Chương 29
Quận chúa Trác Vân bị nàng khích đến mức tức giận, nàng ta phóng ngựa về phía trước, hai cái chùy đồng vàng óng ánh nhắm về phía Thẩm Dao mà vung đến.
Tiểu mỹ nhân yểu điệu như vậy, đừng nói là bị đánh trúng, sợ là chỉ lướt qua sát bên thôi cũng khiến trái tim người ta tan nát, mọi người có mặt không khỏi lo lắng.
Chỉ thấy Thẩm Dao nhẹ nhàng nhảy lên, bóng người đỏ thắm như thoáng qua, phút chốc biến mất khỏi lưng ngựa, quần chúng trong lều gấm ở đối diện không nhịn được mà cùng đứng dậy nhìn quanh, lại thấy hơn nửa người nàng treo một bên bụng ngựa, cùng lúc đó Bích Vân nhìn thấy Bình Lăng đi vào rừng chặt một cây trúc co giãn vô cùng tốt rồi đi đến, ném về phía Thẩm Dao:
“Cô nương, đón lấy!”
Thẩm Dao lướt qua hàng rào thật nhanh, cấp tốc ngửa người đón lấy cây trúc, quay đầu ngựa lại hướng về phía Quận chúa Trác Vân.
Quận chúa Trác Vân thấy nàng cầm một cây trúc tới đối phó với mình thì thật sự giận điên lên: “Nhìn xem ta dùng một nhát đập vỡ đồ chơi của ngươi này.”
Hai con ngựa đen lao về phía nhau, khi sắp lướt qua nhau, Quận chúa Trác Vân lại một lần nữa vung chùy đồng qua, Thẩm Dao phất gậy trúc lên tránh né trọng lực của chùy đồng, khều hai sợi xích sắt đó một cái, tiết tấu của chùy đồng bị làm cho xáo trộn, hơi rũ xuống, Trác Vân thấy thế thì lập tức rút về, ánh mắt Thẩm Dao lóe lên, nhanh chóng tung gậy trúc tới gần Trác Vân, cây gậy trúc đó vung vẫy ầm ầm giữa hai sợi xích sắc, nhìn từ xa xa giống như nhìn thấy một cơn gió lốc cuốn đến gần Trác Vân, nhân lúc Trác Vân một lần nữa vung ra, nó dùng sức bắn ngược lại, đầu nhọn cây trúc như muốn đâm về phía khuôn mặt Trác Vân.
Trác Vân bị ép ngửa ra sau, Thẩm Dao thấy thế thì nhón chân mượn lực trên thân ngựa, hai chân nhảy lên đá hai cái chùy đồng kia về, sắc mặt Trác Vân căng thẳng, nàng ta nắm chặt dây cương nhanh chóng trốn về phía sau, suýt nữa bị chùy đồng nện trúng.
“Công phu tốt!”
“Hay!”
Bởi vì mặc váy nên Thẩm Dao ít nhiều có chút bó tay bó chân, không dám dùng toàn lực, sau khi áp sát Trác Vân thì lập tức ngồi trên lưng ngựa, rút mũi tên được cột sau lưng, giơ cung lên nhắm vào tấm bia phía trước.
Trác Vân quay đầu ngựa lại, liếc thấy nàng muốn bắn tên thì khóe mắt đỏ lên, nàng ta đặt chùy đồng lên lưng ngựa, rút roi ngựa ra dùng lại chiêu cũ mà đến quấn lấy eo Thẩm Dao, Thẩm Dao đã sớm đề phòng nàng ta, mũi tên được lắp vào nhưng nàng vẫn chưa dùng lực, nàng ngửa người ra sau dán vào lưng ngựa, thuận theo roi ngựa của nàng ta mà lượn quanh một vòng, mắt thấy roi ngựa đè thấp hơn thì một lần nữa vung đến, nàng móc một chân lên lưng ngựa, cả người treo sang một bên, lúc này, roi ngựa quất vào lưng ngựa, con ngựa bị đánh nhanh chóng chạy lung tung về phía trước, vó ngựa không vững, Thẩm Dao giống như một phiến lá mùa thu xinh đẹp lay động trên thân ngựa.
Tấm bia phía trước hiện lên trong tầm mắt, khi mọi người cho rằng Thẩm Dao sẽ bắn tên thì vòng eo của nàng mềm dẻo bắn lên, mũi tên lại nhắm về phía Trác Vân, con ngươi Trác Vân co mạnh lại, nàng ta nghiêng người né tránh, roi dài đã vung ra không kịp thu lực lại, Thẩm Dao khều trường cung lên, cuốn lấy roi ngựa rồi dùng sức rút một cái, Trác Vân mới biết Thẩm Dao đang giả vờ tấn công để rút lui, trong lúc hốt hoảng nàng ta đã rơi vào thế yếu, không thể không buông tay.
Nhưng mà Trác Vân chính là Trác Vân, sau khi nghiêng người né tránh, nàng ta lập tức nắm thấy chùy đồng lia về phía Thẩm Dao.
Lần này Thẩm Dao không tránh không né, giơ roi ngựa lên cuốn lấy chùy đồng của nàng ta, xoắn hai cái chùy đồng lại với nhau, tay kia lại giật cương ngựa, chạy quanh Trác Vân, cả người Trác Vân vị nàng kéo theo xoay trên lưng ngựa như con quay.
Tốc độ của Thẩm Dao càng lúc càng nhanh, roi ngựa xoắn xích sắt lại càng ngày càng chặt, nếu Trác Vân buông tay thì cả người sẽ lộ ra nằm trong phạm vi roi ngựa của Thẩm Dao, nếu không buông tay thì chùy đồng sẽ trói cả người lại, tiến không được lùi không xong, chống đỡ một hồi, nàng ta quả quyết buông xích sắt ra, thân thể treo ở bụng ngựa, tránh né lực của roi ngựa và chùy đồng, bỏ chạy sang bên cạnh.
Thẩm Dao nhớ rõ một roi mà Tạ Kinh đã chịu, không cho nàng ta có cơ hội chạy thoát, nàng vung roi ngựa đang cuốn lấy chùy đồng lên, nhanh chóng cầm gậy trúc đâm về phía sau lưng Trác Vân, Trác Vân rất cảnh giác, sau lưng như có mắt, nhận thấy sự nguy hiểm, nàng ta nhanh chóng vọt sang bên kia từ dưới bụng ngựa, nhưng lực đàn hồi của gậy trúc vô cùng tốt, đầu nhọn cây trúc nhanh chóng đâm trúng bắp đùi của nàng ta, ngay sau đó bật mạnh lại, đánh trúng eo của Trác Vân.
