Chương : 26
"Muốn giết Tế linh sao? Lão thiệt dũng cảm!" Sắc mặt Bái Lý Thanh âm trầm, thiên tài Bái Phong tàn phế, Bảo cụ trong tộc bị chiếm, chuyện này thật có đả kích rất lớn với Bái thôn.
"Nó dám đến, bọn tao dám giết!" Sắc mặt Thạch Vân Phong lạnh lùng, nổi giận thật sự.
Sắc trời đã tối mịt, rừng núi lạnh lẽo mà âm u, mùi máu tanh nồng nặc.
"Gaaaoooo oooooo....!!!!" Muôn thú rừng sâu gầm thú, không khí lạnh băng bao trùm khiến người nổi da gà, cảm giác như có ác quỷ kêu gào, rất đáng sợ.
ẦMMM !
Nhìn thấy người Bái thôn sắp lao tới, nhóc tỳ một phát đá bay Bái Phong, khiến hắn bay tới trước mặt người Thạch thôn.
"Tuy đã tàn phế, nhưng giữ lại vẫn là mối họa, một kiếm này chém cho bớt lo!!" Cha của Nhị Mãnh nói, hùng hổ không nói hai lời vung kiếm lớn trong tay, XẸT một cái chặt bay đầu của Bái Phong rớt ra lăn lông lốc, máu tươi phún thành tia cao mấy thước.
"A, Phong nhi!!" Bái Lý Thanh kêu to, tay ôm ngực đau đớn như muốn phun ra một ngụm máu. Đó là cháu trai đích tôn của lão, vậy mà lại bị chém bay đầu trước mặt lão.
"Trước kia đã tha nó một lần, cho đến hôm nay xảy ra kết quả này hoàn toàn là nó tự tìm." Thạch Lâm Hổ nói lạnh lùng.
Thạch Phi Giao túm cái đầu nhầy nhụa máu me kia quăng ra xa "Đem về mai táng đi!".
"Tế linh hãy mau xuất hiện a!" Bái Lý Thanh tóc tai rối tung, gương mặt căng đỏ tía, sau đó lại tái nhợt, trông rất đáng sợ chứ không còn thong dong như trước.
Người Thạch thôn tụ cùng một chỗ, tùy thời đề phòng con Tế linh kia, e sợ nó đột ngột hiện thân đại khai sát giới. Mà người Bái thôn cũng lui về một phương, bọn chúng lần này tổn thất rất lớn, cẩn thẩn phòng bị chờ Tế linh xuất hiện.
Cây cối rậm rạp, rừng sâu đen hun hút, tiếng thú kêu thay nhau vang vọng, âm khí càng ngày càng nồng, nhưng thế mà trước sau vẫn không thấy có sinh vật cường đại nào xông tới.
Người Thạch thôn vây ở gần Thanh Lân Ưng, bảo vệ nó ở giữa trong, tộc trưởng Thạch Vân Phong trổ hết thủ đoạn dùng hết các loại thuốc nhuyễn hàng ngày chế được, lại càng lấy một cái sừng đỏ chót như ngọc của dị chủng Thái cổ móc ra một ít máu tươi cho hung cầm ăn.
"Xẹt!"
Một mũi tên bắn lén tới, tàn nhẫn mà chính xác, mục tiêu chính con mắt Thanh Lân Ưng, sắc bén kinh người, mũi tên này cần khí lực tay người bắn tối thiểu phải lên đến năm sáu ngàn cân, quá đáng sợ. Người Bái thôn lo lắng Thanh Lân Ưng được chữa trị xong sẽ là đại nạn đối với bọn chúng, lúc này quấy nhiễu giết tới.
"Coooong!!!"
Thạch Lâm Hổ vung kiếm bản to, bổ mạnh vào mũi tên kia quật ra ngoài, xẹt một tiếng, tên sắt cắm vào khối khối núi đá, tóe ra tia lửa.
"A A A A!!!"
