Chương : 72
Trong cửa hàng xa hoa rực rỡ, mỗi một ánh đèn thủy tinh đều ấm áp là vậy, nhưng không ai quan tâm túi xách này có hợp quần áo hay không, hay là bộ đồ này có hợp với mình hay không.
Lúc những chuyện bạn luôn hoài nghi, đột nhiên bày ra trước mặt bạn.
Thì loại chấn động và đau đớn kia, ngay cả Tống Uyển cả đời tao nhã rộng lượng, cũng không chịu được mà mất đi vẻ thản nhiên thường thấy.
Bà nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Bắc, giống như muốn nhìn kĩ mỗi một cảm xúc tiết lộ trong mắt cô ta.
Vẫn là Vu Lệ Khanh phản ứng kịp trước, khuôn mặt được bảo dưỡng thỏa đáng của bà ta, vào giây phút này lại lộ ra nụ cười.
Trong nụ cười này, còn xen lẫn đắc ý.
Có lẽ ban đầu lúc bà ta đổi đi đứa trẻ của Tống Uyển, đã chờ đợi khoảnh khắc này. Chờ đợi giây phút bà biết được chân tướng, nhìn vẻ hoang mang không biết làm sao trên mặt bà.
Chỉ đáng tiếc là......
Vu Lệ Khanh có chút tiếc nuối, ngắm nhìn Ngôn Dụ đang đứng bên cạnh Tống Uyển.
Đáng tiếc đứa trẻ này được tìm về quá sớm, nếu không đợi hai mươi năm sau được tìm về, thì con gái Tống Uyển bà đã trở thành một đứa con gái quê mùa, mà con gái mình lại là ngôi sao lớn cao cao tại thượng.
Há không phải càng sung sướng hơn sao.
"Mạnh Thanh Bắc, tôi đang hỏi cô đấy," Tống Uyển nhìn cả người Mạnh Thanh Bắc lúc này đều áy náy không yên.
Cơ thể Mạnh Thanh Bắc run rẩy, mấy ngày nay bởi vì chuyện của Tôn Gia Minh, Vu Lệ Khanh đã giúp cô ta rất nhiều. Vốn trong lòng Mạnh Thanh Bắc cũng có tâm lý kháng cự bà ta, nhưng mấy ngày này cô ta mới biết, người chân chính có thể đối tốt với cô ta, có lẽ cũng chỉ có Vu Lệ Khanh.
Năm đó bà ta dám mạo hiểm, đánh tráo mình và Ngôn Dụ như thế.
Giống như chính Vu Lệ Khanh nói, khi ấy bà ta chỉ là một nữ ca sĩ chưa kết hôn của đoàn văn công. Lại bởi vì cùng bạn trái lén thử trái cấm, mà không cẩn thận mang thai. Đến khi Vu Lệ Khanh phát hiện mình có thai, cũng đã sắp năm tháng rồi.
Trước đây vóc dáng bà ta đẫy đà, bởi vì muốn ca hát, cũng không một mực chạy theo kiểu gầy gò.
Lại thêm bà ta luôn có bệnh kinh nguyệt không đều, hai ba tháng không tới ngày cũng là chuyện thường.
Đợi đến khi bà ta phát hiện mình có thai, thật sự sắp bị dọa chết.
Vu Lệ Khanh nhập ngũ làm lính từ một thị trấn nhỏ, về sau vào đoàn văn công. Lúc đó bà ta chưa kết hôn lại là quân nhân đang phục vụ trong quân đội, nếu ầm ĩ ra chuyện chưa kết hôn đã mang thai, thì tiền đồ của bà ta sẽ không còn.
Cho nên bà ta che giấu cẩn thận, muốn tìm cơ hội phá bỏ đứa trẻ này.
Nào biết càng kéo càng lâu, mỗi ngày bà ta đều phải lén lút lấy vải quấn bụng mình lại, thậm chí bà ta còn nghĩ, nếu có thể buộc chết đứa trẻ này, thì tốt biết bao.
Ai ngờ đâu đứa trẻ trong bụng, lại ngoan cường thế kia, cho dù ở trong tình huống tồi tệ này, lại vẫn khỏe mạnh.
Nhìn dáng vẻ thở gấp của Tống Uyển giờ phút này, tâm trạng Vu Lệ Khanh lại thoải mái, còn cười chào hỏi với bà: "Tống Uyển, đã lâu không gặp."
