Chương 19: Vĩnh Biệt Thế Giới Khác
Thông tin về thế giới khác lập tức gây chấn động khắp nơi. Ban đầu, mọi người còn nghi ngờ tính xác thực của việc này, nhưng sau khi nhiều tổ chức tới và đưa tin, ai nấy đều hân hoan và thích thú trước phát hiện đó.
Các cơ quan ngoại giao được cử đến để gặp gỡ các người đứng đầu phía bên kia. Những đại lý du lịch cũng không thể bỏ lỡ cơ hội đầu tư này, và dĩ nhiên các phóng viên như Lâm Nhật Hòa cũng đổ xô tới liên tục.
Ba mẹ anh rất muốn biết nơi con trai mình lạc tới trông như thế nào, hiện tại thì khá dễ để đến cổng không gian đó do có nhiều chuyến tàu mới được thiết lập.
Vậy nên Lâm Nhật Hòa dẫn ba mẹ anh tới thế giới khác để gặp Triệu Tư Dao.
Lần này đi tới, khu rừng đã tấp nập người, một con đường mòn đã được tạo ra để khách du lịch có thể đi về các ngôi làng.
"Không ngờ mọi người lại hành động nhanh đến như vậy." Lâm Nhật Hòa nhận xét.
Ngôi nhà của Triệu Tư Dao nằm cách biệt với khu chợ và các thôn khác nên không có đường dẫn thẳng tới. Gia đình anh sau khi ra khỏi khu rừng thì phải đi men theo bìa rừng, đoạn đường vòng khá mất thời gian nhưng sẽ an toàn hơn băng xuyên qua rừng.
Cửa nhà của Triệu Tư Dao đang mở nên họ bước vào luôn. Lúc này, cô đang may vài bộ quần áo từ đống vải mới dệt xong, nhìn thấy Lâm Nhật Hòa cô liền kêu lên "Lâm Nhật Hòa, hay quá, tôi đang muốn gặp anh đây."
"Tôi cũng muốn gặp cô nên mới tới đây, chắc cô nhớ tôi lắm." Lâm Nhật Hòa vui vẻ nói.
"Nhớ nhung cái gì? Chuyện khẩn cấp đây. Ủa, mà họ là ai đây?" Triệu Tư Dao để ý tới ba mẹ Lâm Nhật Hòa.
"Họ là ba mẹ tôi, họ muốn tham quan thế giới này cũng như gặp cô." Lâm Nhật Hòa giới thiệu.
"Chào cô chú, rất vui được gặp ạ." Cô nói.
"Chào cháu, cảm ơn vì đã giúp đỡ Nhật Hòa nhà chú. Là ba của nó, chú biết nó khá vô dụng, chắc cháu vất vả lắm." Ba anh tỏ ý biết ơn.
"Ơ kìa ba." Lâm Nhật Hòa có chút không vui khi bị chính ba mình hạ thấp như thế.
"Không có gì đâu ạ, tại cháu là người vô cùng tốt bụng và tử tế thôi." Triệu Tư Dao hãnh diện nói.
"Nhìn cháu đúng là dễ thương như lời tả, vừa biết may vá vừa biết săn bắn quả thật rất hiếm, chẳng bù cho Nhật Hòa nhà cô chỉ toàn nói nói, viết viết chẳng làm gì nhiều cả." Mẹ Lâm Nhật Hòa có vẻ rất thích Triệu Tư Dao.
"Cô chú quá khen rồi, Lâm Nhật Hòa cũng có nhiều mặt tốt mà, chỉ là cháu nhìn không ra thôi." Triệu Tư Dao được khen thì rất vui "Để cháu dẫn hai người đi ra suối chơi."
Sau khi cả bốn đã ra bờ suối gần nhà cô, Triệu Tư Dao vỗ vai Lâm Nhật Hòa bảo "Lại đây tôi có việc cần trao đổi."