“Ôi…” Trác Vân rên đau một tiếng, chật vật nhảy ra khỏi từ dưới bụng ngựa, nằm trên bụng ngựa phi nhanh sang bên cạnh, máu tươi thuận theo bắp đùi chảy xuống.
“Hay lắm!”
Cho dù Thẩm Dao vẫn chưa bắn trúng bia thì công phu thể hiện ra đã đủ khiến toàn trường kinh ngạc.
Đế vương trong lều vàng không nhịn được mà vỗ bàn khen, vẻ mặt hân hoan chỉ vào Thẩm Dao: “Tạ khanh, phu nhân của ngươi lại có bản lĩnh bậc này, đã cho trẫm rất nhiều thể diện đấy!”
Thần kinh Tạ Khâm kéo rất căng, chỉ đợi Thẩm Dao đánh bại Trác Vân, chàng mới cảm thấy lòng bàn tay đã siết đến mức đổ đầy mồ hôi, sắc mặt chàng xem như là bình tĩnh, chắp tay áo với Hoàng đế: “Bệ hạ quá khen.”
Thái tử ngồi bên trái Hoàng đế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Dao như chim ưng, vẻ tham lam nơi đáy mắt không hề che giấu, mấy tháng trước vô tình gặp được ở hành lang, hắn đã biết nữ tử này không tầm thường, nhưng cũng không biết nàng cưỡi ngựa tài giỏi (*) đến mức này, nhìn người phụ nữ vô cùng rực rỡ dưới ánh mặt trời, vừa nghĩ tới nàng bị Tạ Khâm đặt dưới thân làm chuyện đó, Thái tử ghen tị đến mức hai mắt đỏ lên.
*Trong raw là □□, editor đã thêm thắt để phù hợp với ngữ cảnh.
Hắn nhất định phải có được nàng, nhất định.
Trong lều gấm của Thẩm gia, người Thẩm gia đều lau mồ hôi thay Thẩm Dao, ngay cả Đoàn thị vừa rồi cũng xoắn khăn tay lại, tâm trạng Thẩm Lê Đông chưa bao giờ dâng trào như vậy, nhìn thấy cháu trai Thẩm Phù ở bên cạnh hò hét cổ vũ, ông ta cũng vén tay áo lên, hô hào với Thẩm Dao:
“Tứ Tứ, giỏi!”
Đây là con gái của ông ta đó!
Vậy mà ông ta lại có đứa con gái xuất sắc như vậy!
Thẩm Lê Đông kích động đến mức hai gò má run lên.
Thẩm Dao một lần nữa đeo trường cung lên lưng, cơn gió vô tận kéo đến từ nơi sâu trong thung lũng, nàng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, ở nơi ngược sáng, đứng một mình trên thế gian này, một lọn tóc rối bị gió thổi rũ xuống má nàng, nàng ngửa mặt nhẹ nhàng thổi nó, đuôi mắt lộ ra vẻ tùy ý phong lưu khó tả:
“Còn đấu nữa không?”
Tạ Khâm nhìn Thẩm Dao như vậy, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng năm đó trên người nàng, lúc này chàng hoảng hốt ý thức được, sở dĩ chàng kiên định muốn cưới nàng có lẽ là vì cái nhìn thoáng qua vào năm đó, trong lúc vô tình đã in dấu trong lòng chàng.
Trác Vân bên kia không để ý đến đau đớn, rút ra một thanh trường kiếm chạy thẳng tới, vẻ tàn nhẫn trong mắt nàng ta lan tràn, mang theo vài phần hung ác:
“Ta vẫn chưa rơi khỏi ngựa, không được xem là thua, tiếp tục!”
Trường kiếm của Trác Vân tấn công thẳng vào gậy trúc của Thẩm Dao, chiêu nào của nàng ta cũng mang theo ý định giết người, sát khí tan lỏa.
Lúc này nàng ta xem Thẩm Dao là tử địch không đội trời chung, Thẩm Dao suýt nữa không chống đỡ được, khuôn mặt xinh đẹp của nàng chuyển sang màu xanh, nếu Quận chúa Trác Vân đã tàn nhẫn như vậy, nàng cũng không cần phải giấu nghề nữa, gậy trúc của Thẩm Dao bị Trác Vân chặt đi một đoạn, nàng bèn lấy ống trúc bên hông ra, một mảnh nan trúc bắn ra từ trong ống, vừa vặn đụng vào lưỡi kiếm, vang một tiếng “Xẹt”, trường kiếm bị nứt ra một đường, Trác Vân giận dữ:
“Ngươi đánh lén ta!”
Thẩm Dao cười lạnh: “Binh bất yếm trá[1], ngươi làm việc ngang ngược không để lại chỗ trống thì cũng đừng trách ta máu lạnh vô tình!”
[1] Binh bất yếm trá: dùng binh phải có lúc trí trá để thắng địch.
Nàng lại ấn cơ quan, một viên đạn bắn ra, trường kiếm của Trác Vân hoàn toàn gãy thành hai đoạn.
Binh khí của hai vị cô nương đều trở thành phế thải, không hẹn mà cùng ném trường kiếm và gậy trúc trong tay đi, hai bên rút mũi tên ra đặt lên trường cung, chuẩn bị bắn.
Ngựa của Trác Vân là hãn huyết bảo mã [2], vóc dáng cao lớn mạnh mẽ hơn ngựa của Thẩm Dao, ngựa của Thẩm Dao khá gầy, thích hợp cho các cô nương cưỡi hơn, nhưng trong lúc ngươi chết ta sống, hãn huyết bảo mã của Trác Vân đã thể hiện ra ưu thế mạnh mẽ của nó, Trác Vân nhìn ra được ngựa của Thẩm Dao không bằng của mình, nàng ta công khai kẹp bụng ngụa để nó đến đụng vào ngựa của Thẩm Dao.
[2] Ngựa Akhal-Teke hay còn được gọi là "hãn tuyết bảo mã", là một giống ngựa có nguồn gốc từ Turkmenistan nơi chúng được tôn vinh làm biểu tượng quốc gia, một trong những giống ngựa cổ xưa và độc đáo nhất. Giống ngựa này mang tên ốc đảo Akhal và bộ tộc Teke, là địa danh và tên người cư ngụ tại đây.
Đương nhiên Thẩm Dao sẽ không lấy trứng chọi đá, không thể không tránh đi.
Nàng muốn thắng thì càng phải tiếc mạng hơn.
Như vậy, nàng đã nhường ra hướng bắn tốt nhất ở chính giữa.
