Chương : 37
Tối thứ sáu, Mạnh Tây Nam về nhà sớm, Mạnh Trọng Khâm cũng hiếm khi tan ca sớm. Khi bà cụ nhìn thấy cha con họ từng người về sớm, thì trên mặt không những không lộ ra vẻ vui mừng, mà dáng vẻ lại có chút tức giận.
"Bà nội, bà đây là làm sao thế ạ?" Mạnh Tây Nam là cháu trai ngoan, đương nhiên phải hỏi thử.
Bà cụ trừng anh, bắt đầu nhắc: "Bình thường các con nói Ngôn Ngôn công việc bận rộn thì thôi, sao đây cũng đã cuối tuần rồi còn không về nhà."
Bà đã tính rõ hôm nay là thứ sáu rồi đó.
Thực ra Tống Uyển cũng muốn hỏi, bà nói: "Hai ngày nay con gọi điện thoại cho Ngôn Ngôn cũng thế, không có ai nghe máy. Trả lời tin nhắn lại, đều nói đang bận, công việc nó bận vậy đấy ạ."
Mạnh Tây Nam liền gật đầu: "Ngôn Ngôn đi làm ở công ty lớn mà bà, hơn nữa lại là quản lý cấp cao, chắc chắn là rất bận rồi ạ."
"Làm quan lớn à," Bà nội rất vui vẻ, dù sao cháu gái cũng có tiền đồ.
Mà hai bố con Mạnh gia biết nội tình, lại nhìn nhau. Hai ngày nay Mạnh Trọng Khâm bảo thư ký đi mấy lần, nhưng mỗi lần trở về đều nói, Tưởng Tĩnh Thành đang chăm sóc cô.
Trong lòng Mạnh Trọng Khâm đương nhiên là vừa vui vẻ yên tâm, lại vừa có chút không có tư vị.
Dù sao con gái nhà mình, mắt thấy đã sắp bị thằng nhóc thối kia lừa đi rồi. Vì thế Mạnh Trọng Khâm cho Mạnh Tây Nam một ánh mắt, nói: "Tây Nam, con đến thư phòng một chút, bố có chuyện muốn bàn với con."
Vẻ mặt ông nghiêm túc, Mạnh Tây Nam gật đầu.
Hai bố con muốn lên lầu, bà cụ còn tưởng là Mạnh Tây Nam lại làm chuyện gì đó, chọc Mạnh Trọng Khâm không vui, còn ngồi trên sofa căn dặn: "Đừng mắng thằng bé mãi, có gì từ từ nói. Đừng có học theo kiểu bố con."
Mạnh Trọng Khâm buồn cười, lúc ông còn trẻ, quả thực luôn bị ông cụ dạy dỗ.
Đã là ông bố 30 tuổi, nhưng hễ trong bộ đội phạm lỗi gì, thì trở về theo lệ cũ sẽ bị một ấm trà nện lên đầu. Nhưng đột nhiên nghe bà cụ nói vậy, lại rất hoài niệm lúc ấy.
"Căn phòng kia mẹ con dã dọn dẹp rồi, ngày mai Ngôn Ngôn xuất viện, con xin nghỉ một ngày đi đón em," ngày mai Mạnh Trọng Khâm phải đi Thẩm Dương, quả thực không có cách nào khác. Ông đã để một thư ký ở lại, đến lúc đó đi cùng Mạnh Tây Nam đến đón người.
Mạnh Tây Nam gật đầu.
"Còn có, trông chừng tiểu Thành một chút," Mạnh Trọng Khâm thanh thanh cổ họng.
Mạnh Tây Nam sửng sốt, lúc này mới hiểu ý của bố anh.
Anh cảm thấy lúng túng, cũng không thể ngăn mãi được. Đoán chừng không cần Tưởng Tĩnh Thành, Ngôn Dụ cũng sẽ tìm anh liều mạng đó. Thế là anh khéo léo nhắc nhở bố mình một chút: "Bố à, thực ra Ngôn Ngôn cũng đã đến tuổi nên yêu đương rồi ạ."
"Con bé đến tuổi rồi sao?" Mạng Trọng Khâm hơi do dự, rồi mới nói: "Có phải nên đợi thêm vài năm nữa không nhỉ?"
Mạnh Tây Nam: "......" Bố mẹ nhà người ta chỉ sợ con gái mình bước vào hàng ngũ gái ế thôi đấy bố ơi.
Ngôn Dụ nằm viện ba ngày, thì muốn xuất viện. Sau khi cô xuất viện, dự án quảng cáo cũng đã làm ra. Cả bộ phận quan hệ xã hội còn có người của phòng làm việc Hoắc Từ, vì cái dự án này mà đã vội vã suốt hai ngày.
May mà tuần sau đã có thể bắt đầu chụp rồi.