"Có chuyện gì cô cứ nói."
"Mấy người từ thế giới của anh phá hoại hết cả khu rừng rồi."
"Việc đó tôi có thấy, tôi cũng cảm thấy rất tiếc, nhưng đó là đường để tới thế giới này nên buộc phải thế thôi. Nhưng bù lại, chúng tôi có thể giúp thế giới này phát triển hơn."
"Vài hôm trước, tôi có nghe lén hai tên lính nói chuyện."
"Họ đã nói gì?"
"Thứ mà họ định đem tới đây là súng đạn, xe tăng và thuốc nổ. Đó là những thứ dùng trong chiến tranh phải không?" Triệu Tư Dao vẫn còn nhớ nội dung của cuốn sách cô đọc tại nhà Lâm Nhật Hòa.
"Cô có chắc là mình nghe đúng không?" Lâm Nhật Hòa cảm thấy lo lắng.
"Không thể sai được, tôi rất ấn tượng với các từ vựng đó, và sau đó họ còn nói với nhau là không nên bàn thêm kẻo bị nghe thấy. Anh nghĩ xem, phe phát triển hơn thôn tính phe lạc hậu, yếu thế, đó chẳng phải là nguyên nhân chiến tranh à?" Triệu Tư Dao nói một cách nghiêm túc.
"Thế... thế thì tôi phải làm gì đây?" Lâm Nhật Hòa chưa từng nghĩ mình lại có thể là nguyên nhân gây ra chiến tranh cho thế giới này.
"Đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, anh là phóng viên mà, hãy tìm hiểu xem kế hoạch của họ thế nào rồi tính." Triệu Tư Dao nói.
Lâm Nhật Hòa gật đầu để cô yên tâm nhưng tâm trạng của anh đang rất rối. Bản thân anh chỉ là một phóng viên quèn của đài truyền hình thì lấy cái gì mà tìm hiểu kế hoạch quân sự chứ?
Trở lại chỗ ba mẹ, Lâm Nhật Hòa cố tỏ ra vui vẻ bình thường "Cả hai thấy nơi này ra sao?"
"Rất tuyệt vời, ba mẹ muốn sau này về hưu ở một chỗ thế này." Mẹ anh trả lời và ba anh gật đầu đồng tình.
"Cháu rất vui vì cô chú thích nơi này, cả hai có thể ở chơi thêm nếu muốn, cháu sẽ nấu một bữa thịnh soạn khi mọi người thấy đói." Triệu Tư Dao cũng tạm gạt vấn đề sang một bên, cô không muốn họ phải lo nghĩ những chuyện rắc rối này.
Cả bốn người họ có một buổi chiều rất vui vẻ, ba mẹ Lâm Nhật Hòa rất quý mến Triệu Tư Dao, thậm chí Lâm Nhật Hòa cảm thấy mình sắp bị ra rìa.
Sau khi trở về thế giới của mình, ba mẹ anh vẫn tấm tắc khen thế giới kia và Triệu Tư Dao. Lâm Nhật Hòa tiễn họ lên xe về quê rồi về nhà.
Dù biết là bản thân khó lòng tìm ra tin tức gì liên quan đến chiến tranh với thế giới khác, Lâm Nhật Hòa vẫn quyết định ngày mai sẽ đi tìm hiểu. Một phần vì Triệu Tư Dao đã mở lời nhờ nên anh không thể ngó lơ, và anh cũng bắt đầu cảm thấy việc đó đúng là có khả năng xảy ra, Lâm Nhật Hòa cảm thấy lo lắng cho người dân ở đó.
Vốn dĩ Lâm Nhật Hòa chỉ muốn người dân hai bên chung sống hòa bình, giúp đỡ nhau nhau phát triển, không hề nghĩ tới có khả năng biến họ thành miếng mồi cho thế giới của mình.