Tạ Khâm nhìn thấy vậy thì lại thở phào nhẹ nhõm, chàng chỉ sợ cô nương ngốc kia sẽ đối đầu trực diện với Trác Vân, bây giờ cho dù thua thì cũng do ngựa không bằng người ta, chứ không phải vì tài nghệ thua kém.
Về phần Trác Vân nói muốn cưới chàng, đó quả thật là lời vô căn cứ, đối tượng liên hôn chỉ có thể được chọn trong tông thất hoàng gia, cho nên Tạ Khâm không xem là chuyện gì to tát, điều chàng muốn làm là tranh thủ quyền lợi cho Đại Tấn trong việc buôn bán, tận dụng cơ hội khi các nước tranh giành trao đổi với Đại Tấn để chia rẽ họ, thông qua buôn bán kiềm chế các nước láng giềng, giữ hòa bình biên cương.
Tạ Khâm nhìn xa trông rộng, người khác lại nhìn chằm chằm vào thắng thua trước mắt.
Lúc Thẩm Dao tránh né, trong lều gấm tràn đầy sự mất mát, ngay cả Hoàng dế cũng có chút tiếc nuối, chẳng qua Hoàng đế vô cùng có phong độ:
“Rất tốt, đã rất tốt rồi, ôi chao Tạ khanh à, đều tại ngươi không chọn cho nàng ấy một con ngựa tốt, lát nữa ngươi đến lâm uyển [3] của trẫm, chọn một con hãn huyết bảo mã cho Tạ phu nhân.”
[3] Lâm uyển (林苑): Rừng để vua chúa đi săn.
Tạ Khâm còn chưa đáp lời, tam Hoàng tử ở bên cạnh cười hì hì nói:
“Phụ hoàng, con hãn huyết bảo mã này ngay cả con trai mà người cũng không nỡ cho, lại cam lòng thưởng cho Tạ phu nhân à.”
Hoàng đế nhìn hắn một cái sắc lẹm, chỉ vào sân đấu võ: “Con có bản lĩnh thì thay trẫm ra sân giành vinh quang đi!”
Tam Hoàng tử cười ngượng ngùng một tiếng.
Quận chúa Trác Vân đề phòng Thẩm Dao đánh lén từ phía sau, quay mặt về phía Thẩm Dao, đắc ý nhướng mày lên, bỗng nhiên nàng ta ngửa người dán chặt vào lưng ngựa, áp trường cung vào mặt, nhắm chuẩn vào một chỗ, sau đó buông tay ra, vang một tiếng “Vèo”.
Bắn tên trong tư thế như vậy chắc chắn đã làm người khác thấy kinh ngạc, nhưng cũng có chỗ không tốt, lực không đều bằng bắn tên chính diện.
Quận chúa Trác Vân buông tay đồng thời thẳng người dậy, chợt có một luồng gió thổi qua mặt, bay về phía tấm bia với tốc độ nhanh hơn, tim nàng ta vọt tới cổ họng, nàng ta quay người, ánh mắt nhìn theo mũi tên, chỉ thấy mũi tên màu đỏ của Thẩm Dao sượt qua mũi tên màu đen của nàng ta, phập một cái, trúng vào hồng tâm.
Mà mũi tên của nàng ta bị Thẩm Dao cản lại, lệch ra khỏi hồng tâm.
Sân đấu võ im lặng một hơi, chợt tiếng vỗ tay vang lên như sấm, ngay cả sứ thần của Mông Ngột và Nữ Chân cũng không nhịn được mà cùng lớn tiếng dành lời khen cho Thẩm Dao.
“Đúng là tuyệt đại giai nhân.”
“Tạ Thủ phụ có phúc quá!”
“Thua tâm phục khẩu phục.”
Tạ Khâm đối mặt với lời chúc mừng như sóng triều, vẻ mặt bình tĩnh chắp tay đáp lễ, người vui nhất không ai ngoài Hoàng đế, con dân của ông xuất sắc như thế, thân làm đế vương, ông rất nở mày nở mặt:
“Ha ha ha, Thẩm thị tiến lên đây nghe thưởng!”
Trên sân, Quận chúa Trác Vân sững sờ nhìn chằm chằm vào mũi tên này của Thẩm Dao, rất lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại, nàng ta không tin mình lại thua, nàng ta lại bại bởi một nữ tử Trung Nguyên yếu đuối.
Nàng ta không cam tâm, quay đầu lườm nguýt Thẩm Dao:
“Ngươi học cưỡi ngựa bắn cung từ nhỏ sao?”
Thẩm Dao nhớ đến khi còn nhỏ, nét mặt hiện lên chút ngẩn ngơ, khi bị nhốt ở viện phụ của Thẩm gia, nàng cực kỳ không yên phận, quanh năm trèo tường leo cây, một lòng muốn đi tìm Đoàn thị, thân thể cũng rắn chắc hơn các tỷ tỷ ở trong khuê phòng, sau đó đến thôn trang thì hoàn toàn trở thành ngựa hoang đứt cương, nàng lên núi xuống sông, té ngã va đập mà lớn lên, gặp phải nguy hiểm thì sinh tồn từ kẽ hở, bản lĩnh của nàng được rèn luyện dựa trên việc tự mình lăn lộn.
Về công phu liều lĩnh cứng rắn thì nàng kém hơn Trác Vân, nhưng bàn về kỹ xảo, về bản năng cầu sinh thì Trác Vân không bằng nàng.
Thẩm Dao không hào hứng lắm, đối phó nói: “Xem như là thế đi.”
Một thái giám vội vàng chạy tới mời nàng đi đến lều vàng, nàng gật đầu hành lễ với Trác Vân rồi giục ngựa đi về phía trước, đợi đến khi đi tới lều vàng, nàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, hai tay chắp lại trước bụng, bộ váy đỏ hải đường vay trong gió, nàng lại là phu nhân Thủ phụ đoan trang xinh đẹp.
Tất cả ánh mắt trong lều vàng, bao gồm cả Thái tử đều rơi trên người nàng.
Trước đó ở khoảng cách xa nên họ chỉ cảm thấy phong thái Thẩm Dao hiên ngang, nhìn gần thì mới biết sắc đẹp của nàng khiến người ta kinh ngạc, chẳng trách Thái tử và tam Hoàng tử động lòng, Hoàng đế âm thầm thổn thức một hồi rồi nở nụ cười:
“Thẩm thị, hôm nay ngươi có công với quốc gia, trẫm muốn thưởng lớn cho ngươi.”
Thẩm Dao lặng lẽ nhìn Tạ Khâm, Tạ Khâm chỉ vào bồ đoàn trước mặt nàng, ra hiệu cho nàng quỳ xuống, Thẩm Dao bèn thật thà quỳ xuống: “Thần phụ khấu thỉnh bệ hạ thánh an.”