Nhưng Vu Lệ Khanh không ngờ là, Tống Uyển không thèm nhìn bà ta, mà chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Bắc.
So sánh với sự đắc ý lộ ra trong lạnh nhạt của bà ta, thì Mạnh Thanh Bắc giống như bị hoảng sợ cực lớn. Cho dù điều hòa trung tâm trong cửa hàng lúc này đang tỏa ra độ ấm khiến người ta thoải mái, thì trên trán cô ta lại lấm tấm mồ hôi.
Bị dọa phải.
"Mẹ," Mạnh Thanh Bắc gọi theo bản năng.
"Đừng gọi tôi như vậy," Tống Uyển bỗng trách, ngay cả Ngôn Dụ đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, cũng bị giật mình. Đây là lần đầu tiên, Ngôn Dụ thấy Tống Uyển nổi giận lớn đến vậy.
Tống Uyển nhìn chằm chằm cô ta nói: "Cho nên, cô là con gái bà ta?"
Năm đó Mạnh Trọng Khâm điều tra rất lâu, luôn muốn tìm được bố mẹ ruột của cô ta và đứa con gái của Thành gia. Nhưng cô ta giống như xuất hiện vô căn cứ vào đêm đó, không ai biết bố mẹ cô ta là ai, cũng không ai biết đứa con gái của Thành gia đã đi nơi nào.
Mạnh Trọng Khâm làm giám định mẹ con cho cô ta với mẹ Thành ba lần, đều hiển thị họ không hề có quan hệ huyết thống.
Trong mắt Mạnh Thanh Bắc đầy nước mắt, gần như là nhỏ giọng cầu xin: "Mẹ ơi."
Tống Uyển cực kì hận, bà không biết đã xảy ra sai lầm ở chỗ nào, cũng không biết năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vào giây phút này, bà có thể xác định, năm đó đứa trẻ bị ôm nhầm, không phải là một chuyện ngoài ý muốn.
Mà là có người cố ý.
Trong mười bốn năm Mạnh Thanh Bắc còn là con gái bà, bà gần như đã đặt hết tất cả tình yêu lên người cô ta và Mạnh Tây Nam.
Thậm chí sau khi Ngôn Ngôn trở về, bà vẫn thiên vị đứa con gái này.
Bởi vì cô ta là do bà nuôi lớn.
Nhưng lúc chân tướng bị vạch trần, bà mới phát hiện, bà hoàn toàn là một kẻ ngốc. Người khác đánh tráo con gái của bà, vậy mà bà lại còn tận tâm tận lực nuôi dưỡng con kẻ khác.
"Các người thật ghê tởm," Tống Uyển nhìn họ, trái tim giống như bị nghiền nát.
Vu Lệ Khanh nhìn bộ dạng đau khổ của bà, vẻ mặt không chút áy náy, lại cười nhạt nói: "Tống Uyển, có phải bà hiểu nhầm cái gì không, tôi chỉ là đau lòng cho đứa trẻ Thanh Bắc này thôi. Mạnh gia các người không phải đuổi nó đi rồi sao, bây giờ nó có chuyện gì, các người cũng mặc kệ không hỏi han. Chuyện của nó lần này, tôi chỉ giúp đỡ chút ít, đứa trẻ này hiểu chuyện, nên gọi tôi một tiếng mẹ thôi mà."
Nghe thấy lời này Ngôn Dụ chợt phì cười.
Lợi hại, lợi hại, cũng đã đến thời điểm này rồi, còn có thể trợn mắt nói dối như vậy cơ đấy.
Nếu không phải cô đã xem trước tư liệu của Vu Lệ Khanh này, thì e rằng cũng sẽ bị bà ta làm cho hồ đồ. Bà ta sau khi Mạnh Thanh Bắc sinh ra không được bao lâu, đã chuyển ngành rời khỏi đoàn văn công.
Một đứa trẻ sơ sinh lúc bà ta rời đi, còn nằm trong nôi, nếu không phải có quan hệ, với tính cách của loại người như bà ta, thì sao có thể giúp đỡ khắp nơi được chứ.
Hiển nhiên Tống Uyển cũng ý thức được điểm này, cho nên lúc nghe thấy Mạnh Thanh Bắc gọi mẹ bà mới sẽ hiểu ra tất cả.
Có lẽ lúc trước tráo đứa trẻ, là tội nghiệt của một mình Vu Lệ Khanh.