Lông mày nhóc tỳ dựng thẳng xông lên phía trước, hôm nay Bái thôn chặn giết bọn hắn khiến cho Thanh Lân Ưng gần như chết, nó hận thấu xương đám người này, trăng bạc quét tới như một dải lụa óng ánh cuốn tới.
Cảnh này trông tựa như tinh hà chín tầng trời, hoặc tựa như sóng biển trắng xóa giữa biển rộng, âm vang rung rinh khiến một núi đá chấn động!!
"Phụt" "Phụt"...
Phía trước truyền đến tiếng kêu thảm thiết, bốn năm người lảo đảo lui về sau, vết thương dọa người, máu tươi phun tung tóe, lại có ba bốn người bị chặt đứt cánh tay, sắc mặt tái xanh đau đớn rỉ mồ hôi đầy mặt.
Động tác nhóc tỳ nhanh gọn, như là "tỳ hưu" nhỏ đang nhảy lên, tay nó vuốt nhẹ xâu chuỗi răng thú trắng tuyết trên cổ tay, phù văn lập lòe, nó quát khẽ một tiếng.
*Tỳ hưu: con vật trong truyền thuyết hung mãnh nhưng mang ý tốt, có ăn mà không có Ị, các công ty hay đại gia thường đặt trước nhà.
Chiu chiu chiu!
Hào quang từ xâu răng thú phát sáng mạnh, mỗi một cái răng đều trồi lên hoa văn mỹ lệ sáng lóa, bọn chúng tách ra khỏi xâu rồi tản ra bay về phía trước.
Đây là một mảnh mưa ánh sáng rực rỡ, thế nhưng lực sát thương lại mạnh kinh hồn khiến người ta không kịp phản ứng, răng thú trắng loáng xuyên thủng thân thể rất nhiều người.
Như có từng đóa từng đóa hoa máu lún phún lan tràn nở rộ, xương bọn chúng bị gãy tan, nội tạng dập nát, người Bái thôn sợ hãi kêu gào, căn bản không ngăn nổi Bảo cụ tàn sát.
"Sao lại như vậy, Tế linh ngài phải mau đến, mau tới giải cứu tộc nhân của ngài đi! " Bái Lý Thanh sợ hãi rống to, trong lòng sợ hãi, nếu cứ như vậy người Bái thôn sẽ nằm hết ở đây.
"Lui mau!"
Cái Bảo cụ trong tay nhóc tỳ so với trong tay Bái Phong không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, nó hiểu Cốt văn, lúc vận dụng khiến uy lực Bảo cụ mạnh mẽ vô cùng.
Người của Bái thôn suy sụp, mặc dù không có mệnh lệnh lui lại của tộc trưởng cũng không dám ở đây nữa, cả đám chạy thục mạng, đến giờ Tế linh bọn hắn vẫn chưa thấy tăm hơi.
"Nhóc tỳ, cháu đừng đuổi theo!" Tộc trưởng sợ nó gặp chuyện xấu.
"A a, uy lực xâu răng thú này thiệt mạnh." Thạch Hạo ngơ ngác gãi đầu, nó rất kinh ngạc, bốn mươi hai cái răng thú lại bay về hóa thành xâu chuỗi trắng loáng quấn trên cổ tay.
"Chúng ta cũng rút nhanh lên, Tế linh Bái thôn thiên tính vốn đa nghi, ta nói muốn thiến nó nên nó sợ không dám xuất hiện." Thạch Vân Phong nói nhỏ.
Tộc trưởng đang lừa gạt, hình như cũng có tác dụng nhất định, khiến người Thạch thôn không biết nói sao.
Một trăm người hành động dồn dập, nâng Thanh Lân Ưng lên, đỡ thương binh dậy, vác người trọng thương gần hấp hối lên chạy trốn thật nhanh, họ đều là đàn ông lớn lên giữa Đại Hoang, chỉ cần còn một hơi tàn là có thể cứu sống, nhóm người này do Thạch Lâm Hổ dẫn đầu.
Còn có một nhóm do Thạch Phi Giao dẫn đội, phụ trách vận chuyển và bảo vệ Toan Nghê, sừng quý đỏ hồng, cánh tay Vượn Ác Ma, ai cũng có vẻ mặt kích động cùng căng thẳng, đây là chí bảo chân chính a.
