp đệ đi một chuyến.”
Một canh giờ sau, Thẩm Dao gặp được Thẩm Triển ở đình nghỉ mát bên ngoài Tây Sơn.
Nàng quan sát thiếu niên, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm:
“Đệ tìm ta có chuyện gì?”
Gió trên núi như làn sóng, thổi từng cơn qua chân, nụ cười của Thẩm Triển không thay đổi:
“Đệ chỉ muốn tự mình nói xin lỗi tỷ thôi.”
Thẩm Dao hơi nhíu mày: “Đệ không làm gì có lỗi với ta, sao lại nói xin lỗi.”
Thẩm Triển nhẹ giọng nói: “Lần này trong lòng tỷ không dễ chịu đúng không.”
Vẻ mặt Thẩm Dao cứng lại, không lên tiếng.
“Sau khi đệ xảy ra chuyện, chắc chắn Thẩm gia đã đến quấy rầy tỷ, đệ vì việc này mà cảm thấy có lỗi.”
Thẩm Dao nhìn Thẩm Triển mang nét mặt ôn hòa, có chút bất ngờ: “Ta tưởng là đệ sẽ giống người Thẩm gia, trách ta khoanh tay đứng nhìn chứ.”
“Ta nói thật cho đệ biết, ta không làm được việc cười trên nỗi đau của người khác, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không nhúng tay.”
Thẩm Triển gật đầu: “Trong lòng tỷ căm phẫn, không muốn chủ động giúp đỡ cũng là lẽ phải, đệ không trách tỷ, nếu vì người ta không giúp đệ mà trách móc người ta quá nặng nề, vậy thì sự phiền não trên thế gian này của người đó quá nhiều rồi, thay vì trách người khác thì chi bằng hận chính mình, tất cả đều do đệ gieo gió gặt bão.”
Thẩm Dao khẽ nhếch mép: “Thế nào, bị nhốt trong tù nên đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi à?”
Thẩm Triển cười khổ: “Trước kia đệ bị cha mẹ chiều hư, bên trên lại có ba tỷ tỷ tỷ phu giúp đệ dọn dẹp cục diện rắc rối, thậm chí vì để thoát khỏi bọn họ, đệ luôn phải giày vò làm con thiêu thân, lần này coi như là hoàn toàn vấp ngã rồi.”
Thẩm Triển ngước mắt nhìn về phía đỉnh núi, ở đó vang tiếng thông reo, rừng cây nhuộm màu từng tầng từng lớp, cách đó không xa là đô thành nơi quan lại tụ họp, mà những thứ phồn hoa này sắp cách xa hắn, trong mắt hắn hiện lên chút xót xa:
“Tỷ nói xem có phải thế gian này có nhân quả luân hồi không, đệ không quý trọng cha mẹ và Thẩm gia, kết quả là lưu lạc đến kết cục này, mà Thẩm gia vì đã vứt bỏ tỷ mà cũng bị tỷ bỏ rơi.”
Dù sao Thẩm Dao cũng chưa từng sống cùng Thẩm Triển, không biết hắn ngang bướng cỡ nào, đương nhiên cũng không thấy chán ghét hay oán giận:
“Tìm đường sống trong chỗ chết cũng chưa chắc là điều không tốt, đệ xem ta ở thôn trang Nhạc Châu cũng đã học được không ít bản lĩnh, chí nam nhi nằm ở bốn phương, bệ hạ nể mặt lão gia nên cũng không thật sự làm khó dễ đệ, chỉ là cho Hoàng hậu một lời giải thích thôi.”
Thẩm Triển cười: “Nể mặt phụ thân thì chưa chắc, sợ là nể mặt Thủ phụ nhỉ.”
Ngoài mặt Hoàng đế nói là đày đến biên quan, trên văn thư lại viết là chọn trai trẻ làm giàu cho biên cương, mặc dù đã cắt đứt cơ hội thi cử của hắn nhưng trên giấy tờ vẫn trong sạch, vậy là đủ rồi.
Có lẽ rời khỏi Kinh thành, xiềng xích trên người mới được cởi bỏ.
Cha hắn vẫn chưa có thể diện lớn đến mức khiến đương kim Hoàng đế nhọc lòng vòng vo, chỉ có thể là Tạ Khâm thôi.
Thẩm Triển gặp Thẩm Dao, một là để xin lỗi, hai là để nói lời cảm ơn.
Mặc dù Thẩm Dao và Tạ Khâm không chủ động giúp hắn, nhưng bởi vì thấy hắn là đệ đệ ruột của nàng, khắp cả triều đều cho đủ mặt mũi.
Nói đến cùng thì hắn vẫn hưởng phúc từ Thẩm Dao.
Những việc này Tạ Khâm không nói với Thẩm Dao, Thẩm Dao cũng không hiểu rõ, nàng chỉ có thể im lặng không phản bác.
“Không còn sớm nữa, mau xuất phát đi.”
Đương nhiên Thẩm gia sẽ giúp Thẩm Triển lo liệu tất cả, Thẩm Dao thậm chí ngay cả một ngụm trà cũng không cho Thẩm Triển uống.
Sau khi nàng đứng dậy, Thẩm Triển cũng đứng dậy theo, hắn niềm nở nhìn qua Thẩm Dao:
“Lúc đệ quay về, có thể đường đường chính chính gọi tỷ một tiếng tứ tỷ không?”
Thẩm Dao dừng bước, bất đắc dĩ nhìn hắn: “Cả đời này ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Thẩm gia, cũng không thể nào nhận đệ là đệ đệ được, đệ tội gì cứ nhìn chằm chằm vào ta chứ, đệ chăm sóc tốt cho bản thân là được.”
Ánh sáng trong mắt Thẩm Triển không tắt, lại như quay về làm thiếu niên ăn chơi cười đùa tí tửng của ngày xưa:
“Tỷ không nhận đệ cũng không sao, ít nhất thì hãy cho đệ một cơ hội trả lại ân tình cho tỷ.”
Thẩm Dao nhắm mắt, xoay người rời đi.
Thẩm Triển nhìn thiếu nữ xinh đẹp nhảy lên ngựa, nhanh chóng đuổi theo, nhìn bóng lưng nàng gọi to:
“Tứ tỷ!”
Thẩm Dao chạy nhanh hơn.
Bình Lăng và Bích Vân cưỡi ngựa bảo vệ hai bên nàng, ba người đi vào thành từ cửa phụ phía Tây, không bao lâu sau đã đến phường Thời Ung, chỉ là ở một ngã ba hướng về phía Thành Đông, Thẩm Dao nhìn thấy một đám người mặc áo tang nâng một con rối mặc áo đội mũ, khua chiêng gõ trống đi về phía Đông.
Dân chúng vây xem rất nhiều, rối rít chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thẩm Dao nắm chặt dây cương dừng lại hỏi: “Họ đang làm gì vậy? Trong thành cũng lưu hành phong cách vu táng [1] hay sao?”
[1] Vu táng (巫葬): Kiểu an táng dùng thầy mo để chủ trì lễ an táng.
Bình Lăng trầm giọng cười:
“Không phải, phu nhân còn nhớ khoảng thời gian trước có người gây sóng gió, bôi nhọ thanh danh của phu nhân không? Đó chính là bút tích của thất nương tử Ninh gia Ninh Anh, đây là chúng ta đáp lễ nàng ta thôi.”
Giết một người rất đơn giản, hủy hoại một người mới khó.