Nhưng bây giờ một tiếng mẹ mà Mạnh Thanh Bắc gọi, nói rõ cô ta đã biết chân tướng, vậy mà còn thản nhiên chấp nhận Vu Lệ Khanh.
"Thanh Bắc, chúng ta đi trước thôi, xem ra dì Tống Uyển của con hôm nay rất không vui. Đợi hôm nào rãnh, chúng ta lại gặp mặt nói chuyện, đừng ầm ĩ ở nơi này, mất mặt......"
Bà ta còn chưa nói xong, đã nghe một tiếng bạt tai.
Nhân viên trong cửa hàng đã chú ý đến động tĩnh bên họ, chỉ là Tống Uyển và Mạnh Thanh Bắc đều là người nổi tiếng, các nhân viên cửa hàng đều biết, còn cảm thấy chắc sẽ không có ầm ĩ.
Nhưng nào biết cô Tống Uyển luôn dịu dàng, vậy mà lại đánh người.
Mạnh Thanh Bắc bởi vì đứng gần Vu Lệ Khanh, nên lúc bà ta bị đánh một bạt tai, thì cơ thể lắc lư, còn đụng lên người Mạnh Thanh Bắc.
Tống Uyển nhìn bà ta, vẻ mặt lạnh như băng, ngay cả giọng nói luôn dịu dàng uyển chuyển, cũng lộ ra lạnh ý thấu xương: "Mất mặt không? Chân chính mất mặt là loại người như bà. Những chuyện bà làm với Ngôn Ngôn, với Mạnh gia chúng tôi, tôi có thể nói cho bà biết, sẽ không xong như vậy đâu."
Sắc mặt Vu Lệ Khanh cuối cùng cũng lạnh xuống, đã trôi qua nhiều năm, cho dù hiện tại bà ta đã cơm no áo ấm, sống cuộc sống ai ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng lúc bà ta đứng trước mặt Tống Uyển lần nữa, thì loại uất ức mà bà ta chịu năm đó, vẫn dâng lên trong lòng. Bà ta là cô gái đến từ một nơi nhỏ, một nghèo hai trắng, căn bản không thể so sánh với những người có gia thế bối cảnh.
Rõ ràng xuất thân của Tống Uyển cũng chỉ tốt hơn bà ta một chút mà thôi.
Nhưng bởi vì bà gả cho Mạnh Trọng Khâm, con trai của một tướng quân, bà liền trở thành trụ cột của đoàn văn công, cho dù là ai, cũng phải nhún nhường bà ba phần.
Bà ta không phục, thậm chí là đố kỵ.
Lúc đó họ cùng đến đơn vị Mạnh Trọng Khâm biểu diễn, trong những người đó, Vu Lệ Khanh vừa liếc mắt đã nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú. Trên người ông có sự ung dung thản nhiên mà những người lính khác không có.
Về sau bà ta cũng biết, là vì ông xuất thân tốt, tiền đồ tươi sáng hơn bất cứ ai.
Đến nỗi Vu Lệ Khanh đã phí hết tâm tư tìm được địa chỉ thư từ của ông, mỗi tuần đều lén viết thư cho ông.
Nhưng để bà ta thất vọng là, Mạnh Trọng Khâm chưa một lần trả lời thư.
Ông không hề tò mò về bà ta.
Mà lần nữa gặp được ông, thì bà ta nghe người khác nói rằng, Tống Uyển đã có bạn trai, sắp kết hôn. Tống Uyển lúc đó tiền đồ đang tốt, mọi người còn đang tiếc nuối, vì sao bà kết hôn sớm thế kia.
Nhưng lúc Mạnh Trọng Khâm xuất hiện, các cô gái của đoàn văn công đều hiểu, người này rất đáng giá.
Chuyện cũ thậm chí không cần nhớ lại, cũng hiện ra trước mắt. Ba mươi năm cũng sắp trôi qua, bà ta vậy mà còn chưa buông xuống.
"Bà đừng dọa tôi, có chứng cứ gì, bà đem hết ra đây đi."
Cũng nhiều năm trôi qua, có chứng cứ gì chăng nữa, cũng đã sớm tan tành mây khói rồi, Vu Lệ Khanh chính là chắc chắn như thế, nên mới sẽ trắng trợn đến vậy.
Huống hồ cho dù Mạnh gia có quyền thế hơn nữa thì thế nào, bà ta là người mang quốc tịch Mỹ, xem xem ai có thể làm gì được bà ta.