Ba ngày trôi qua, vết sưng đỏ trên mặt cô đã biến mất không ít. Chỉ là có những vết thương đã đóng vẩy, nhìn vẫn rất nghiêm trọng
Ba ngày này Tưởng Tĩnh Thành hiếm khi luôn ở cùng cô.
Dư luận trên mạng vẫn không lùi, ngay cả trên weibo của cảnh sát Bình An cũng liên tục đăng mấy bài weibo dài, giải thích tình hình khi ấy.
Nhưng đối với những giải thích này, dân mạng vẫn rất tức giận.
Dù sao một cô gái đi trên đường vô duyên vô cớ bị bắt cóc, hơn nữa đây còn ở thủ đô, nên lời căm phẫn kiểu gì cũng có.
Hôm nay Ngôn Dụ xuất viện, không ngờ không chỉ có Mạnh Tây Nam và thư ký, mà ngay cả Hàn Kinh Dương và Hàn Nghiêu cũng đến.
"Tên Đào Dật kia đi công tác rồi, nhưng bảo tớ phải thay mặt cậu ta hỏi thăm cậu," Hàn Nghiêu đưa tay sờ đỉnh đầu cô, vẫn xem cô là cô gái nhỏ ngây thơ đáng yêu lớn lên trong đại viện kia.
Ngược lại Hàn Kinh Dương mang đến cho cô một bó hoa. Con gái thì đều thích hoa mà. Ngôn Dụ ôm bó hoa cao hơn nửa người này, rất vui vẻ nói: "Hoa này to thật ý."
Hàn Kinh Dương: "Anh đi tiệm hoa, người ta nói bây giờ đều lưu hành bó to vậy đó."
Ngôn Dụ khẽ cười, cúi đầu nhìn hoa trong ngực. Tưởng Tĩnh Thành ở bên cạnh như có điều suy nghĩ nhìn một cái.
Sau đó lại lườm Hàn Kinh Dương. Từ nhỏ đã biết làm cho phụ nữ yêu thích.
Đồ đạc của Ngôn Dụ không có bao nhiêu, sớm đã thu dọn xong. Tưởng Tĩnh Thành đem theo một cái thùng đến, bỏ hết vào trong. Còn Mạnh Tây Nam đi làm thủ tục xuất viện.
Đến khi anh quay lại, thì không ngờ còn có một người đi theo bên cạnh.
Thiệu Nghi vẫn mặc áo khoác trắng kia, mái tóc dài nhu thuận cột thành đuôi ngựa, khuôn mặt dịu dàng, trên mặt đầy ý cười.
"Biết cậu hôm nay phải xuất viện, thuận tiện đến thăm một chút," Thiệu Nghi thấy người đầy phòng, hai tay đút trong túi.
Ngôn Dụ rất vui: "Không ngờ bị đánh một trận, lại được nhiều người quan tâm đến vậy. Trận đánh này cũng rất đáng giá đấy chứ."
Tưởng Tĩnh Thành gõ mạnh lên trán cô ngay tức khắc, dạy dỗ: "Nói gì đấy."
"Đáng giá cái rắm, nếu không phải có cảnh sát canh chừng hai thằng đó, thì tớ đánh chết chúng rồi," Hàn Nghiêu rất tức giận.
Đứa trẻ trong đại viện ra ngoài đều bao che khuyết điểm.
Huống hồ đây còn là cô gái cùng lớn lên từ nhỏ với họ, bình thường người nào không phải cưng chiều bảo vệ, vậy mà lại bị thứ không có mắt ở ngoài đánh cho một trận. Ngày đó lúc vừa biết được tin, cả đám đều tức điên.
"Nhỏ giọng chút coi, biết họng em lớn rồi," Hàn Kinh Dương lườm em họ nhà mình.
Thiệu Nghi hâm mộ nhìn Ngôn Dụ, thực ra cô rất thích mối quan hệ này của họ. Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chỉ cần ai có chuyện thì tất cả mọi người đều sẽ tụ lại với nhau.
Mối quan hệ này sẽ không vì thời gian mà thay đổi, cũng sẽ không vì khoảng cách mà mơ hồ.
**
Lần này xuất viện, Mạnh Tây Nam trực tiếp đưa Ngôn Dụ đến chỗ nhà mới. Còn hành lý cô để trong khách sạn, tới lấy sau cũng không muộn.
Hàn Nghiêu bởi vì còn phải về đội cho nên sau khi xuống lầu, thì đi trước.
Mạnh Tây Nam đưa Ngôn Dụ ngồi lên xe của thư ký, mà Tưởng Tĩnh Thành lại lái xe chở Hàn Kinh Dương.
Sau khi hai người lên xe, Hàn Kinh Dương nhìn bản mặt anh, kỳ thực vừa rồi ở trong phòng bệnh anh đã nhìn thấy. Anh hỏi: "Ghen?"