Hoàng đế vuốt râu nói: “Trẫm thưởng cho ngươi một con hãn huyết bảo mã, lát nữa để Tạ khanh chọn cho ngươi, ngoài ra lại ban thưởng cho ngươi mười rương tơ lụa, ngươi có hài lòng không?”
Thẩm Dao ngẩng đầu lên: “Hãn huyết bảo mã sao? Thần phụ nghe nói con ngựa này cực kỳ quý giá, thế gian hiếm thấy.”
Hoàng đế lại cười nói: “Phải, ngay cả con trai trẫm cũng không nỡ cho đâu.”
Thẩm Dao âm thầm lẩm bẩm, nàng đâu có ra trận giết địch, cần hãn huyết bảo mã làm gì, lúc này nàng không nhìn Tạ Khâm nữa mà tự mình đưa ra chủ kiến:
“Bệ hạ, trân bảo hiếm thấy như vậy, thần phụ không dám nhận, nếu như bệ hạ thật sự muốn ban thưởng cho thần phụ thì thưởng cho ta một thôn trang đi.”
Hoàng đế sửng sốt, sau đó nhìn thoáng qua Tạ Khâm, Tạ Khâm hơi đỡ trán, có lẽ người có thể cò kè mặc cả với Hoàng đế cũng chỉ có Thẩm Dao thôi, chỉ là chàng hiểu được tâm tư của Thẩm Dao, đơn giản là nàng vẫn nghĩ đến việc rời đi, muốn có một thôn trang để đặt chân.
Thẩm Dao nghĩ là, lấy một thôn trang trước đã, sau này sẽ lặng lẽ đổi với Tạ Khâm, như thế sẽ tránh được sự truy tìm của Thái tử.
Hoàng đế cười ha ha, hãn huyết bảo mã ông chỉ có mấy con, nhưng thôn trang lại vô số, Thẩm Dao đã chủ động xin thôn trang, Hoàng đế không tiện làm trái ý nàng:
“Được, trẫm sẽ thưởng cho ngươi một thôn trang có núi có non, có nhà có cửa.”
Thẩm Dao mừng rỡ, tâm nguyện nhiều năm đã thành, ngay cả đuôi mày cũng đang nhảy múa: “Thần phụ tạ bệ hạ long ân.”
Hoàng đế cười: “Ngươi hài lòng là được, đứng dậy đi, mau đi nghỉ ngơi một lúc đi.”
Thẩm Dao cuối cùng cũng ngại ngùng nhìn Tạ Khâm, mím môi vui vẻ lui xuống.
Đợi đến khi quay về lều gấm của Tạ gia, rất nhiều cô nương trẻ tuổi đều chen chúc đến, liên tục chúc mừng nàng.
Vẻ mặt Thẩm Dao ngại ngùng: “Trên người ta toàn là mồ hôi, các ngươi cách xa ta ra một chút, ta phải về thay đồ trước đã…”
Trước khi Tạ Kinh hôn mê đã được đưa về hành cung trị liệu, đám người Tạ Văn Mẫn đi theo, trong lều gấm chỉ còn lại nhị phu nhân và tam nãi nãi Liễu thị.
Nhị phu nhân cảm thấy may mắn và vinh hạnh: “Cô nương tốt, mệt chết rồi đúng không, buổi tối bệ hạ mở tiệc chiêu đãi sứ thần, tất cả nữ quyến đều tham gia, hôm nay dù thế nào muội cũng không thể vắng mặt được, về nhà nghỉ một lúc đi, việc xã giao cứ để ta.”
Thẩm Dao mang theo Bích Vân rời đi.
Đi ra khỏi lều gấm được một đoạn, liếc thấy người Thẩm gia đang ở dưới cái cây phía trước chờ nàng, Thẩm Dao thu lại ý cười trên mặt, mang theo Bích Vân đi vòng lên hành lang trong rừng, nơi này có một hành lang gỗ ngắm cảnh gần hồ nước kéo dài đến hành cung.
Hai chủ tớ bước đi nhanh, nửa khắc sau thì thấy cung điện nguy nga thấp thoáng trong rừng, đi dọc theo đường đá leo đến hành lang sau núi của hành cung, đang định đi xuống khỏi hành lang thì trước mặt đột nhiên có một bóng người màu vàng nhạt vội vã bước ra.
Chính là Thái tử với vẻ mặt hung ác nham hiểm, ánh mắt của hắn bức người, tựa như muốn nuốt chửng nàng.
Trái tim Thẩm Dao chợt ngừng đập, nàng lập tức lùi lại một bước, hành lễ với Thái tử:
“Thần phụ bái kiến Thái tử điện hạ.”
Khóe mắt liếc nhìn xung quanh, bên cạnh Thái tử chỉ có một thái giám tuấn tú, không còn ai khác, trong lòng nàng nhanh chóng tính toán, một khi Thái tử hành động vượt quá khuôn phép thì nàng nên tự vệ thế nào, Bích Vân không phải là người ăn chay, cùng Thẩm Dao lớn lên nên cũng có chút bản lĩnh, nhân lúc Thẩm Dao hành lễ, nàng ấy đã liếc mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh mình.
Chu Dục nhìn thấy chủ tớ hai người đầy sự đề phòng thì thu lại dục vọng trong mắt:
“Cô chỉ tình cờ gặp được phu nhân thôi, phu nhân chớ hoảng sợ.”
Thẩm Dao nhận ra được từ giọng điệu của hắn, hắn không có ý định làm gì cả, như thế thì rất tốt.
Thẩm Dao khom gối không đứng thẳng dậy.
Chu Dục nhìn tiểu mỹ nhân yêu kiều trước mặt, vừa rồi đã đi một đoạn đường, trên mặt nàng trải một tầng mồ hôi mỏng, gò má đỏ bừng còn thu hút hơn ánh sáng, không phải là kiểu màu son phấn gượng gạo, mà là màu đỏ thắm thấm ra từ bên trong, một lớp kiều diễm ướt át thật mỏng.
Véo một cái có lẽ sẽ có nước tràn ra, nếu như ôm vào lòng, chỉ nghĩ thôi, bụng dưới của Chu Dục đã kéo căng, hơi nóng xông lên hốc mắt, hóa thành màu đỏ tươi, dù chỉ chạm vào cánh tay mịn màng của nàng thôi cũng đủ cho hắn đã thèm.
Thế nên Chu Dục vươn tay theo bản năng muốn đỡ nàng dậy.
Thẩm Dao lùi thêm bước nữa, Chu Dục không cam tâm, tay phải duỗi ra, đúng lúc này, một mũi tên nặng nề bắn xuyên không trung, xuyên qua bàn tay của Thái tử với tốc độ khó mà tin nổi, phập một cái cắm sâu vào mặt đất.