Vùng núi đá cây cối um tùm, cổ thụ che trời, một đám người tuy gia tốc chạy rất nhanh nhưng vẫn gặp không ít trở ngại.
"GÀO ÀO OOO!!!!" Âm vang trầm thấp vang vọng xung quanh, thay nhau liên miên không dứt.
Khoảng cách đến Thạch thôn càng ngày càng gần, thậm chí sắp thấy thôn, thế nhưng bỗng giữa rừng núi đen kịt lại xuất hiện một đôi mắt xanh biếc, như là hai đốm ma trơi.
"ÔI TRỜI, SÓI BỰ ĐẾN NHƯ VẬY!"
Người Thạch thôn kinh sợ, bọn họ bị bao vây, một đám sói to lưng đen bụng trắng xuất hiện, con nào con nấy to gần bằng cái nhà, nhe cái mõm rộng như chậu máu, răng nanh dài khoảng mười bảy cm, trắng ởn đáng sợ, lại phối hợp cùng đầu lưỡi đỏ tái lộ ra vẻ hung dữ không gì sánh bằng. Đây không phải là một con hai con, mà là khoảng bốn năm chục con, một đám thú to vây tới có tính uy hiếp còn hơn cả đám người Bái thôn.
"Đáng chết, Tế linh Bái thôn quả nhiên trời sinh đa nghi xảo quyệt, nó triệu tập đến một đám Sói biến dị to đến vậy!"
Sói to đến thế con nào con nấy so được với một con voi bình thường, bình thường đi săn gặp một con đã bất ngờ rồi, mà lần này lao ra tới bốn năm chục con quả là đại nạn.
Rừng núi đen kịt mắt không thấy lối, từng đôi từng đôi mắt xanh biếc to bằng cái chén nhỏ, âm u lạnh giá, tràn đầy hung tàn, không biết chúng nó đã giết bao nhiêu thú dữ.
"GAOOOO OOOOOO!!!!" Tiếng sói gào bỗng vang lên như là tiếng sấm mà lại u ám, một bóng sói đập tới trước mắt, đằng sau đội ngũ Thạch thôn nhất thời nhốn nháo một loạt tiếng kêu thảm thiết.
Một người trong thôn nửa cái thân đã nhầy nhụa bê bết máu, cả cánh tay cùng bả vai bị sói to vung móng vuốt xé rách xuống, bị trọng thương đáng sợ.
"Vút ttttttt!!!!"
Thời khắc nguy cấp, Thạch Lâm Hổ ném một cây mâu sắu cắm vào thân con sói to kia, máu tươi ri rỉ khiến nó bị thương, lúc này mới tạm làm nó ngừng cắn người, người trong thôn kia thoát khỏi cảnh bị xé rách bươm.
Sói to tựa như con voi thật quá đáng sợ, nếu mấy con còn có thể đối phó, lần này đến tới mấy chục con thì cơ bản hơn một trăm người không ngăn cản được.
"GÀO OOOOO RRRR!!!!"
Sói to gầm dài, lá cây xung quanh rơi rụng lả tả một vùng, luồng khí hung sát lan tràn.
"Á aaaaaa...!"
Lại có thêm hai tiếng kêu thảm thiết, những con sói to tấn công từ các hướng khác nhau, cái móng vuốt to bè kia vung một cái thì có một gốc đại thụ đổ xuống, dù cho thôn dân phòng bị cẩn thận vẫn có hai người bị cào rách bụng, cả một mẩu ruột đều trườn ra ngoài.
"Nhanh, mau băng bó lại!" Thạch Phi Giao quát to.
Núi rừng âm u, những con sói to này hung mãnh và cường đại, chiếm được ưu thế tuyệt đối, thế nhưng không có công kích vào chính diện mà đang vờn quanh thôn dân.
Ngay lúc này, mười mấy con sói to cùng hành động một chỗ, từ trong bóng tối lao về hướng thôn dân.