Nhưng tìm hiểu được thì sao nữa? Một thường dân như anh có cách gì để giúp họ đây? Lâm Nhật Hòa quyết tâm dù có phải xuống đường biểu tình thì cũng không để chiến tranh có thể xảy ra.
Thế nhưng không cần phải đợi đến ngày mai để tìm hiểu, một người trung niên mặc đồ vest đang đứng trước cửa nhà anh, vừa nhìn thấy Lâm Nhật Hòa liền cất tiếng hỏi “Anh là phóng viên Lâm Nhật Hòa phải không?”
“Phải, ra là giờ tôi cũng có tiếng tăm rồi sao?” Lâm Nhật Hòa đáp,
“Đương nhiên, anh là người phát hiện ra thế giới khác mà, chúng ta vào nhà để nói chuyện nhé.” Người trung niên nói.
Lâm Nhật Hòa nhìn dáng vẻ người đó không phải kẻ xấu, tướng người cũng không quá khỏe nên an tâm cho ông ta vào nhà. Ngồi xuống ghế, người kia giới thiệu “Tôi là giáo sư Khương Trấn Hải của viện nghiên cứu quốc gia.”
“Ông tới tìm tôi có việc gì vậy?” Lâm Nhật Hòa đi thẳng vào vấn đề.
“Là chuyện về thế giới khác, theo cái cách mà cậu đưa tin thì gọi là vậy. Thật ra, hai cổng không gian đó liên quan tới tôi.” Khương Trấn Hải trình bày.
“Liên quan đến ông ư?” Lâm Nhật Hòa ngạc nhiên.
“Để bắt đầu thì đó là vào lúc tôi chọn hai nơi vắng vẻ là bờ sông và đảo hoang để nghiên cứu cách thức dịch chuyển tức thời dựa trên nguyên lý lỗ sâu của vật lý lượng tử. Về chi tiết thì chắc cậu không hiểu được đâu.” Khương Trấn Hải nói.
“Ông cứ nói đi, tôi cũng có tìm hiểu đôi chút về lĩnh vực này.” Sự tò mò của Lâm Nhật Hòa trỗi lên.
Sau nửa tiếng giảng giải, Lâm Nhật Hòa nói “Tôi sai rồi, đúng là tôi không hiểu gì cả.”
Khương Trấn Hải tốn công vô ích nhưng vẫn giữ thái độ thân thiện, tiếp tục nói “Lúc đó không có chuyện gì xảy ra nên tôi đã bỏ cuộc, không ngờ sau đó lại tạo ra cánh cổng dẫn đến thế giới khác.”
“Ra là vậy, được, tôi sẽ đưa tin về việc ông mới là người tạo ra cánh cổng đó, tôi chỉ là người phát hiện thôi.”
“Không, tôi không đến vì việc đó. Nghe tôi hỏi đây, cậu có muốn bảo vệ thế giới khác không?” Khương Trấn Hải làm vẻ mặt nghiêm trọng.
“Có chứ.” Lâm Nhật Hòa trả lời theo phản xạ, rồi chợt nghĩ ra “Chẳng lẽ đúng là sắp có chiến tranh thật à?”
Khương Trấn Hải gật đầu “Thế giới đó lạc hậu hơn chúng ta cả trăm năm, lại không được tòa án quốc tế bảo vệ, tất nhiên là một miếng mồi béo bở rồi.”
Lâm Nhật Hòa nghe thế càng lo lắng hơn, anh tuyệt vọng hỏi “Thế có cách nào ngăn cản được không? Tất cả là tại tôi cả, khi không lại công bố thế giới khác ra.”
“Cậu đừng tự trách mình.” Khương Trấn Hải an ủi “Dù cậu không phát hiện và nói ra thì cũng có người khác thôi. Quan trọng là bây giờ chúng ta phải giải quyết triệt để vấn đề này.”
“Có cách gì ông cứ nói. Tôi xin dốc hết sức thực hiện.” Lâm Nhật Hòa hăng hái nói.