Nói xong, bà ta đưa tay khoác cánh tay Mạnh Thanh Bắc, cười nói: "Nói đến, Thanh Bắc có được tiền đồ như ngày hôm nay, cũng thật sự không rời khỏi được sự dạy dỗ hết lòng của Tống Uyển bà đâu."
"Đứa bé Thành gia, bà đem đi đâu rồi?"
Ngôn Dụ nhìn bà ta hỏi.
Ánh mắt Vu Lệ Khanh rơi trên người cô, đây là lần đầu tiên bà ta mặt đối mặt với Ngôn Dụ. Lần trước gặp được ở nhà hàng, chỉ vội vàng liếc mắt, giống như vừa rồi bà ta tiếc nuối trong lòng.
Theo tưởng tượng của bà ta, con gái Tống Uyển phải trở thành một đứa con gái quê mùa, mười mấy tuổi thì gả cho người ta sinh con.
Khác biệt trên trời dưới đất với con gái bà ta.
Nếu phản ứng của Tống Uyển làm bà ta đắc ý, thì Ngôn Dụ bây giờ lại khiến bà ta tiếc nuối.
Chỉ là bà ta không ngờ, mình chỉ thoáng liếc mắt đánh giá Ngôn Dụ, người đối diện đã mở miệng.
"Có phải bà đang nghĩ, nếu thân thế của Mạnh Thanh Bắc không bị vạch trần thì tốt biết bao, tôi, cả đời sẽ ở trong thôn nhỏ kia, số kiếp liếc mắt đã có thể nhìn thấu."
Trong lòng Vu Lệ Khanh cả kinh, bà ta không ngờ, Ngôn Dụ lại đoán trúng suy nghĩ của mình.
"Đừng ngạc nhiên, loại người như bà, dùng suy nghĩ độc ác nhất để suy đoán bà, dù sao cũng sẽ đoán trúng."
Ngôn Dụ lạnh mắt nhìn bà ta, "Còn có bà yên tâm, lúc trước tôi không chỉ để bà thất vọng, thì sau này cũng sẽ để bà tiếp tục thất vọng. Bởi vì tôi sẽ luôn dẫm đạp Mạnh Thanh Bắc, để cô ta sống dưới cái bóng của tôi."
Lúc những chuyện bạn luôn hoài nghi, đột nhiên bày ra trước mặt bạn.
Thì loại chấn động và đau đớn kia, ngay cả Tống Uyển cả đời tao nhã rộng lượng, cũng không chịu được mà mất đi vẻ thản nhiên thường thấy.
Bà nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Bắc, giống như muốn nhìn kĩ mỗi một cảm xúc tiết lộ trong mắt cô ta.
Vẫn là Vu Lệ Khanh phản ứng kịp trước, khuôn mặt được bảo dưỡng thỏa đáng của bà ta, vào giây phút này lại lộ ra nụ cười.
Trong nụ cười này, còn xen lẫn đắc ý.
Có lẽ ban đầu lúc bà ta đổi đi đứa trẻ của Tống Uyển, đã chờ đợi khoảnh khắc này. Chờ đợi giây phút bà biết được chân tướng, nhìn vẻ hoang mang không biết làm sao trên mặt bà.
Chỉ đáng tiếc là......
Vu Lệ Khanh có chút tiếc nuối, ngắm nhìn Ngôn Dụ đang đứng bên cạnh Tống Uyển.
Đáng tiếc đứa trẻ này được tìm về quá sớm, nếu không đợi hai mươi năm sau được tìm về, thì con gái Tống Uyển bà đã trở thành một đứa con gái quê mùa, mà con gái mình lại là ngôi sao lớn cao cao tại thượng.
Há không phải càng sung sướng hơn sao.
"Mạnh Thanh Bắc, tôi đang hỏi cô đấy," Tống Uyển nhìn cả người Mạnh Thanh Bắc lúc này đều áy náy không yên.
Cơ thể Mạnh Thanh Bắc run rẩy, mấy ngày nay bởi vì chuyện của Tôn Gia Minh, Vu Lệ Khanh đã giúp cô ta rất nhiều. Vốn trong lòng Mạnh Thanh Bắc cũng có tâm lý kháng cự bà ta, nhưng mấy ngày này cô ta mới biết, người chân chính có thể đối tốt với cô ta, có lẽ cũng chỉ có Vu Lệ Khanh.