Tiểu mỹ nhân yểu điệu như vậy, đừng nói là bị đánh trúng, sợ là chỉ lướt qua sát bên thôi cũng khiến trái tim người ta tan nát, mọi người có mặt không khỏi lo lắng.
Chỉ thấy Thẩm Dao nhẹ nhàng nhảy lên, bóng người đỏ thắm như thoáng qua, phút chốc biến mất khỏi lưng ngựa, quần chúng trong lều gấm ở đối diện không nhịn được mà cùng đứng dậy nhìn quanh, lại thấy hơn nửa người nàng treo một bên bụng ngựa, cùng lúc đó Bích Vân nhìn thấy Bình Lăng đi vào rừng chặt một cây trúc co giãn vô cùng tốt rồi đi đến, ném về phía Thẩm Dao:
“Cô nương, đón lấy!”
Thẩm Dao lướt qua hàng rào thật nhanh, cấp tốc ngửa người đón lấy cây trúc, quay đầu ngựa lại hướng về phía Quận chúa Trác Vân.
Quận chúa Trác Vân thấy nàng cầm một cây trúc tới đối phó với mình thì thật sự giận điên lên: “Nhìn xem ta dùng một nhát đập vỡ đồ chơi của ngươi này.”
Hai con ngựa đen lao về phía nhau, khi sắp lướt qua nhau, Quận chúa Trác Vân lại một lần nữa vung chùy đồng qua, Thẩm Dao phất gậy trúc lên tránh né trọng lực của chùy đồng, khều hai sợi xích sắt đó một cái, tiết tấu của chùy đồng bị làm cho xáo trộn, hơi rũ xuống, Trác Vân thấy thế thì lập tức rút về, ánh mắt Thẩm Dao lóe lên, nhanh chóng tung gậy trúc tới gần Trác Vân, cây gậy trúc đó vung vẫy ầm ầm giữa hai sợi xích sắc, nhìn từ xa xa giống như nhìn thấy một cơn gió lốc cuốn đến gần Trác Vân, nhân lúc Trác Vân một lần nữa vung ra, nó dùng sức bắn ngược lại, đầu nhọn cây trúc như muốn đâm về phía khuôn mặt Trác Vân.
Trác Vân bị ép ngửa ra sau, Thẩm Dao thấy thế thì nhón chân mượn lực trên thân ngựa, hai chân nhảy lên đá hai cái chùy đồng kia về, sắc mặt Trác Vân căng thẳng, nàng ta nắm chặt dây cương nhanh chóng trốn về phía sau, suýt nữa bị chùy đồng nện trúng.
“Công phu tốt!”
“Hay!”
Bởi vì mặc váy nên Thẩm Dao ít nhiều có chút bó tay bó chân, không dám dùng toàn lực, sau khi áp sát Trác Vân thì lập tức ngồi trên lưng ngựa, rút mũi tên được cột sau lưng, giơ cung lên nhắm vào tấm bia phía trước.
Trác Vân quay đầu ngựa lại, liếc thấy nàng muốn bắn tên thì khóe mắt đỏ lên, nàng ta đặt chùy đồng lên lưng ngựa, rút roi ngựa ra dùng lại chiêu cũ mà đến quấn lấy eo Thẩm Dao, Thẩm Dao đã sớm đề phòng nàng ta, mũi tên được lắp vào nhưng nàng vẫn chưa dùng lực, nàng ngửa người ra sau dán vào lưng ngựa, thuận theo roi ngựa của nàng ta mà lượn quanh một vòng, mắt thấy roi ngựa đè thấp hơn thì một lần nữa vung đến, nàng móc một chân lên lưng ngựa, cả người treo sang một bên, lúc này, roi ngựa quất vào lưng ngựa, con ngựa bị đánh nhanh chóng chạy lung tung về phía trước, vó ngựa không vững, Thẩm Dao giống như một phiến lá mùa thu xinh đẹp lay động trên thân ngựa.
Tấm bia phía trước hiện lên trong tầm mắt, khi mọi người cho rằng Thẩm Dao sẽ bắn tên thì vòng eo của nàng mềm dẻo bắn lên, mũi tên lại nhắm về phía Trác Vân, con ngươi Trác Vân co mạnh lại, nàng ta nghiêng người né tránh, roi dài đã vung ra không kịp thu lực lại, Thẩm Dao khều trường cung lên, cuốn lấy roi ngựa rồi dùng sức rút một cái, Trác Vân mới biết Thẩm Dao đang giả vờ tấn công để rút lui, trong lúc hốt hoảng nàng ta đã rơi vào thế yếu, không thể không buông tay.
Nhưng mà Trác Vân chính là Trác Vân, sau khi nghiêng người né tránh, nàng ta lập tức nắm thấy chùy đồng lia về phía Thẩm Dao.
Lần này Thẩm Dao không tránh không né, giơ roi ngựa lên cuốn lấy chùy đồng của nàng ta, xoắn hai cái chùy đồng lại với nhau, tay kia lại giật cương ngựa, chạy quanh Trác Vân, cả người Trác Vân vị nàng kéo theo xoay trên lưng ngựa như con quay.
Tốc độ của Thẩm Dao càng lúc càng nhanh, roi ngựa xoắn xích sắt lại càng ngày càng chặt, nếu Trác Vân buông tay thì cả người sẽ lộ ra nằm trong phạm vi roi ngựa của Thẩm Dao, nếu không buông tay thì chùy đồng sẽ trói cả người lại, tiến không được lùi không xong, chống đỡ một hồi, nàng ta quả quyết buông xích sắt ra, thân thể treo ở bụng ngựa, tránh né lực của roi ngựa và chùy đồng, bỏ chạy sang bên cạnh.
Thẩm Dao nhớ rõ một roi mà Tạ Kinh đã chịu, không cho nàng ta có cơ hội chạy thoát, nàng vung roi ngựa đang cuốn lấy chùy đồng lên, nhanh chóng cầm gậy trúc đâm về phía sau lưng Trác Vân, Trác Vân rất cảnh giác, sau lưng như có mắt, nhận thấy sự nguy hiểm, nàng ta nhanh chóng vọt sang bên kia từ dưới bụng ngựa, nhưng lực đàn hồi của gậy trúc vô cùng tốt, đầu nhọn cây trúc nhanh chóng đâm trúng bắp đùi của nàng ta, ngay sau đó bật mạnh lại, đánh trúng eo của Trác Vân.
“Ôi…” Trác Vân rên đau một tiếng, chật vật nhảy ra khỏi từ dưới bụng ngựa, nằm trên bụng ngựa phi nhanh sang bên cạnh, máu tươi thuận theo bắp đùi chảy xuống.