“Cách duy nhất để giải quyết vấn đề, đó chính là đóng hai cánh cổng không gian lại.” Khương Trấn Hải nói.
Các cơ quan ngoại giao được cử đến để gặp gỡ các người đứng đầu phía bên kia. Những đại lý du lịch cũng không thể bỏ lỡ cơ hội đầu tư này, và dĩ nhiên các phóng viên như Lâm Nhật Hòa cũng đổ xô tới liên tục.
Ba mẹ anh rất muốn biết nơi con trai mình lạc tới trông như thế nào, hiện tại thì khá dễ để đến cổng không gian đó do có nhiều chuyến tàu mới được thiết lập.
Vậy nên Lâm Nhật Hòa dẫn ba mẹ anh tới thế giới khác để gặp Triệu Tư Dao.
Lần này đi tới, khu rừng đã tấp nập người, một con đường mòn đã được tạo ra để khách du lịch có thể đi về các ngôi làng.
"Không ngờ mọi người lại hành động nhanh đến như vậy." Lâm Nhật Hòa nhận xét.
Ngôi nhà của Triệu Tư Dao nằm cách biệt với khu chợ và các thôn khác nên không có đường dẫn thẳng tới. Gia đình anh sau khi ra khỏi khu rừng thì phải đi men theo bìa rừng, đoạn đường vòng khá mất thời gian nhưng sẽ an toàn hơn băng xuyên qua rừng.
Cửa nhà của Triệu Tư Dao đang mở nên họ bước vào luôn. Lúc này, cô đang may vài bộ quần áo từ đống vải mới dệt xong, nhìn thấy Lâm Nhật Hòa cô liền kêu lên "Lâm Nhật Hòa, hay quá, tôi đang muốn gặp anh đây."
"Tôi cũng muốn gặp cô nên mới tới đây, chắc cô nhớ tôi lắm." Lâm Nhật Hòa vui vẻ nói.
"Nhớ nhung cái gì? Chuyện khẩn cấp đây. Ủa, mà họ là ai đây?" Triệu Tư Dao để ý tới ba mẹ Lâm Nhật Hòa.
"Họ là ba mẹ tôi, họ muốn tham quan thế giới này cũng như gặp cô." Lâm Nhật Hòa giới thiệu.
"Chào cô chú, rất vui được gặp ạ." Cô nói.
"Chào cháu, cảm ơn vì đã giúp đỡ Nhật Hòa nhà chú. Là ba của nó, chú biết nó khá vô dụng, chắc cháu vất vả lắm." Ba anh tỏ ý biết ơn.
"Ơ kìa ba." Lâm Nhật Hòa có chút không vui khi bị chính ba mình hạ thấp như thế.
"Không có gì đâu ạ, tại cháu là người vô cùng tốt bụng và tử tế thôi." Triệu Tư Dao hãnh diện nói.
"Nhìn cháu đúng là dễ thương như lời tả, vừa biết may vá vừa biết săn bắn quả thật rất hiếm, chẳng bù cho Nhật Hòa nhà cô chỉ toàn nói nói, viết viết chẳng làm gì nhiều cả." Mẹ Lâm Nhật Hòa có vẻ rất thích Triệu Tư Dao.
"Cô chú quá khen rồi, Lâm Nhật Hòa cũng có nhiều mặt tốt mà, chỉ là cháu nhìn không ra thôi." Triệu Tư Dao được khen thì rất vui "Để cháu dẫn hai người đi ra suối chơi."
Sau khi cả bốn đã ra bờ suối gần nhà cô, Triệu Tư Dao vỗ vai Lâm Nhật Hòa bảo "Lại đây tôi có việc cần trao đổi."
"Có chuyện gì cô cứ nói."
"Mấy người từ thế giới của anh phá hoại hết cả khu rừng rồi."