Tưởng Tĩnh Thành phì cười, "Tớ á?"
"Tớ tặng hoa cho Ngôn Ngôn, đó đơn thuần chỉ là hoa hữu nghị, cậu không đến mức cả tớ cũng không bỏ qua đấy chứ."
Tưởng Tĩnh Thành cắt một tiếng, hạ kính xe xuống, chiếc xe lái không chậm, gió cắt lên mặt, vừa thoải mái vừa kích thích, anh còn rất khinh thường nói: "Không đáng."
"Hóa ra cậu thật sự đã hòa hảo với Ngôn Ngôn rồi," Hàn Kinh Dương nghe được lời này của anh thì đã chắc chắn.
Cho dù là anh em, cũng biết Ngôn Ngôn chính là điểm yếu của anh, không thể dễ dàng chạm vào. Trước đây trong lòng anh em đều đang suy đoán, nhưng không ai dám hỏi. Giờ đây nhìn dáng vẻ bao che khuyết điểm này của anh thì đã hoàn toàn hiểu rõ.
"Khách sáo với tớ?" Tưởng Tĩnh Thành liếc nhìn anh, dáng vẻ đó vừa lưu manh vừa đẹp trai.
Tính cách của Hàn Kinh Dương khéo đưa đẩy hơn anh nhiều, bộ dạng cũng không kém. Rất có duyên với phụ nữ, nhưng nếu so với Tưởng Tĩnh Thành thì còn kém một chút. Nhớ lúc đó ở trong đại viện, một người là Dịch Trạch Thành còn có một người chính là Tưởng Tĩnh Thành.
Dịch Trạch Thành là kiểu lạnh lùng cao ngạo, khuôn mặt hờ hững, không để ai trong mắt.
Mà Tưởng Tĩnh Thành lại tiêu sái, lộ ra vẻ thiếu niên khí phách, dáng vẻ đó vừa lưu manh vừa tùy ý, thật sự khiến con gái điên cuồng.
Nhưng Dịch Trạch Thành còn lớn hơn Tưởng Tĩnh Thành mấy tuổi, cho nên đại viện bọn họ đúng là nổi tiếng gần xa, có tiếng là trai đẹp đều ở trong viện bọn họ. Thế nhưng Tưởng Tĩnh Thành không thích đùa giỡn với những cô gái bên ngoài kia, cả ngày đều lăn lộn cùng họ.
Mọi người đều tưởng là ánh mắt anh cao.
Nhưng ai biết là ánh mắt anh độc, sớm đã nhìn trúng Ngôn Dụ. Lúc đó hai người lén lút yêu đương, bị Mạnh Tây Nam trong vô ý gặp phải, hai người còn hung hăng đánh nhau một trận.
Mạnh Tây Nam bảo anh đừng làm lỡ Ngôn Dụ, nói nếu Ngôn Dụ không thi đậu đại học, đó cũng là do anh hại. Nhưng cô gái vốn nhu thuận đáng yêu, lại kiên cường nói cho Mạnh Tây Nam biết, cô chắc chắn sẽ chăm chỉ học tập. Vì thế lúc cô gái này thi tốt nghiệp cấp ba, hoàn toàn không cần quan hệ trong nhà, dựa vào chính mình đã thi đậu đại học B.
Ngày Ngôn Dụ có điểm thi, Tưởng Tĩnh Thành là người đắc ý nhất.
Cũng không cần người khác nói, chính anh đã đặt một phòng bao ở Lục Liễu, mời đám người của đại viện bọn họ đến. Đến nỗi anh uống rất nhiều, sờ đầu Ngôn Dụ, vui vẻ nói: "Vợ tôi lợi hại ghê chưa."
Thế nhưng lời này lại đắc tội với Mạnh Tây Nam, hai người lại làm một trận.
Bao nhiêu năm trôi qua, bây giờ hai người họ lại ở cùng nhau.
Thật tốt, thật tốt mà. Ngay cả Hàn Kinh Dương đã quen không xem trọng chuyện tình cảm cũng cảm thấy thật tốt.
"Còn có, chuyện mà cậu bảo tớ tra kia, tớ đã tra ra rồi, hai tên này là người nơi khác, lăn lộn ở Bắc Kinh rất lâu rồi. Bình thường chuyện tốt thì không làm, loại chuyện này bọn nó lại quen tay. Bên phía cảnh sát vẫn đang thẩm vấn, hai tên kia cũng thực sự nhận tội, là có người tìm bọn chúng bắt Ngôn Ngôn. Nhưng đối phương ra sao thì bọn chúng hoàn toàn không biết."
Tưởng Tĩnh Thành cau mày, trực giác chuyện này không đơn giản.
Anh sầm mặt: "Cô ấy vừa trở về không lâu, trong nước lại không có......."