Năm đó bà ta dám mạo hiểm, đánh tráo mình và Ngôn Dụ như thế.
Giống như chính Vu Lệ Khanh nói, khi ấy bà ta chỉ là một nữ ca sĩ chưa kết hôn của đoàn văn công. Lại bởi vì cùng bạn trái lén thử trái cấm, mà không cẩn thận mang thai. Đến khi Vu Lệ Khanh phát hiện mình có thai, cũng đã sắp năm tháng rồi.
Trước đây vóc dáng bà ta đẫy đà, bởi vì muốn ca hát, cũng không một mực chạy theo kiểu gầy gò.
Lại thêm bà ta luôn có bệnh kinh nguyệt không đều, hai ba tháng không tới ngày cũng là chuyện thường.
Đợi đến khi bà ta phát hiện mình có thai, thật sự sắp bị dọa chết.
Vu Lệ Khanh nhập ngũ làm lính từ một thị trấn nhỏ, về sau vào đoàn văn công. Lúc đó bà ta chưa kết hôn lại là quân nhân đang phục vụ trong quân đội, nếu ầm ĩ ra chuyện chưa kết hôn đã mang thai, thì tiền đồ của bà ta sẽ không còn.
Cho nên bà ta che giấu cẩn thận, muốn tìm cơ hội phá bỏ đứa trẻ này.
Nào biết càng kéo càng lâu, mỗi ngày bà ta đều phải lén lút lấy vải quấn bụng mình lại, thậm chí bà ta còn nghĩ, nếu có thể buộc chết đứa trẻ này, thì tốt biết bao.
Ai ngờ đâu đứa trẻ trong bụng, lại ngoan cường thế kia, cho dù ở trong tình huống tồi tệ này, lại vẫn khỏe mạnh.
Nhìn dáng vẻ thở gấp của Tống Uyển giờ phút này, tâm trạng Vu Lệ Khanh lại thoải mái, còn cười chào hỏi với bà: "Tống Uyển, đã lâu không gặp."
Nhưng Vu Lệ Khanh không ngờ là, Tống Uyển không thèm nhìn bà ta, mà chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Bắc.
So sánh với sự đắc ý lộ ra trong lạnh nhạt của bà ta, thì Mạnh Thanh Bắc giống như bị hoảng sợ cực lớn. Cho dù điều hòa trung tâm trong cửa hàng lúc này đang tỏa ra độ ấm khiến người ta thoải mái, thì trên trán cô ta lại lấm tấm mồ hôi.
Bị dọa phải.
"Mẹ," Mạnh Thanh Bắc gọi theo bản năng.
"Đừng gọi tôi như vậy," Tống Uyển bỗng trách, ngay cả Ngôn Dụ đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, cũng bị giật mình. Đây là lần đầu tiên, Ngôn Dụ thấy Tống Uyển nổi giận lớn đến vậy.
Tống Uyển nhìn chằm chằm cô ta nói: "Cho nên, cô là con gái bà ta?"
Năm đó Mạnh Trọng Khâm điều tra rất lâu, luôn muốn tìm được bố mẹ ruột của cô ta và đứa con gái của Thành gia. Nhưng cô ta giống như xuất hiện vô căn cứ vào đêm đó, không ai biết bố mẹ cô ta là ai, cũng không ai biết đứa con gái của Thành gia đã đi nơi nào.
Mạnh Trọng Khâm làm giám định mẹ con cho cô ta với mẹ Thành ba lần, đều hiển thị họ không hề có quan hệ huyết thống.
Trong mắt Mạnh Thanh Bắc đầy nước mắt, gần như là nhỏ giọng cầu xin: "Mẹ ơi."
Tống Uyển cực kì hận, bà không biết đã xảy ra sai lầm ở chỗ nào, cũng không biết năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vào giây phút này, bà có thể xác định, năm đó đứa trẻ bị ôm nhầm, không phải là một chuyện ngoài ý muốn.
Mà là có người cố ý.
Trong mười bốn năm Mạnh Thanh Bắc còn là con gái bà, bà gần như đã đặt hết tất cả tình yêu lên người cô ta và Mạnh Tây Nam.
Thậm chí sau khi Ngôn Ngôn trở về, bà vẫn thiên vị đứa con gái này.
Bởi vì cô ta là do bà nuôi lớn.