“Hay lắm!”
Cho dù Thẩm Dao vẫn chưa bắn trúng bia thì công phu thể hiện ra đã đủ khiến toàn trường kinh ngạc.
Đế vương trong lều vàng không nhịn được mà vỗ bàn khen, vẻ mặt hân hoan chỉ vào Thẩm Dao: “Tạ khanh, phu nhân của ngươi lại có bản lĩnh bậc này, đã cho trẫm rất nhiều thể diện đấy!”
Thần kinh Tạ Khâm kéo rất căng, chỉ đợi Thẩm Dao đánh bại Trác Vân, chàng mới cảm thấy lòng bàn tay đã siết đến mức đổ đầy mồ hôi, sắc mặt chàng xem như là bình tĩnh, chắp tay áo với Hoàng đế: “Bệ hạ quá khen.”
Thái tử ngồi bên trái Hoàng đế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Dao như chim ưng, vẻ tham lam nơi đáy mắt không hề che giấu, mấy tháng trước vô tình gặp được ở hành lang, hắn đã biết nữ tử này không tầm thường, nhưng cũng không biết nàng cưỡi ngựa tài giỏi (*) đến mức này, nhìn người phụ nữ vô cùng rực rỡ dưới ánh mặt trời, vừa nghĩ tới nàng bị Tạ Khâm đặt dưới thân làm chuyện đó, Thái tử ghen tị đến mức hai mắt đỏ lên.
*Trong raw là □□, editor đã thêm thắt để phù hợp với ngữ cảnh.
Hắn nhất định phải có được nàng, nhất định.
Trong lều gấm của Thẩm gia, người Thẩm gia đều lau mồ hôi thay Thẩm Dao, ngay cả Đoàn thị vừa rồi cũng xoắn khăn tay lại, tâm trạng Thẩm Lê Đông chưa bao giờ dâng trào như vậy, nhìn thấy cháu trai Thẩm Phù ở bên cạnh hò hét cổ vũ, ông ta cũng vén tay áo lên, hô hào với Thẩm Dao:
“Tứ Tứ, giỏi!”
Đây là con gái của ông ta đó!
Vậy mà ông ta lại có đứa con gái xuất sắc như vậy!
Thẩm Lê Đông kích động đến mức hai gò má run lên.
Thẩm Dao một lần nữa đeo trường cung lên lưng, cơn gió vô tận kéo đến từ nơi sâu trong thung lũng, nàng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, ở nơi ngược sáng, đứng một mình trên thế gian này, một lọn tóc rối bị gió thổi rũ xuống má nàng, nàng ngửa mặt nhẹ nhàng thổi nó, đuôi mắt lộ ra vẻ tùy ý phong lưu khó tả:
“Còn đấu nữa không?”
Tạ Khâm nhìn Thẩm Dao như vậy, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng năm đó trên người nàng, lúc này chàng hoảng hốt ý thức được, sở dĩ chàng kiên định muốn cưới nàng có lẽ là vì cái nhìn thoáng qua vào năm đó, trong lúc vô tình đã in dấu trong lòng chàng.
Trác Vân bên kia không để ý đến đau đớn, rút ra một thanh trường kiếm chạy thẳng tới, vẻ tàn nhẫn trong mắt nàng ta lan tràn, mang theo vài phần hung ác:
“Ta vẫn chưa rơi khỏi ngựa, không được xem là thua, tiếp tục!”
Trường kiếm của Trác Vân tấn công thẳng vào gậy trúc của Thẩm Dao, chiêu nào của nàng ta cũng mang theo ý định giết người, sát khí tan lỏa.
Lúc này nàng ta xem Thẩm Dao là tử địch không đội trời chung, Thẩm Dao suýt nữa không chống đỡ được, khuôn mặt xinh đẹp của nàng chuyển sang màu xanh, nếu Quận chúa Trác Vân đã tàn nhẫn như vậy, nàng cũng không cần phải giấu nghề nữa, gậy trúc của Thẩm Dao bị Trác Vân chặt đi một đoạn, nàng bèn lấy ống trúc bên hông ra, một mảnh nan trúc bắn ra từ trong ống, vừa vặn đụng vào lưỡi kiếm, vang một tiếng “Xẹt”, trường kiếm bị nứt ra một đường, Trác Vân giận dữ:
“Ngươi đánh lén ta!”
Thẩm Dao cười lạnh: “Binh bất yếm trá[1], ngươi làm việc ngang ngược không để lại chỗ trống thì cũng đừng trách ta máu lạnh vô tình!”
[1] Binh bất yếm trá: dùng binh phải có lúc trí trá để thắng địch.
Nàng lại ấn cơ quan, một viên đạn bắn ra, trường kiếm của Trác Vân hoàn toàn gãy thành hai đoạn.
Binh khí của hai vị cô nương đều trở thành phế thải, không hẹn mà cùng ném trường kiếm và gậy trúc trong tay đi, hai bên rút mũi tên ra đặt lên trường cung, chuẩn bị bắn.
Ngựa của Trác Vân là hãn huyết bảo mã [2], vóc dáng cao lớn mạnh mẽ hơn ngựa của Thẩm Dao, ngựa của Thẩm Dao khá gầy, thích hợp cho các cô nương cưỡi hơn, nhưng trong lúc ngươi chết ta sống, hãn huyết bảo mã của Trác Vân đã thể hiện ra ưu thế mạnh mẽ của nó, Trác Vân nhìn ra được ngựa của Thẩm Dao không bằng của mình, nàng ta công khai kẹp bụng ngụa để nó đến đụng vào ngựa của Thẩm Dao.
[2] Ngựa Akhal-Teke hay còn được gọi là "hãn tuyết bảo mã", là một giống ngựa có nguồn gốc từ Turkmenistan nơi chúng được tôn vinh làm biểu tượng quốc gia, một trong những giống ngựa cổ xưa và độc đáo nhất. Giống ngựa này mang tên ốc đảo Akhal và bộ tộc Teke, là địa danh và tên người cư ngụ tại đây.
Đương nhiên Thẩm Dao sẽ không lấy trứng chọi đá, không thể không tránh đi.
Nàng muốn thắng thì càng phải tiếc mạng hơn.
Như vậy, nàng đã nhường ra hướng bắn tốt nhất ở chính giữa.
Tạ Khâm nhìn thấy vậy thì lại thở phào nhẹ nhõm, chàng chỉ sợ cô nương ngốc kia sẽ đối đầu trực diện với Trác Vân, bây giờ cho dù thua thì cũng do ngựa không bằng người ta, chứ không phải vì tài nghệ thua kém.