"Việc đó tôi có thấy, tôi cũng cảm thấy rất tiếc, nhưng đó là đường để tới thế giới này nên buộc phải thế thôi. Nhưng bù lại, chúng tôi có thể giúp thế giới này phát triển hơn."
"Vài hôm trước, tôi có nghe lén hai tên lính nói chuyện."
"Họ đã nói gì?"
"Thứ mà họ định đem tới đây là súng đạn, xe tăng và thuốc nổ. Đó là những thứ dùng trong chiến tranh phải không?" Triệu Tư Dao vẫn còn nhớ nội dung của cuốn sách cô đọc tại nhà Lâm Nhật Hòa.
"Cô có chắc là mình nghe đúng không?" Lâm Nhật Hòa cảm thấy lo lắng.
"Không thể sai được, tôi rất ấn tượng với các từ vựng đó, và sau đó họ còn nói với nhau là không nên bàn thêm kẻo bị nghe thấy. Anh nghĩ xem, phe phát triển hơn thôn tính phe lạc hậu, yếu thế, đó chẳng phải là nguyên nhân chiến tranh à?" Triệu Tư Dao nói một cách nghiêm túc.
"Thế... thế thì tôi phải làm gì đây?" Lâm Nhật Hòa chưa từng nghĩ mình lại có thể là nguyên nhân gây ra chiến tranh cho thế giới này.
"Đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, anh là phóng viên mà, hãy tìm hiểu xem kế hoạch của họ thế nào rồi tính." Triệu Tư Dao nói.
Lâm Nhật Hòa gật đầu để cô yên tâm nhưng tâm trạng của anh đang rất rối. Bản thân anh chỉ là một phóng viên quèn của đài truyền hình thì lấy cái gì mà tìm hiểu kế hoạch quân sự chứ?
Trở lại chỗ ba mẹ, Lâm Nhật Hòa cố tỏ ra vui vẻ bình thường "Cả hai thấy nơi này ra sao?"
"Rất tuyệt vời, ba mẹ muốn sau này về hưu ở một chỗ thế này." Mẹ anh trả lời và ba anh gật đầu đồng tình.
"Cháu rất vui vì cô chú thích nơi này, cả hai có thể ở chơi thêm nếu muốn, cháu sẽ nấu một bữa thịnh soạn khi mọi người thấy đói." Triệu Tư Dao cũng tạm gạt vấn đề sang một bên, cô không muốn họ phải lo nghĩ những chuyện rắc rối này.
Cả bốn người họ có một buổi chiều rất vui vẻ, ba mẹ Lâm Nhật Hòa rất quý mến Triệu Tư Dao, thậm chí Lâm Nhật Hòa cảm thấy mình sắp bị ra rìa.
Sau khi trở về thế giới của mình, ba mẹ anh vẫn tấm tắc khen thế giới kia và Triệu Tư Dao. Lâm Nhật Hòa tiễn họ lên xe về quê rồi về nhà.
Dù biết là bản thân khó lòng tìm ra tin tức gì liên quan đến chiến tranh với thế giới khác, Lâm Nhật Hòa vẫn quyết định ngày mai sẽ đi tìm hiểu. Một phần vì Triệu Tư Dao đã mở lời nhờ nên anh không thể ngó lơ, và anh cũng bắt đầu cảm thấy việc đó đúng là có khả năng xảy ra, Lâm Nhật Hòa cảm thấy lo lắng cho người dân ở đó.
Vốn dĩ Lâm Nhật Hòa chỉ muốn người dân hai bên chung sống hòa bình, giúp đỡ nhau nhau phát triển, không hề nghĩ tới có khả năng biến họ thành miếng mồi cho thế giới của mình.
Nhưng tìm hiểu được thì sao nữa? Một thường dân như anh có cách gì để giúp họ đây? Lâm Nhật Hòa quyết tâm dù có phải xuống đường biểu tình thì cũng không để chiến tranh có thể xảy ra.