Cái câu không có kẻ thù kia anh còn chưa nói xong, Hàn Kinh Dương đã xoay đầu nhìn anh, thấp giọng nói: "Tớ cũng đã nghĩ tới, phải nói thật nói về người kết thù với Ngôn Dụ cũng chỉ có một mình Thanh Bắc. Nghe nói một thương hiệu trang sức của bên tập đoàn Ngôn Ngôn vốn là muốn tìm Thanh Bắc làm đại diện, nhưng Ngôn Ngôn đã phản đối."
Mạnh Thanh Bắc cũng là người Hàn Kinh Dương nhìn lớn lên, nói thật lúc đó anh điều tra, trong lòng thật sự không hy vọng đó là cô ta.
"Nhưng lần này thật sự không liên quan tới Thanh Bắc, tên quản lý kia của cô ta tuy không sạch sẽ, nhưng loại chuyện bắt cóc tống tiền này, thật sự không dám làm đâu."
Tưởng Tĩnh Thành lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng trong đầu đều là chuyện này.
Anh hỏi: "Còn bên Mỹ."
Ngôn Dụ vừa về nước, trong nước cô không có kẻ thù. Nếu thật sự có người muốn tấn công cô, không chừng là kết thù ở bên Mỹ. Nghĩ đến đây, Tưởng Tĩnh Thành lại không nhịn được muốn biết, mấy năm nay cô ở Mỹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Cậu biết Quý Khải Mộ nhỉ," Hàn Kinh Dương nhìn anh.
Tưởng Tĩnh Thành gật đầu, đương nhiên biết.
"Quý gia ở Mỹ cũng tính là một gia tộc lớn, nhưng ba năm trước, sau khi bố của Quý Khải Mộ mất, anh trai cậu ta đã kế thừa gia nghiệp, mấy người chú lại đều có dã tâm."
Tưởng Tĩnh Thành yên lặng lắng nghe, nhưng mi tâm lại nhíu chặt, lộ ra vẻ thâm trầm.
"Trước đây chú ba Quý gia, bị FBI bắt, nói hắn ta có liên quan đến bắt cóc, chuyện Quý gia tranh gia sản mới bị khui ra. Người anh trai này của Quý Khải Mộ là một nhân vật lợi hại, đều nói là anh ta đưa chú ba mình vào tù. Gần đây người chú ba này đã được bảo lãnh ra ngoài," Hàn Kinh Dương cười bất đắc dĩ, nói: "Cho nên tớ nghi ngờ, Ngôn Ngôn là người bên hai anh em Quý gia, là người vô tội gặp họa."
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Tưởng Tĩnh Thành đột ngột đạp thắng xe, cơ thể Hàn Kinh Dương theo quán tính nghiêng tới trước, suýt nữa thì đụng phải kính chắn gió.
Anh hoảng sợ xoay đầu nhìn Tưởng Tĩnh Thành, với kỹ thuật lái xe của anh, thì không đến mức thế này.
Thực ra Hàn Kinh Dương cũng biết, có thể bên trong còn có chuyện khác. Không đến nỗi, chỉ là vì Ngôn Ngôn ở gần anh em Quý gia nên mới bắt cóc cô. Nhưng nếu muốn biết chuyện này, thì hoặc là đi hỏi anh em Quý gia kia, hoặc là hỏi Ngôn Dụ."
Anh nhìn vẻ mặt của Tưởng Tĩnh Thành, rất đáng sợ.
Sau khi đến tiểu khu, mọi người lại đưa Ngôn Dụ lên nhà. Mặc dù lúc trước không có ai ở, nhưng trong nhà cái gì cũng đầy đủ.
Thư ký Trương La rót nước cho họ.
"Mệt không?" Tưởng Tĩnh Thành nhìn Ngôn Dụ ngồi trên sofa, khom lưng hỏi.
Cô ngoan ngoãn lắc đầu, khuôn mặt nhỏ không trang điểm, nhìn nhỏ hơn mấy tuổi. Đoán chừng cô thế này, ai cũng cảm thấy là nữ sinh viên còn chưa tốt nghiệp.
Tưởng Tĩnh Thành nhìn dáng vẻ cô ngửa đầu nhìn mình.
Anh thật sự muốn che mắt cô lại.
Bởi vì dáng vẻ này của cô, khiến anh rất muốn hôn cô.
Thư ký bên này vừa pha trà xong, đang gọi bọn họ, Mạnh Tây Nam và Hàn Kinh Dương đều đứng dậy đi đến.
Ngôn Dụ thấy anh còn nhìn chằm chằm mình, nhịn không được thấp giọng hỏi: "Anh nhìn em mãi vậy làm gì?"
Hai tay Tưởng Tĩnh Thành đút trong túi, vốn cũng đã cố nhịn xoay đầu đi, nhưng lại bị một câu này của cô thu hút xoay đầu nhìn sang.