Nhưng lúc chân tướng bị vạch trần, bà mới phát hiện, bà hoàn toàn là một kẻ ngốc. Người khác đánh tráo con gái của bà, vậy mà bà lại còn tận tâm tận lực nuôi dưỡng con kẻ khác.
"Các người thật ghê tởm," Tống Uyển nhìn họ, trái tim giống như bị nghiền nát.
Vu Lệ Khanh nhìn bộ dạng đau khổ của bà, vẻ mặt không chút áy náy, lại cười nhạt nói: "Tống Uyển, có phải bà hiểu nhầm cái gì không, tôi chỉ là đau lòng cho đứa trẻ Thanh Bắc này thôi. Mạnh gia các người không phải đuổi nó đi rồi sao, bây giờ nó có chuyện gì, các người cũng mặc kệ không hỏi han. Chuyện của nó lần này, tôi chỉ giúp đỡ chút ít, đứa trẻ này hiểu chuyện, nên gọi tôi một tiếng mẹ thôi mà."
Nghe thấy lời này Ngôn Dụ chợt phì cười.
Lợi hại, lợi hại, cũng đã đến thời điểm này rồi, còn có thể trợn mắt nói dối như vậy cơ đấy.
Nếu không phải cô đã xem trước tư liệu của Vu Lệ Khanh này, thì e rằng cũng sẽ bị bà ta làm cho hồ đồ. Bà ta sau khi Mạnh Thanh Bắc sinh ra không được bao lâu, đã chuyển ngành rời khỏi đoàn văn công.
Một đứa trẻ sơ sinh lúc bà ta rời đi, còn nằm trong nôi, nếu không phải có quan hệ, với tính cách của loại người như bà ta, thì sao có thể giúp đỡ khắp nơi được chứ.
Hiển nhiên Tống Uyển cũng ý thức được điểm này, cho nên lúc nghe thấy Mạnh Thanh Bắc gọi mẹ bà mới sẽ hiểu ra tất cả.
Có lẽ lúc trước tráo đứa trẻ, là tội nghiệt của một mình Vu Lệ Khanh.
Nhưng bây giờ một tiếng mẹ mà Mạnh Thanh Bắc gọi, nói rõ cô ta đã biết chân tướng, vậy mà còn thản nhiên chấp nhận Vu Lệ Khanh.
"Thanh Bắc, chúng ta đi trước thôi, xem ra dì Tống Uyển của con hôm nay rất không vui. Đợi hôm nào rãnh, chúng ta lại gặp mặt nói chuyện, đừng ầm ĩ ở nơi này, mất mặt......"
Bà ta còn chưa nói xong, đã nghe một tiếng bạt tai.
Nhân viên trong cửa hàng đã chú ý đến động tĩnh bên họ, chỉ là Tống Uyển và Mạnh Thanh Bắc đều là người nổi tiếng, các nhân viên cửa hàng đều biết, còn cảm thấy chắc sẽ không có ầm ĩ.
Nhưng nào biết cô Tống Uyển luôn dịu dàng, vậy mà lại đánh người.
Mạnh Thanh Bắc bởi vì đứng gần Vu Lệ Khanh, nên lúc bà ta bị đánh một bạt tai, thì cơ thể lắc lư, còn đụng lên người Mạnh Thanh Bắc.
Tống Uyển nhìn bà ta, vẻ mặt lạnh như băng, ngay cả giọng nói luôn dịu dàng uyển chuyển, cũng lộ ra lạnh ý thấu xương: "Mất mặt không? Chân chính mất mặt là loại người như bà. Những chuyện bà làm với Ngôn Ngôn, với Mạnh gia chúng tôi, tôi có thể nói cho bà biết, sẽ không xong như vậy đâu."
Sắc mặt Vu Lệ Khanh cuối cùng cũng lạnh xuống, đã trôi qua nhiều năm, cho dù hiện tại bà ta đã cơm no áo ấm, sống cuộc sống ai ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng lúc bà ta đứng trước mặt Tống Uyển lần nữa, thì loại uất ức mà bà ta chịu năm đó, vẫn dâng lên trong lòng. Bà ta là cô gái đến từ một nơi nhỏ, một nghèo hai trắng, căn bản không thể so sánh với những người có gia thế bối cảnh.
Rõ ràng xuất thân của Tống Uyển cũng chỉ tốt hơn bà ta một chút mà thôi.