Về phần Trác Vân nói muốn cưới chàng, đó quả thật là lời vô căn cứ, đối tượng liên hôn chỉ có thể được chọn trong tông thất hoàng gia, cho nên Tạ Khâm không xem là chuyện gì to tát, điều chàng muốn làm là tranh thủ quyền lợi cho Đại Tấn trong việc buôn bán, tận dụng cơ hội khi các nước tranh giành trao đổi với Đại Tấn để chia rẽ họ, thông qua buôn bán kiềm chế các nước láng giềng, giữ hòa bình biên cương.
Tạ Khâm nhìn xa trông rộng, người khác lại nhìn chằm chằm vào thắng thua trước mắt.
Lúc Thẩm Dao tránh né, trong lều gấm tràn đầy sự mất mát, ngay cả Hoàng dế cũng có chút tiếc nuối, chẳng qua Hoàng đế vô cùng có phong độ:
“Rất tốt, đã rất tốt rồi, ôi chao Tạ khanh à, đều tại ngươi không chọn cho nàng ấy một con ngựa tốt, lát nữa ngươi đến lâm uyển [3] của trẫm, chọn một con hãn huyết bảo mã cho Tạ phu nhân.”
[3] Lâm uyển (林苑): Rừng để vua chúa đi săn.
Tạ Khâm còn chưa đáp lời, tam Hoàng tử ở bên cạnh cười hì hì nói:
“Phụ hoàng, con hãn huyết bảo mã này ngay cả con trai mà người cũng không nỡ cho, lại cam lòng thưởng cho Tạ phu nhân à.”
Hoàng đế nhìn hắn một cái sắc lẹm, chỉ vào sân đấu võ: “Con có bản lĩnh thì thay trẫm ra sân giành vinh quang đi!”
Tam Hoàng tử cười ngượng ngùng một tiếng.
Quận chúa Trác Vân đề phòng Thẩm Dao đánh lén từ phía sau, quay mặt về phía Thẩm Dao, đắc ý nhướng mày lên, bỗng nhiên nàng ta ngửa người dán chặt vào lưng ngựa, áp trường cung vào mặt, nhắm chuẩn vào một chỗ, sau đó buông tay ra, vang một tiếng “Vèo”.
Bắn tên trong tư thế như vậy chắc chắn đã làm người khác thấy kinh ngạc, nhưng cũng có chỗ không tốt, lực không đều bằng bắn tên chính diện.
Quận chúa Trác Vân buông tay đồng thời thẳng người dậy, chợt có một luồng gió thổi qua mặt, bay về phía tấm bia với tốc độ nhanh hơn, tim nàng ta vọt tới cổ họng, nàng ta quay người, ánh mắt nhìn theo mũi tên, chỉ thấy mũi tên màu đỏ của Thẩm Dao sượt qua mũi tên màu đen của nàng ta, phập một cái, trúng vào hồng tâm.
Mà mũi tên của nàng ta bị Thẩm Dao cản lại, lệch ra khỏi hồng tâm.
Sân đấu võ im lặng một hơi, chợt tiếng vỗ tay vang lên như sấm, ngay cả sứ thần của Mông Ngột và Nữ Chân cũng không nhịn được mà cùng lớn tiếng dành lời khen cho Thẩm Dao.
“Đúng là tuyệt đại giai nhân.”
“Tạ Thủ phụ có phúc quá!”
“Thua tâm phục khẩu phục.”
Tạ Khâm đối mặt với lời chúc mừng như sóng triều, vẻ mặt bình tĩnh chắp tay đáp lễ, người vui nhất không ai ngoài Hoàng đế, con dân của ông xuất sắc như thế, thân làm đế vương, ông rất nở mày nở mặt:
“Ha ha ha, Thẩm thị tiến lên đây nghe thưởng!”
Trên sân, Quận chúa Trác Vân sững sờ nhìn chằm chằm vào mũi tên này của Thẩm Dao, rất lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại, nàng ta không tin mình lại thua, nàng ta lại bại bởi một nữ tử Trung Nguyên yếu đuối.
Nàng ta không cam tâm, quay đầu lườm nguýt Thẩm Dao:
“Ngươi học cưỡi ngựa bắn cung từ nhỏ sao?”
Thẩm Dao nhớ đến khi còn nhỏ, nét mặt hiện lên chút ngẩn ngơ, khi bị nhốt ở viện phụ của Thẩm gia, nàng cực kỳ không yên phận, quanh năm trèo tường leo cây, một lòng muốn đi tìm Đoàn thị, thân thể cũng rắn chắc hơn các tỷ tỷ ở trong khuê phòng, sau đó đến thôn trang thì hoàn toàn trở thành ngựa hoang đứt cương, nàng lên núi xuống sông, té ngã va đập mà lớn lên, gặp phải nguy hiểm thì sinh tồn từ kẽ hở, bản lĩnh của nàng được rèn luyện dựa trên việc tự mình lăn lộn.
Về công phu liều lĩnh cứng rắn thì nàng kém hơn Trác Vân, nhưng bàn về kỹ xảo, về bản năng cầu sinh thì Trác Vân không bằng nàng.
Thẩm Dao không hào hứng lắm, đối phó nói: “Xem như là thế đi.”
Một thái giám vội vàng chạy tới mời nàng đi đến lều vàng, nàng gật đầu hành lễ với Trác Vân rồi giục ngựa đi về phía trước, đợi đến khi đi tới lều vàng, nàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, hai tay chắp lại trước bụng, bộ váy đỏ hải đường vay trong gió, nàng lại là phu nhân Thủ phụ đoan trang xinh đẹp.
Tất cả ánh mắt trong lều vàng, bao gồm cả Thái tử đều rơi trên người nàng.
Trước đó ở khoảng cách xa nên họ chỉ cảm thấy phong thái Thẩm Dao hiên ngang, nhìn gần thì mới biết sắc đẹp của nàng khiến người ta kinh ngạc, chẳng trách Thái tử và tam Hoàng tử động lòng, Hoàng đế âm thầm thổn thức một hồi rồi nở nụ cười:
“Thẩm thị, hôm nay ngươi có công với quốc gia, trẫm muốn thưởng lớn cho ngươi.”
Thẩm Dao lặng lẽ nhìn Tạ Khâm, Tạ Khâm chỉ vào bồ đoàn trước mặt nàng, ra hiệu cho nàng quỳ xuống, Thẩm Dao bèn thật thà quỳ xuống: “Thần phụ khấu thỉnh bệ hạ thánh an.”