Đôi mắt cô vừa to vừa sáng, trong suốt như trước
Anh cúi đầu vừa nhanh vừa chuẩn hôn lên mí mắt cô.
Kết quả chuông cửa vang lên.
"Bà nội, bà đây là làm sao thế ạ?" Mạnh Tây Nam là cháu trai ngoan, đương nhiên phải hỏi thử.
Bà cụ trừng anh, bắt đầu nhắc: "Bình thường các con nói Ngôn Ngôn công việc bận rộn thì thôi, sao đây cũng đã cuối tuần rồi còn không về nhà."
Bà đã tính rõ hôm nay là thứ sáu rồi đó.
Thực ra Tống Uyển cũng muốn hỏi, bà nói: "Hai ngày nay con gọi điện thoại cho Ngôn Ngôn cũng thế, không có ai nghe máy. Trả lời tin nhắn lại, đều nói đang bận, công việc nó bận vậy đấy ạ."
Mạnh Tây Nam liền gật đầu: "Ngôn Ngôn đi làm ở công ty lớn mà bà, hơn nữa lại là quản lý cấp cao, chắc chắn là rất bận rồi ạ."
"Làm quan lớn à," Bà nội rất vui vẻ, dù sao cháu gái cũng có tiền đồ.
Mà hai bố con Mạnh gia biết nội tình, lại nhìn nhau. Hai ngày nay Mạnh Trọng Khâm bảo thư ký đi mấy lần, nhưng mỗi lần trở về đều nói, Tưởng Tĩnh Thành đang chăm sóc cô.
Trong lòng Mạnh Trọng Khâm đương nhiên là vừa vui vẻ yên tâm, lại vừa có chút không có tư vị.
Dù sao con gái nhà mình, mắt thấy đã sắp bị thằng nhóc thối kia lừa đi rồi. Vì thế Mạnh Trọng Khâm cho Mạnh Tây Nam một ánh mắt, nói: "Tây Nam, con đến thư phòng một chút, bố có chuyện muốn bàn với con."
Vẻ mặt ông nghiêm túc, Mạnh Tây Nam gật đầu.
Hai bố con muốn lên lầu, bà cụ còn tưởng là Mạnh Tây Nam lại làm chuyện gì đó, chọc Mạnh Trọng Khâm không vui, còn ngồi trên sofa căn dặn: "Đừng mắng thằng bé mãi, có gì từ từ nói. Đừng có học theo kiểu bố con."
Mạnh Trọng Khâm buồn cười, lúc ông còn trẻ, quả thực luôn bị ông cụ dạy dỗ.
Đã là ông bố 30 tuổi, nhưng hễ trong bộ đội phạm lỗi gì, thì trở về theo lệ cũ sẽ bị một ấm trà nện lên đầu. Nhưng đột nhiên nghe bà cụ nói vậy, lại rất hoài niệm lúc ấy.
"Căn phòng kia mẹ con dã dọn dẹp rồi, ngày mai Ngôn Ngôn xuất viện, con xin nghỉ một ngày đi đón em," ngày mai Mạnh Trọng Khâm phải đi Thẩm Dương, quả thực không có cách nào khác. Ông đã để một thư ký ở lại, đến lúc đó đi cùng Mạnh Tây Nam đến đón người.
Mạnh Tây Nam gật đầu.
"Còn có, trông chừng tiểu Thành một chút," Mạnh Trọng Khâm thanh thanh cổ họng.
Mạnh Tây Nam sửng sốt, lúc này mới hiểu ý của bố anh.
Anh cảm thấy lúng túng, cũng không thể ngăn mãi được. Đoán chừng không cần Tưởng Tĩnh Thành, Ngôn Dụ cũng sẽ tìm anh liều mạng đó. Thế là anh khéo léo nhắc nhở bố mình một chút: "Bố à, thực ra Ngôn Ngôn cũng đã đến tuổi nên yêu đương rồi ạ."
"Con bé đến tuổi rồi sao?" Mạng Trọng Khâm hơi do dự, rồi mới nói: "Có phải nên đợi thêm vài năm nữa không nhỉ?"
Mạnh Tây Nam: "......" Bố mẹ nhà người ta chỉ sợ con gái mình bước vào hàng ngũ gái ế thôi đấy bố ơi.
Ngôn Dụ nằm viện ba ngày, thì muốn xuất viện. Sau khi cô xuất viện, dự án quảng cáo cũng đã làm ra. Cả bộ phận quan hệ xã hội còn có người của phòng làm việc Hoắc Từ, vì cái dự án này mà đã vội vã suốt hai ngày.
May mà tuần sau đã có thể bắt đầu chụp rồi.
Ba ngày trôi qua, vết sưng đỏ trên mặt cô đã biến mất không ít. Chỉ là có những vết thương đã đóng vẩy, nhìn vẫn rất nghiêm trọng
Ba ngày này Tưởng Tĩnh Thành hiếm khi luôn ở cùng cô.