Nhưng bởi vì bà gả cho Mạnh Trọng Khâm, con trai của một tướng quân, bà liền trở thành trụ cột của đoàn văn công, cho dù là ai, cũng phải nhún nhường bà ba phần.
Bà ta không phục, thậm chí là đố kỵ.
Lúc đó họ cùng đến đơn vị Mạnh Trọng Khâm biểu diễn, trong những người đó, Vu Lệ Khanh vừa liếc mắt đã nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú. Trên người ông có sự ung dung thản nhiên mà những người lính khác không có.
Về sau bà ta cũng biết, là vì ông xuất thân tốt, tiền đồ tươi sáng hơn bất cứ ai.
Đến nỗi Vu Lệ Khanh đã phí hết tâm tư tìm được địa chỉ thư từ của ông, mỗi tuần đều lén viết thư cho ông.
Nhưng để bà ta thất vọng là, Mạnh Trọng Khâm chưa một lần trả lời thư.
Ông không hề tò mò về bà ta.
Mà lần nữa gặp được ông, thì bà ta nghe người khác nói rằng, Tống Uyển đã có bạn trai, sắp kết hôn. Tống Uyển lúc đó tiền đồ đang tốt, mọi người còn đang tiếc nuối, vì sao bà kết hôn sớm thế kia.
Nhưng lúc Mạnh Trọng Khâm xuất hiện, các cô gái của đoàn văn công đều hiểu, người này rất đáng giá.
Chuyện cũ thậm chí không cần nhớ lại, cũng hiện ra trước mắt. Ba mươi năm cũng sắp trôi qua, bà ta vậy mà còn chưa buông xuống.
"Bà đừng dọa tôi, có chứng cứ gì, bà đem hết ra đây đi."
Cũng nhiều năm trôi qua, có chứng cứ gì chăng nữa, cũng đã sớm tan tành mây khói rồi, Vu Lệ Khanh chính là chắc chắn như thế, nên mới sẽ trắng trợn đến vậy.
Huống hồ cho dù Mạnh gia có quyền thế hơn nữa thì thế nào, bà ta là người mang quốc tịch Mỹ, xem xem ai có thể làm gì được bà ta.
Nói xong, bà ta đưa tay khoác cánh tay Mạnh Thanh Bắc, cười nói: "Nói đến, Thanh Bắc có được tiền đồ như ngày hôm nay, cũng thật sự không rời khỏi được sự dạy dỗ hết lòng của Tống Uyển bà đâu."
"Đứa bé Thành gia, bà đem đi đâu rồi?"
Ngôn Dụ nhìn bà ta hỏi.
Ánh mắt Vu Lệ Khanh rơi trên người cô, đây là lần đầu tiên bà ta mặt đối mặt với Ngôn Dụ. Lần trước gặp được ở nhà hàng, chỉ vội vàng liếc mắt, giống như vừa rồi bà ta tiếc nuối trong lòng.
Theo tưởng tượng của bà ta, con gái Tống Uyển phải trở thành một đứa con gái quê mùa, mười mấy tuổi thì gả cho người ta sinh con.
Khác biệt trên trời dưới đất với con gái bà ta.
Nếu phản ứng của Tống Uyển làm bà ta đắc ý, thì Ngôn Dụ bây giờ lại khiến bà ta tiếc nuối.
Chỉ là bà ta không ngờ, mình chỉ thoáng liếc mắt đánh giá Ngôn Dụ, người đối diện đã mở miệng.
"Có phải bà đang nghĩ, nếu thân thế của Mạnh Thanh Bắc không bị vạch trần thì tốt biết bao, tôi, cả đời sẽ ở trong thôn nhỏ kia, số kiếp liếc mắt đã có thể nhìn thấu."
Trong lòng Vu Lệ Khanh cả kinh, bà ta không ngờ, Ngôn Dụ lại đoán trúng suy nghĩ của mình.
"Đừng ngạc nhiên, loại người như bà, dùng suy nghĩ độc ác nhất để suy đoán bà, dù sao cũng sẽ đoán trúng."
Ngôn Dụ lạnh mắt nhìn bà ta, "Còn có bà yên tâm, lúc trước tôi không chỉ để bà thất vọng, thì sau này cũng sẽ để bà tiếp tục thất vọng. Bởi vì tôi sẽ luôn dẫm đạp Mạnh Thanh Bắc, để cô ta sống dưới cái bóng của tôi."