Hoàng đế vuốt râu nói: “Trẫm thưởng cho ngươi một con hãn huyết bảo mã, lát nữa để Tạ khanh chọn cho ngươi, ngoài ra lại ban thưởng cho ngươi mười rương tơ lụa, ngươi có hài lòng không?”
Thẩm Dao ngẩng đầu lên: “Hãn huyết bảo mã sao? Thần phụ nghe nói con ngựa này cực kỳ quý giá, thế gian hiếm thấy.”
Hoàng đế lại cười nói: “Phải, ngay cả con trai trẫm cũng không nỡ cho đâu.”
Thẩm Dao âm thầm lẩm bẩm, nàng đâu có ra trận giết địch, cần hãn huyết bảo mã làm gì, lúc này nàng không nhìn Tạ Khâm nữa mà tự mình đưa ra chủ kiến:
“Bệ hạ, trân bảo hiếm thấy như vậy, thần phụ không dám nhận, nếu như bệ hạ thật sự muốn ban thưởng cho thần phụ thì thưởng cho ta một thôn trang đi.”
Hoàng đế sửng sốt, sau đó nhìn thoáng qua Tạ Khâm, Tạ Khâm hơi đỡ trán, có lẽ người có thể cò kè mặc cả với Hoàng đế cũng chỉ có Thẩm Dao thôi, chỉ là chàng hiểu được tâm tư của Thẩm Dao, đơn giản là nàng vẫn nghĩ đến việc rời đi, muốn có một thôn trang để đặt chân.
Thẩm Dao nghĩ là, lấy một thôn trang trước đã, sau này sẽ lặng lẽ đổi với Tạ Khâm, như thế sẽ tránh được sự truy tìm của Thái tử.
Hoàng đế cười ha ha, hãn huyết bảo mã ông chỉ có mấy con, nhưng thôn trang lại vô số, Thẩm Dao đã chủ động xin thôn trang, Hoàng đế không tiện làm trái ý nàng:
“Được, trẫm sẽ thưởng cho ngươi một thôn trang có núi có non, có nhà có cửa.”
Thẩm Dao mừng rỡ, tâm nguyện nhiều năm đã thành, ngay cả đuôi mày cũng đang nhảy múa: “Thần phụ tạ bệ hạ long ân.”
Hoàng đế cười: “Ngươi hài lòng là được, đứng dậy đi, mau đi nghỉ ngơi một lúc đi.”
Thẩm Dao cuối cùng cũng ngại ngùng nhìn Tạ Khâm, mím môi vui vẻ lui xuống.
Đợi đến khi quay về lều gấm của Tạ gia, rất nhiều cô nương trẻ tuổi đều chen chúc đến, liên tục chúc mừng nàng.
Vẻ mặt Thẩm Dao ngại ngùng: “Trên người ta toàn là mồ hôi, các ngươi cách xa ta ra một chút, ta phải về thay đồ trước đã…”
Trước khi Tạ Kinh hôn mê đã được đưa về hành cung trị liệu, đám người Tạ Văn Mẫn đi theo, trong lều gấm chỉ còn lại nhị phu nhân và tam nãi nãi Liễu thị.
Nhị phu nhân cảm thấy may mắn và vinh hạnh: “Cô nương tốt, mệt chết rồi đúng không, buổi tối bệ hạ mở tiệc chiêu đãi sứ thần, tất cả nữ quyến đều tham gia, hôm nay dù thế nào muội cũng không thể vắng mặt được, về nhà nghỉ một lúc đi, việc xã giao cứ để ta.”
Thẩm Dao mang theo Bích Vân rời đi.
Đi ra khỏi lều gấm được một đoạn, liếc thấy người Thẩm gia đang ở dưới cái cây phía trước chờ nàng, Thẩm Dao thu lại ý cười trên mặt, mang theo Bích Vân đi vòng lên hành lang trong rừng, nơi này có một hành lang gỗ ngắm cảnh gần hồ nước kéo dài đến hành cung.
Hai chủ tớ bước đi nhanh, nửa khắc sau thì thấy cung điện nguy nga thấp thoáng trong rừng, đi dọc theo đường đá leo đến hành lang sau núi của hành cung, đang định đi xuống khỏi hành lang thì trước mặt đột nhiên có một bóng người màu vàng nhạt vội vã bước ra.
Chính là Thái tử với vẻ mặt hung ác nham hiểm, ánh mắt của hắn bức người, tựa như muốn nuốt chửng nàng.
Trái tim Thẩm Dao chợt ngừng đập, nàng lập tức lùi lại một bước, hành lễ với Thái tử:
“Thần phụ bái kiến Thái tử điện hạ.”
Khóe mắt liếc nhìn xung quanh, bên cạnh Thái tử chỉ có một thái giám tuấn tú, không còn ai khác, trong lòng nàng nhanh chóng tính toán, một khi Thái tử hành động vượt quá khuôn phép thì nàng nên tự vệ thế nào, Bích Vân không phải là người ăn chay, cùng Thẩm Dao lớn lên nên cũng có chút bản lĩnh, nhân lúc Thẩm Dao hành lễ, nàng ấy đã liếc mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh mình.
Chu Dục nhìn thấy chủ tớ hai người đầy sự đề phòng thì thu lại dục vọng trong mắt:
“Cô chỉ tình cờ gặp được phu nhân thôi, phu nhân chớ hoảng sợ.”
Thẩm Dao nhận ra được từ giọng điệu của hắn, hắn không có ý định làm gì cả, như thế thì rất tốt.
Thẩm Dao khom gối không đứng thẳng dậy.
Chu Dục nhìn tiểu mỹ nhân yêu kiều trước mặt, vừa rồi đã đi một đoạn đường, trên mặt nàng trải một tầng mồ hôi mỏng, gò má đỏ bừng còn thu hút hơn ánh sáng, không phải là kiểu màu son phấn gượng gạo, mà là màu đỏ thắm thấm ra từ bên trong, một lớp kiều diễm ướt át thật mỏng.
Véo một cái có lẽ sẽ có nước tràn ra, nếu như ôm vào lòng, chỉ nghĩ thôi, bụng dưới của Chu Dục đã kéo căng, hơi nóng xông lên hốc mắt, hóa thành màu đỏ tươi, dù chỉ chạm vào cánh tay mịn màng của nàng thôi cũng đủ cho hắn đã thèm.
Thế nên Chu Dục vươn tay theo bản năng muốn đỡ nàng dậy.
Thẩm Dao lùi thêm bước nữa, Chu Dục không cam tâm, tay phải duỗi ra, đúng lúc này, một mũi tên nặng nề bắn xuyên không trung, xuyên qua bàn tay của Thái tử với tốc độ khó mà tin nổi, phập một cái cắm sâu vào mặt đất.