Thế nhưng không cần phải đợi đến ngày mai để tìm hiểu, một người trung niên mặc đồ vest đang đứng trước cửa nhà anh, vừa nhìn thấy Lâm Nhật Hòa liền cất tiếng hỏi “Anh là phóng viên Lâm Nhật Hòa phải không?”
“Phải, ra là giờ tôi cũng có tiếng tăm rồi sao?” Lâm Nhật Hòa đáp,
“Đương nhiên, anh là người phát hiện ra thế giới khác mà, chúng ta vào nhà để nói chuyện nhé.” Người trung niên nói.
Lâm Nhật Hòa nhìn dáng vẻ người đó không phải kẻ xấu, tướng người cũng không quá khỏe nên an tâm cho ông ta vào nhà. Ngồi xuống ghế, người kia giới thiệu “Tôi là giáo sư Khương Trấn Hải của viện nghiên cứu quốc gia.”
“Ông tới tìm tôi có việc gì vậy?” Lâm Nhật Hòa đi thẳng vào vấn đề.
“Là chuyện về thế giới khác, theo cái cách mà cậu đưa tin thì gọi là vậy. Thật ra, hai cổng không gian đó liên quan tới tôi.” Khương Trấn Hải trình bày.
“Liên quan đến ông ư?” Lâm Nhật Hòa ngạc nhiên.
“Để bắt đầu thì đó là vào lúc tôi chọn hai nơi vắng vẻ là bờ sông và đảo hoang để nghiên cứu cách thức dịch chuyển tức thời dựa trên nguyên lý lỗ sâu của vật lý lượng tử. Về chi tiết thì chắc cậu không hiểu được đâu.” Khương Trấn Hải nói.
“Ông cứ nói đi, tôi cũng có tìm hiểu đôi chút về lĩnh vực này.” Sự tò mò của Lâm Nhật Hòa trỗi lên.
Sau nửa tiếng giảng giải, Lâm Nhật Hòa nói “Tôi sai rồi, đúng là tôi không hiểu gì cả.”
Khương Trấn Hải tốn công vô ích nhưng vẫn giữ thái độ thân thiện, tiếp tục nói “Lúc đó không có chuyện gì xảy ra nên tôi đã bỏ cuộc, không ngờ sau đó lại tạo ra cánh cổng dẫn đến thế giới khác.”
“Ra là vậy, được, tôi sẽ đưa tin về việc ông mới là người tạo ra cánh cổng đó, tôi chỉ là người phát hiện thôi.”
“Không, tôi không đến vì việc đó. Nghe tôi hỏi đây, cậu có muốn bảo vệ thế giới khác không?” Khương Trấn Hải làm vẻ mặt nghiêm trọng.
“Có chứ.” Lâm Nhật Hòa trả lời theo phản xạ, rồi chợt nghĩ ra “Chẳng lẽ đúng là sắp có chiến tranh thật à?”
Khương Trấn Hải gật đầu “Thế giới đó lạc hậu hơn chúng ta cả trăm năm, lại không được tòa án quốc tế bảo vệ, tất nhiên là một miếng mồi béo bở rồi.”
Lâm Nhật Hòa nghe thế càng lo lắng hơn, anh tuyệt vọng hỏi “Thế có cách nào ngăn cản được không? Tất cả là tại tôi cả, khi không lại công bố thế giới khác ra.”
“Cậu đừng tự trách mình.” Khương Trấn Hải an ủi “Dù cậu không phát hiện và nói ra thì cũng có người khác thôi. Quan trọng là bây giờ chúng ta phải giải quyết triệt để vấn đề này.”
“Có cách gì ông cứ nói. Tôi xin dốc hết sức thực hiện.” Lâm Nhật Hòa hăng hái nói.
“Cách duy nhất để giải quyết vấn đề, đó chính là đóng hai cánh cổng không gian lại.” Khương Trấn Hải nói.