"Xẹt"
Nhóc tỳ ra tay, cổ tay vung lên, phù văn đan dệt biến ảo thành hình trước mặt, mà bốn mươi hai cái răng thú thì phát hào quang sáng rực rỡ, hóa thành một cây chủy thủ, một loạt mũi tên ánh sáng bắn về phía đám sói.
"Phụt phụt....!!!"
Mấy con sói to xông đến trước bị đâm mù mắt, xuyên thủng xương trán, máu tươi tuôn ra, tru tréo thảm thiết, lăn lộn ăng ẳng.
Dù sinh vật khổng lồ như vậy vẫn không ngăn nổi Bảo cụ, bị bắn trúng không chết cũng trọng thương.
"Đám sói ác ôn chúng mày cút ngay cho tao!!!" Nhóc tỳ kêu lớn.
Nó phóng ra hai vầng trăng bạc bắn mạnh về phía trước, phụt phụt hai tiếng đã có hai con sói to cường tráng bị chém thẳng từ đỉnh đầu thẳng xuống giữa hai chân, con sói tách ra làm hai, máu tươi theo đó phun ra đan chéo nhau.
Đám sói to còn lại cẩn thận không dám công kích bừa.
"Hiện giờ đã không xong, trước dùng một cái Tổ khí, chừa lại một cái để thời cơ đánh con Tế linh kia, không cho nó biết sớm mà phòng bị." Thạch Vân Phong thì thầm.
Khắp nơi dày đặc con mắt xanh biếc, sói to vòng quanh đi lại, răng nanh gầm gừ hiện ra trong cái mõm đỏ như máu, cảm giác hung ác đè nén khiến người ta phát lạnh.
"Bọn chúng mày chết chắc, hôm nay nhất định phải diệt tộc! " Bái Lý Thanh lại xuất hiện, vẻ mặt lạnh âm u, con mắt như con rắn độc, lúc này đang cưỡi trên một con sói cả thân màu trắng bạc.
Người Bái thôn lại tới nữa, rất nhiều thanh niên bọn chúng cưỡi trên lưng sói to, tên nào cũng lăm lăm cung tiễn, ánh mắt cừu hận lạnh lẽo nhìn chòng chọc người Thạch thôn.
Người Thạch thôn hít một hơi khí lạnh, người Bái thôn phối hợp cùng sói to quả là một kết hợp đáng sợ, đây cơ bản là sức mạnh mà một thôn xóm bình thường không thể đạt được.
"Tế linh tộc bọn tao tới rồi, bọn chúng mày đừng hòng một tên còn sống."
"Chẳng phải là một lão "bái" sao, sống lâu như vậy hàm răng cũng sắp rớt xuống rồi, không chừng đi còn chưa vững thì có làm được cái quái gì." Thạch Vân Phong cười nhạo.
Tế linh của Bái thôn là một con "bái", họ của tộc này đều lấy từ việc này.
*Bái: Một giống thú như chó sói, từng được coi là giống thú trong truyền thuyết, không đi được mà phải nhờ chó sói cõng dùm. Hiện nay đã giải thích được bái là sói bị khiếm khuyết bẩm sinh ở chân không đi được phải nhờ sói khác cõng, là một loại sói biến dị, hiếm thấy trong tự nhiên.
Mấy chục con sói to rống giận dữ, gầm rú gao ồ ồ, hung khí từ bọn chúng càng tăng mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể ập tới.
"Bọn chúng mày phải chết hết!" Bái Lý Thanh lại lè nhè.
"Hừ, ngươi không sợ vi phạm quy củ Đại Hoang, bị các thôn các tộc vây công sao?" Thạch Vân Phong nói.
"Giết bọn mày đi, rồi bắt phụ nữ và trẻ con của bọn mày, vậy là coi như hai thôn sát nhập làm một, Tế linh tộc bọn tao đột phá thì kẻ nào dám hó hé." Trưởng đội săn bắn Bái Sơn cười gằn.