Dư luận trên mạng vẫn không lùi, ngay cả trên weibo của cảnh sát Bình An cũng liên tục đăng mấy bài weibo dài, giải thích tình hình khi ấy.
Nhưng đối với những giải thích này, dân mạng vẫn rất tức giận.
Dù sao một cô gái đi trên đường vô duyên vô cớ bị bắt cóc, hơn nữa đây còn ở thủ đô, nên lời căm phẫn kiểu gì cũng có.
Hôm nay Ngôn Dụ xuất viện, không ngờ không chỉ có Mạnh Tây Nam và thư ký, mà ngay cả Hàn Kinh Dương và Hàn Nghiêu cũng đến.
"Tên Đào Dật kia đi công tác rồi, nhưng bảo tớ phải thay mặt cậu ta hỏi thăm cậu," Hàn Nghiêu đưa tay sờ đỉnh đầu cô, vẫn xem cô là cô gái nhỏ ngây thơ đáng yêu lớn lên trong đại viện kia.
Ngược lại Hàn Kinh Dương mang đến cho cô một bó hoa. Con gái thì đều thích hoa mà. Ngôn Dụ ôm bó hoa cao hơn nửa người này, rất vui vẻ nói: "Hoa này to thật ý."
Hàn Kinh Dương: "Anh đi tiệm hoa, người ta nói bây giờ đều lưu hành bó to vậy đó."
Ngôn Dụ khẽ cười, cúi đầu nhìn hoa trong ngực. Tưởng Tĩnh Thành ở bên cạnh như có điều suy nghĩ nhìn một cái.
Sau đó lại lườm Hàn Kinh Dương. Từ nhỏ đã biết làm cho phụ nữ yêu thích.
Đồ đạc của Ngôn Dụ không có bao nhiêu, sớm đã thu dọn xong. Tưởng Tĩnh Thành đem theo một cái thùng đến, bỏ hết vào trong. Còn Mạnh Tây Nam đi làm thủ tục xuất viện.
Đến khi anh quay lại, thì không ngờ còn có một người đi theo bên cạnh.
Thiệu Nghi vẫn mặc áo khoác trắng kia, mái tóc dài nhu thuận cột thành đuôi ngựa, khuôn mặt dịu dàng, trên mặt đầy ý cười.
"Biết cậu hôm nay phải xuất viện, thuận tiện đến thăm một chút," Thiệu Nghi thấy người đầy phòng, hai tay đút trong túi.
Ngôn Dụ rất vui: "Không ngờ bị đánh một trận, lại được nhiều người quan tâm đến vậy. Trận đánh này cũng rất đáng giá đấy chứ."
Tưởng Tĩnh Thành gõ mạnh lên trán cô ngay tức khắc, dạy dỗ: "Nói gì đấy."
"Đáng giá cái rắm, nếu không phải có cảnh sát canh chừng hai thằng đó, thì tớ đánh chết chúng rồi," Hàn Nghiêu rất tức giận.
Đứa trẻ trong đại viện ra ngoài đều bao che khuyết điểm.
Huống hồ đây còn là cô gái cùng lớn lên từ nhỏ với họ, bình thường người nào không phải cưng chiều bảo vệ, vậy mà lại bị thứ không có mắt ở ngoài đánh cho một trận. Ngày đó lúc vừa biết được tin, cả đám đều tức điên.
"Nhỏ giọng chút coi, biết họng em lớn rồi," Hàn Kinh Dương lườm em họ nhà mình.
Thiệu Nghi hâm mộ nhìn Ngôn Dụ, thực ra cô rất thích mối quan hệ này của họ. Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chỉ cần ai có chuyện thì tất cả mọi người đều sẽ tụ lại với nhau.
Mối quan hệ này sẽ không vì thời gian mà thay đổi, cũng sẽ không vì khoảng cách mà mơ hồ.
**
Lần này xuất viện, Mạnh Tây Nam trực tiếp đưa Ngôn Dụ đến chỗ nhà mới. Còn hành lý cô để trong khách sạn, tới lấy sau cũng không muộn.
Hàn Nghiêu bởi vì còn phải về đội cho nên sau khi xuống lầu, thì đi trước.
Mạnh Tây Nam đưa Ngôn Dụ ngồi lên xe của thư ký, mà Tưởng Tĩnh Thành lại lái xe chở Hàn Kinh Dương.
Sau khi hai người lên xe, Hàn Kinh Dương nhìn bản mặt anh, kỳ thực vừa rồi ở trong phòng bệnh anh đã nhìn thấy. Anh hỏi: "Ghen?"
Tưởng Tĩnh Thành phì cười, "Tớ á?"
"Tớ tặng hoa cho Ngôn Ngôn, đó đơn thuần chỉ là hoa hữu nghị, cậu không đến mức cả tớ cũng không bỏ qua đấy chứ."
