Chương : 22
Trong tầng mây, Thanh Lân Ưng run lên một cái, trong lòng sợ hãi. Toan Nghê lại không có chết, mà vừa rồi bọn nó còn chiến đấu vì tranh dành thi thể của Toan Nghê, đây là chuyện đáng sợ nhường nào?
"Ấy, sao nó sống lại rồi?" Nhóc tỳ gãi gãi đầu, mơ hồ rồi.
"Grao..."
Trong sơn lâm truyền tới tiếng rống kinh thiên động địa, con Ác Ma Viên đó phẫn nộ gào thét, bị xé mất một cánh tay khiến nó đau đớn phát điên, máu tươi phun ào ào.
Nó dùng tay còn lại tấn công, một quyền đánh về con thú tôn kim quang ngất trời kia. Toan Nghê nhìn không giống như đã già chút nào, lắc người một cái, nháy mắt đã xuất hiện ở ngoài trăm mét.
'Ầm' một tiếng, một quyền của Ác Ma Viên nghiền nát ngọn núi đá còn sót lại hơn nửa đó, thần uy kinh động núi rừng, sau khi đánh trượt nó cũng không dừng lại, nhảy một cái cao hai trăm mét liền muốn giương cánh đào tẩu.
Mặc dù phẫn nộ nhưng nó biết mình không phải là đối thủ của Toan Nghê.
Đôi con ngươi màu vàng của Toan Nghê vô cùng lạnh lẽo, cả người tuôn trào mây khói, giống như là biển gầm, còn có tia chớp màu vàng xông lên, 'ba' một tiếng đánh vào lưng của Ác Ma Viên.
"Rống..."
Ác Ma Viên hét lớn, cả ngươi run rẩy, vòi máu ngay lập tức phun lên cao mười mấy thước. Nó lại ăn quả đắng lớn trước Bảo Thuật đáng sợ của loài Toan Nghê, ở lưng xuất hiện một cái lỗ máu trước sau thông suốt.
Ác Ma Viên cực mạnh thoáng cái rơi xuống, há cái mồm to như chậu máu, để lộ ra hàm răng trắng ởn. Nó lấy cánh tay còn lại tấn công, toàn thân lấp lóe ký hiệu, muốn sử dụng ra Bảo Thuật mạnh mẽ.
Ở một bên khác, Ly Hỏa Ngưu Ma cả người đỏ như lửa cũng đang phát điên, ký hiệu lấp lóe trên thân. Nó cũng không muốn thực sự liều mạng với Toan Nghê mà muốn phá vây, trước tiên lựa chọn bỏ chạy.
Nhưng Toan Nghê quá đáng sợ. Con ngươi màu vàng bắn ra hai chùm ánh sáng, mang theo tiếng sấm, đánh lên trên người của Ly Hỏa Ngưu Ma khiến ký hiệu của nó vỡ tan, trên người xuất hiện hàng loạt vết máu đáng sợ.
"Ùm bò."
Ly Hỏa Ngưu Ma dài ba mươi mét tức giận, cả người ánh lửa ngập trời, Ly Hoa đang thiêu đốt. Nó đứng thẳng người lên, há to miệng phu ra hào quang hừng hực, đốt ngọn núi đá đo thành dung nham, cuốn chiếu khắp mọi nơi.
Một đòn này khiến cho không biết bao nhiêu hung cầm mãnh thú ở hiện trường trở thành tro tàn, đến một tiếng kêu thảm cũng không phát ra được.
Toan Nghê gào thét, hào quang trên người càng mạnh, ánh sáng chói mắt. Cả vùng núi đều biến thành hải dương màu vàng, mây khói cuộn trào mãnh liệt, ngăn lại Ly Hỏa.
Ở trên tầng mây xa xa, nhóc tỳ lẩm bẩm tự nói: "Toan Nghê giả chết vì muốn tiêu diệt kẻ thù, cố ý dẫn Ác Ma Viên và Ly Hỏa Ngưu Ma tới. Quả nhiên là chủng tộc có trí tuệ, thông minh hơn rất nhiều người."
Ngưu Ma gào thét, Ly Hỏa ngập trời, mây khói và điện mang đan xen. Nơi này trở nên sục sôi, ba con Thái Cổ Di Chung đấu nhau, tiếng vang kinh thiên động địa, rung động Đại Hoang.
Ở trên người của Toan Nghê, Ác Ma Viên, Ly Hỏa Ngưu Ma đều có chi chít ký hiệu thần bí đan xen, hào quang nóng rực, giống như rắn điện đang bay lượn, sức mạnh cường đại cắn xé, phong vân ngưng tụ, Bảo Thuật sắp xuất hiện.