Mấy chục đầu sói to vờn quanh lòng vòng, thỉnh thoảng có tấn công, người Thạch thôn dàn quân phòng ngự, nhóc tỳ chịu trách nhiệm tấn công, mấy lần ra tay giết liền tám con sói lớn, xác sói nằm chất xung quanh khiến mùi máu tươi bốc nồng nặc một mảnh rừng.
Suốt một canh giờ trôi qua, Tế linh Bái thôn vẫn chưa xuất hiện, chỉ có những con sói to này đang công kích, mà Bái Sơn thỉnh thoảng dùng cung tên cắn trộm.
Một số người trong Thạch thôn bị thương, bị móng vuốt lớn xé rách máu thịt.
"Qủa nhiên là đa nghi quá nặng, thôi kệ mẹ nó, phóng Tổ khí ra phá vây chạy thôi." Thạch Vân Phong ra lệnh.
Thời gian trôi qua không có lợi đối với bọn họ, con bái khốn kiếp kia không biết đang mưu tính cái gì, trở lại Thạch thôn thật nhanh là thượng sách, ở đó có cây liễu già che chở.
"Tộc trưởng, Tổ khí nếu bại lộ vậy sẽ có phiền toái lớn đó." Thạch Phi Giao nói.
"Trước tiên giữ lại cái mạng quan trọng hơn, sau đó nghĩ cách giết sạch người Bái thôn thấy Tổ khí, đã bọn chúng bất nhân bức chúng ta đến mức này thì đừng trách chúng ta bất nghĩa." Thạch Vân Phong lạnh giọng, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt đáng sợ như thế.
Bọn họ nâng Thanh Lân Ưng lên, cẩn thận bảo vệ ở phía trong, đây là một chiến lực mạnh mẽ cho cuộc báo thù sau này, có thể đối kháng Tế linh đối phương.
Một đám người nhanh chóng phá vây công, Thạch Lâm Hổ móc ra một cái xương cánh tay muốn dùng, đây là Tổ khí của thôn, ẩn chứa sức mạnh cường đại khó có gì sánh được.
Hắn còn chưa kịp động thì đằng xa bỗng bất ngờ phát ra tiếng bạo động ào ào như cơn lũ dữ, tiếng thú kêu gào không ngừng đinh tai nhức óc lao đến phía này,
"Thú triều, con bái già đáng chết kia đuổi đến một đám thú lớn muốn càn quét nơi này, thật đúng là xảo trá độc địa." Thạch Vân Phong biến sắc.
Thạch Lâm Hổ hét lớn: "Mẹ nó thằng bái già ác ôn, muốn thú triều đạp chết chúng ta, mọi người mau phòng bị."
Không chỉ có bọn họ biến sắc mà người Bái thôn cũng hoảng hốt, Tế linh hung tàn khiến bọn chúng cũng phải bị cơn trùng kích đáng sợ, đâu phải ai cũng cưỡi trên lưng sói, phân nửa người còn đang đứng dưới mặt đất.
"Nhanh, mau leo lên lưng sói!" Bái Lý Thanh kêu to.
Thế nhưng đã không kịp, tiếng vang đã vọng tới gần, những con cự lang cũng bất an chạy tán loạn muốn tránh né.
"NGAOOOOOO OOO OOOO ...!!!!!!!!!!
Một tiếng rống truyền đến, tựa như quỷ núi kêu khóc, khiến người sợ không nói nên lời, ở trên thú triều lơ lửng một con sinh vật kỳ dị giương hai cánh bay tới.
Nó chỉ dài có hai mét, toàn thân lông màu vàng sẫm sáng bóng, thế nhưng cũng đã rất già, gương mặt chằng chịt nếp nhăn, đây là một con bái rất hiếm thấy, trong bầy sói cũng khó có được một con.
Chân trước của nó rất ngắn, gần như không thể đi được trên mặt đất, bình thường nằm trên lưng một con sói to, cũng may dòng máu nó khá cường đại, tự mọc ra một đôi cánh nên có thể bay.
Hiển nhiên con bái già này rất khủng bố, trên người chớp chớp phù văn lập lòe, là một con hung thú cực kỳ cường đại.