Tưởng Tĩnh Thành cắt một tiếng, hạ kính xe xuống, chiếc xe lái không chậm, gió cắt lên mặt, vừa thoải mái vừa kích thích, anh còn rất khinh thường nói: "Không đáng."
"Hóa ra cậu thật sự đã hòa hảo với Ngôn Ngôn rồi," Hàn Kinh Dương nghe được lời này của anh thì đã chắc chắn.
Cho dù là anh em, cũng biết Ngôn Ngôn chính là điểm yếu của anh, không thể dễ dàng chạm vào. Trước đây trong lòng anh em đều đang suy đoán, nhưng không ai dám hỏi. Giờ đây nhìn dáng vẻ bao che khuyết điểm này của anh thì đã hoàn toàn hiểu rõ.
"Khách sáo với tớ?" Tưởng Tĩnh Thành liếc nhìn anh, dáng vẻ đó vừa lưu manh vừa đẹp trai.
Tính cách của Hàn Kinh Dương khéo đưa đẩy hơn anh nhiều, bộ dạng cũng không kém. Rất có duyên với phụ nữ, nhưng nếu so với Tưởng Tĩnh Thành thì còn kém một chút. Nhớ lúc đó ở trong đại viện, một người là Dịch Trạch Thành còn có một người chính là Tưởng Tĩnh Thành.
Dịch Trạch Thành là kiểu lạnh lùng cao ngạo, khuôn mặt hờ hững, không để ai trong mắt.
Mà Tưởng Tĩnh Thành lại tiêu sái, lộ ra vẻ thiếu niên khí phách, dáng vẻ đó vừa lưu manh vừa tùy ý, thật sự khiến con gái điên cuồng.
Nhưng Dịch Trạch Thành còn lớn hơn Tưởng Tĩnh Thành mấy tuổi, cho nên đại viện bọn họ đúng là nổi tiếng gần xa, có tiếng là trai đẹp đều ở trong viện bọn họ. Thế nhưng Tưởng Tĩnh Thành không thích đùa giỡn với những cô gái bên ngoài kia, cả ngày đều lăn lộn cùng họ.
Mọi người đều tưởng là ánh mắt anh cao.
Nhưng ai biết là ánh mắt anh độc, sớm đã nhìn trúng Ngôn Dụ. Lúc đó hai người lén lút yêu đương, bị Mạnh Tây Nam trong vô ý gặp phải, hai người còn hung hăng đánh nhau một trận.
Mạnh Tây Nam bảo anh đừng làm lỡ Ngôn Dụ, nói nếu Ngôn Dụ không thi đậu đại học, đó cũng là do anh hại. Nhưng cô gái vốn nhu thuận đáng yêu, lại kiên cường nói cho Mạnh Tây Nam biết, cô chắc chắn sẽ chăm chỉ học tập. Vì thế lúc cô gái này thi tốt nghiệp cấp ba, hoàn toàn không cần quan hệ trong nhà, dựa vào chính mình đã thi đậu đại học B.
Ngày Ngôn Dụ có điểm thi, Tưởng Tĩnh Thành là người đắc ý nhất.
Cũng không cần người khác nói, chính anh đã đặt một phòng bao ở Lục Liễu, mời đám người của đại viện bọn họ đến. Đến nỗi anh uống rất nhiều, sờ đầu Ngôn Dụ, vui vẻ nói: "Vợ tôi lợi hại ghê chưa."
Thế nhưng lời này lại đắc tội với Mạnh Tây Nam, hai người lại làm một trận.
Bao nhiêu năm trôi qua, bây giờ hai người họ lại ở cùng nhau.
Thật tốt, thật tốt mà. Ngay cả Hàn Kinh Dương đã quen không xem trọng chuyện tình cảm cũng cảm thấy thật tốt.
"Còn có, chuyện mà cậu bảo tớ tra kia, tớ đã tra ra rồi, hai tên này là người nơi khác, lăn lộn ở Bắc Kinh rất lâu rồi. Bình thường chuyện tốt thì không làm, loại chuyện này bọn nó lại quen tay. Bên phía cảnh sát vẫn đang thẩm vấn, hai tên kia cũng thực sự nhận tội, là có người tìm bọn chúng bắt Ngôn Ngôn. Nhưng đối phương ra sao thì bọn chúng hoàn toàn không biết."
Tưởng Tĩnh Thành cau mày, trực giác chuyện này không đơn giản.
Anh sầm mặt: "Cô ấy vừa trở về không lâu, trong nước lại không có......."