"Ầm"
Tiếng vang đinh tai nhức óc liên tiếp truyền ra, giống như sấm chớp từ trên chín tầng trời đánh xuống. Hào quang tận trời, mây khói lan tỏa, điện lửa đan xen. Toan Nghê, Ác Ma Viên, Ly Hỏa Ngưu Ma ba con trùm chọi cứng lẫn nhau, đồi núi nổ tung, giống như ngày tận thế đang đến.
"Phập"
Ác Ma Viên bay ngang, từ trong thần huy màu vàng rơi ra. Toàn thân nó là máu, xương không biết đã gãy bao nhiêu cây, nhưng cuối cùng cũng tránh thoát được khỏi phạm vi mây khói của Toan Nghê.
'Bịch' một tiếng, chân nó đạp nứt mặt đất, ma dực giương rộng tạo thành một cơn lốc mang theo hắc vụ ngập trời, xông về phía sâu trong dãy núi
Ác Ma Viên không chỉ gãy mất một cánh tay, đến tạng phủ cũng đã vỡ nát, xương cốt càng là gãy không biết bao nhiêu cây. Nó cần phải lập tức tìm một nơi an toàn để trốn đi dưỡng thương, nếu không để mấy kẻ thù cũ phát hiện thì sẽ chết chắc.
"Ùm..."
Ly Hỏa Ngưu Ma kêu to, tiếng rống nặng nề chấn động làm quần sơn run run, toàn thân nó là máu, gian nan giãy ra. Lửa thiêu làm cho vòm trời đỏ rực một mảnh, nó tông gãy một ngọn núi, đạp trên nham thạch chạy vào sâu trong dãy núi.
Hiện trường chỉ còn lại một con Toan Nghê, cả người da lông màu vàng chói lọi, ngẩng đầu thét dài, chấn động như gió thần phong, thảm cỏ và bụi gai bật khỏi mặt đất, cổ mộc gãy lìa, đá núi lăn lông lốc, một mảnh đại loạn.
Con mắt của Toan Nghê lạnh lùng lướt qua những sinh vật còn may mắn sống sót, nó gầm nhẹ một tiếng. Tới lúc này, bọn chúng mới như được đại xá, gào thét rồi chạy về bốn phương tám hướng, nháy mắt đã chạy sạch.
Sự thật thì tám phần hung cầm mãnh thú đều đã chết ở chỗ này, nhất là vừa rồi Toan Nghê chiến đấu với Ác Ma Viên và Ly Hỏa Ngưu Ma, lan đi rất xa, nhiều con gặp phải tai bay vạ gió.
Núi rừng yên tĩnh, dung nham đã nguội, chỉ sót lại máu tươi đầy đất. Toan Nghê già đứng một mình ở đó, cơ thể khổng lồ giống như thần linh bao phủ trong hào quang.
Nó có chút cô đơn, hào quang trong mắt từ từ mờ đi, trong mồm tràn ra một vệt máu, nhìn thấy mà giật mình. Cuối cùng toàn thân nó hào quang bạo phát, 'ầm' một tiếng ngã xuống.
"A, nó lại chết rồi. Lần này là thật chứ?" Trên lưng của Thanh Lân Ưng, nhóc tỳ mở to mắt nói: "Cuối cùng thì nó cũng quá già rồi, sinh mạng đi đến điểm cuối. Đáng tiếc là sát cục do nó lập ra lại không thể đánh chết kẻ thù."
Trong mắt Thanh Lân Ưng lóe hào quang, rất muốn nhào xuống nhưng lại sợ Toan Nghê còn chưa chết hẳn. Nếu là như vậy thì nó thuần túy là đi tìm chết.
Ở vùng núi đó yên lặng như tờ, ai cũng không dám tiếp cận. Tất cả hung cầm mãnh thú đều bị Toan Nghê dọa chạy rồi, không dám quay lại, cũng không biết đã chạy được bao nhiêu dặm.
"Thanh Lân Ưng đại thẩm, Toan Nghê lần này chắc là đã chết thật rồi. Chúng ta tới xem đi." Thạch Hạo nhỏ giọng nói.
Tiếng gió gào thét, vảy màu xanh lóe lên ở trong tầng mây. Sinh vật sở hữu trí tuệ này lẽ nào không biết, nhưng vẫn rất là cẩn thận, bay vòng một lúc mới lao xuống.
Vùng núi đỏ rực một mảnh, có rất nhiều ao máu, thịt và tro xương ở khắp nơi, mùi máu tanh ập vào mũi.