Cái câu không có kẻ thù kia anh còn chưa nói xong, Hàn Kinh Dương đã xoay đầu nhìn anh, thấp giọng nói: "Tớ cũng đã nghĩ tới, phải nói thật nói về người kết thù với Ngôn Dụ cũng chỉ có một mình Thanh Bắc. Nghe nói một thương hiệu trang sức của bên tập đoàn Ngôn Ngôn vốn là muốn tìm Thanh Bắc làm đại diện, nhưng Ngôn Ngôn đã phản đối."
Mạnh Thanh Bắc cũng là người Hàn Kinh Dương nhìn lớn lên, nói thật lúc đó anh điều tra, trong lòng thật sự không hy vọng đó là cô ta.
"Nhưng lần này thật sự không liên quan tới Thanh Bắc, tên quản lý kia của cô ta tuy không sạch sẽ, nhưng loại chuyện bắt cóc tống tiền này, thật sự không dám làm đâu."
Tưởng Tĩnh Thành lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng trong đầu đều là chuyện này.
Anh hỏi: "Còn bên Mỹ."
Ngôn Dụ vừa về nước, trong nước cô không có kẻ thù. Nếu thật sự có người muốn tấn công cô, không chừng là kết thù ở bên Mỹ. Nghĩ đến đây, Tưởng Tĩnh Thành lại không nhịn được muốn biết, mấy năm nay cô ở Mỹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Cậu biết Quý Khải Mộ nhỉ," Hàn Kinh Dương nhìn anh.
Tưởng Tĩnh Thành gật đầu, đương nhiên biết.
"Quý gia ở Mỹ cũng tính là một gia tộc lớn, nhưng ba năm trước, sau khi bố của Quý Khải Mộ mất, anh trai cậu ta đã kế thừa gia nghiệp, mấy người chú lại đều có dã tâm."
Tưởng Tĩnh Thành yên lặng lắng nghe, nhưng mi tâm lại nhíu chặt, lộ ra vẻ thâm trầm.
"Trước đây chú ba Quý gia, bị FBI bắt, nói hắn ta có liên quan đến bắt cóc, chuyện Quý gia tranh gia sản mới bị khui ra. Người anh trai này của Quý Khải Mộ là một nhân vật lợi hại, đều nói là anh ta đưa chú ba mình vào tù. Gần đây người chú ba này đã được bảo lãnh ra ngoài," Hàn Kinh Dương cười bất đắc dĩ, nói: "Cho nên tớ nghi ngờ, Ngôn Ngôn là người bên hai anh em Quý gia, là người vô tội gặp họa."
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Tưởng Tĩnh Thành đột ngột đạp thắng xe, cơ thể Hàn Kinh Dương theo quán tính nghiêng tới trước, suýt nữa thì đụng phải kính chắn gió.
Anh hoảng sợ xoay đầu nhìn Tưởng Tĩnh Thành, với kỹ thuật lái xe của anh, thì không đến mức thế này.
Thực ra Hàn Kinh Dương cũng biết, có thể bên trong còn có chuyện khác. Không đến nỗi, chỉ là vì Ngôn Ngôn ở gần anh em Quý gia nên mới bắt cóc cô. Nhưng nếu muốn biết chuyện này, thì hoặc là đi hỏi anh em Quý gia kia, hoặc là hỏi Ngôn Dụ."
Anh nhìn vẻ mặt của Tưởng Tĩnh Thành, rất đáng sợ.
Sau khi đến tiểu khu, mọi người lại đưa Ngôn Dụ lên nhà. Mặc dù lúc trước không có ai ở, nhưng trong nhà cái gì cũng đầy đủ.
Thư ký Trương La rót nước cho họ.
"Mệt không?" Tưởng Tĩnh Thành nhìn Ngôn Dụ ngồi trên sofa, khom lưng hỏi.
Cô ngoan ngoãn lắc đầu, khuôn mặt nhỏ không trang điểm, nhìn nhỏ hơn mấy tuổi. Đoán chừng cô thế này, ai cũng cảm thấy là nữ sinh viên còn chưa tốt nghiệp.
Tưởng Tĩnh Thành nhìn dáng vẻ cô ngửa đầu nhìn mình.
Anh thật sự muốn che mắt cô lại.
Bởi vì dáng vẻ này của cô, khiến anh rất muốn hôn cô.
Thư ký bên này vừa pha trà xong, đang gọi bọn họ, Mạnh Tây Nam và Hàn Kinh Dương đều đứng dậy đi đến.
Ngôn Dụ thấy anh còn nhìn chằm chằm mình, nhịn không được thấp giọng hỏi: "Anh nhìn em mãi vậy làm gì?"
Hai tay Tưởng Tĩnh Thành đút trong túi, vốn cũng đã cố nhịn xoay đầu đi, nhưng lại bị một câu này của cô thu hút xoay đầu nhìn sang.
Đôi mắt cô vừa to vừa sáng, trong suốt như trước
Anh cúi đầu vừa nhanh vừa chuẩn hôn lên mí mắt cô.
Kết quả chuông cửa vang lên.