"Ô, nó chết thật rồi." Nhóc tỳ và Thanh Lân Ưng đi tới gần, đụng đụng vào người Toan Nghê, lúc này thân thể của nó đã từ từ lạnh đi, sinh cơ đã tắt.
Thanh Lân Ưng vô cùng phấn chấn, dùng lực vỗ cánh làm nơi này cát bay đá chạy, rất nhanh nó lại từ nơi xa tìm về cánh tay của Ác Ma Viên. Cùng là Thái Cổ Di Chủng, cánh tay này cũng chứa đựng chân huyết hiếm có.
Tiếng hì hục truyền tới, nhóc tỳ khiêng cái sừng dài mấy mét của Ly Hỏa Ngưu Ma về và đứng cười hề hề. Đôi mắt to sắp híp thành hình trăng non, bởi vì đây là thú bảo vô giá.
"Đại thẩm, chúng ta mau đi thôi." Nhóc tỳ nhắc.
Thanh Lân Ưng hưng phấn dị thường, khác với dáng vẻ hung hãn mọi khi, lúc này hai mắt nó khép hờ gần như say mê.
"Á, đại thẩm làm sao vậy?" Nhóc tỳ kêu lên.
Lúc Thanh Lân Ưng nắm lấy thi thể của Toan Nghê, đang muốn vỗ cánh thì lại lảo đảo một cái, chút nữa ngã ra đất.
"À, đại thẩm trúng độc rồi, còn chưa có khử hết." Thạch Hạo trong mắt tràn ngập lo lắng.
Trong trận chiến không lâu vừa rồi, Thanh Lân Ưng bị con Tử Kim Xà kia cắn cho một phát. Cho dù nó rất quyết đoán cắt đi một mảng thịt lớn, nhưng vẫn không thể triệt để ngăn cản độc tố lan đi.
Hơn nữa, nó còn từng bị Huyết Điêu và Thử Vương đánh lén, bị thương không nhẹ, khiến cho cơ thể yếu đi rất nhiều, cho nên độc tố tăng tốc càng nhanh, khó mà át chế.
"Đại thẩm, chúng ta mau về Thạch Thôn ngay, để tộc trưởng gia gia giúp người giải độc." Tiểu Thạch Hạo lo lắng kêu.
Thanh Lân Ưng vỗ cánh, một lần nữa thử bay lên. Lần này cuối cũng cùng quắp được Toan Nghê khổng lồ và bay về phía Thạch Thôn.
Trên đường, nó lắc lư mấy lần, suýt nữa đã rơi xuống, thân thể dần suy yếu sắp không còn sức nữa, nếu là bình thường thì con mồi nặng gấp đôi thế này cũng có thể quắp dễ dàng.
"Răng rắc"
Lúc bay qua một vùng dốc đá, cánh sắt của nó đụng phải vách đá làm lở một mảng lớn, còn bản thân nó thì tí nữa là cắm thẳng đầu xuống đất.
Nhóc tỳ lo lắng nói: "Đại thẩm, nếu không được thì chúng ta để Toan Nghê ở đây trước, hoặc ném cái sừng Ly Hỏa Ngưu Ma này lại, sau này tìm lại cũng được."
Thanh Lân Ưng lập tức nghiêm khắc ngăn cản, bảo nhóc tỳ ngồi ở trên lưng ôm chặt cái sừng đỏ dài mấy mét, còn có cánh tay của Ác Ma Viên. Mà hai chân của nó lại quắp chặt lấy Toan Nghê, liên tiếp lắc lư, bay sát vào sơn lâm, xông về phía Thạch Thôn.
Cuối cùng thì Thạch Thôn cũng đã ở gần, nhóc tỳ ôm lấy cái sừng đỏ và tay của Ác Ma Viên, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, cười rất vui sướng.
Lần này thật sự rất nguy hiểm, mấy lần thiếu chút nữa đã mất mạng. Nhưng bọn họ thật sự đã mang về được bảo thể của Toan Nghê. Ngoài ra còn có thêm sừng của Ly Hỏa Ngưu Ma và tay của Ác Ma Viên, thu hoạch rất phong phú.
"Tộc trưởng gia gia và các a thúc vẫn luôn giấu mình, vì việc tẩy lễ lúc năm tuổi của mình mà lo lắng, thật ra mình đã biết từ lâu. Hiện tại tốt rồi, có ba con Thái Cổ Di Chủng, nhất định sẽ đủ chân huyết thôi."
Nó vô cùng vui sướng, trên mặt tràn ngập nụ cười ngọt ngào và cũng rất thuần khiết, ở trong ráng chiều đặc biệt xán lạn.