Chương : 22
Chủ nhật, tôi hí hửng chuẩn bị đi mua sắm với mấy đồng nghiệp nữ. Nào ngờ thời tiết mùa hạ thất thường y như tính cách tôi, lúc đi vẫn còn nắng chang chang, lúc về đã đổ mưa ào ào.
Mấy đồng nghiệp nữ không suy nghĩ nhiều, lập tức giấu ô đi, rút điện thoại gọi bạn trai hay ông xã tới đón. Còn dịp nào show ân ái tốt hơn dịp này nữa?
Trái lại, tôi ngậm bồ hòn đứng nép vào góc hiên nhìn đăm chiêu ra ngoài. Vì sao ư? Vì trong lúc đi mua sắm, để giữ thể diện cho lão Bốp, tôi ba hoa chích choè anh là giám đốc công ty lớn, lương một tháng bảy chữ số nên bận trăm công nghìn việc. Tất nhiên lúc ấy, đương sự vẫn không hay biết gì mà cao hứng lau nhà.
Một lúc sau, mấy chiếc xe bốn bánh đen ngòm nối đuôi nhau kéo đến. Từ trên mỗi chiếc xe là một quý ông lịch thiệp bung ô xuống rước mỹ nhân về nhà.
- Ơ....Anh chồng giám đốc nhà Kiều Vi không tới đón em ư?
Tôi bị gọi hồn khi đang loay hoay tìm cơ hội chuồn, đành phải cười chữa cháy:
- Anh ấy đang bận......
Mới nói được nửa chừng, tôi cứng miệng nhìn lão Bốp mặc chiếc quần đùi hoa, căng cái ô tai mèo màu hường phi xuống từ một chiếc taxi.
Thần linh ơi....Mau ban cho con một cái quần để con đội lên đầu với.
Đáng tiếc là trời xanh không thấu lời tôi. Trước bao nhiêu con mắt trợn to như mắt lợn luộc, lão Bốp hiên ngang đi tới.
- Bà xã, anh nấu cơm rồi, mau về ăn thôi.
Không gian bỗng dưng yên lặng đáng sợ. Tôi ngậm ngùi chui vào cái ô màu hường tai mèo, cun cút theo lão Bốp ra xe taxi.
- Ai mượn anh đến hả? Mặt mũi của em, danh dự của anh đều bị anh dẫm cho nát bét hết rồi.
Tôi vùng vẫy trên bàn ăn, mấy món hàng ngày đặc biệt thích cũng chẳng thể kéo nổi tâm tư đang chìm sâu của tôi. Ngày mai, tôi biết đeo cái gì lên mặt đi làm đây?
- Em không thấy anh đẹp trai nhất trong đám bọn họ à?
Tôi nhìn lão Bốp vừa từ tốn nhai cơm, vừa chất đầy đồ ăn vào chiếc bát nhỏ của mình. Cục tức trong họng vẫn cứ mắc ở đó.
- Nhưng anh thử nhìn lại bộ dạng của mình xem. Rõ ràng anh biết em đi với đồng nghiệp còn cố tình ăn mặc như vậy.
Lần này, anh lựa chọn im lặng.
Sáng hôm sau đến công ty, những tưởng mấy chị đồng nghiệp sẽ cười vào mặt tôi những tràng cười chế giễu thì họ lại nhìn tôi bằng ánh mắt ái mộ.
- Kiều Vi, lão công nhà em đẹp trai quá, lại còn săn sóc vợ chu đáo như vậy.
- Đàn ông, có mấy ai có thể bỏ qua sĩ diện của mình mà ở nhà nấu cơm cho vợ. Chị thấy em nên cho chồng vào lồng kính bảo quản đi thôi.
Trước khi gặp được lão Bốp, tôi đã trải qua biết bao mối tình đơn phương đau khổ. Tôi ghen tị với những cô gái được bạn trai tỏ tình khoa trương, hay được người yêu đón rước bằng xe hơi mỗi ngày. Nhưng tôi đâu biết rằng ông trời đang bắt tôi phải đợi một sự ưu ái khác lớn hơn.
Tiền bạc danh vọng của đàn ông chỉ cho người phụ nữ sự hào nhoáng nhất thời. Nhưng thứ mà phụ nữ thực sự cần thì đa số đàn ông đều không thể cho được.
Mấy đồng nghiệp nữ không suy nghĩ nhiều, lập tức giấu ô đi, rút điện thoại gọi bạn trai hay ông xã tới đón. Còn dịp nào show ân ái tốt hơn dịp này nữa?
Trái lại, tôi ngậm bồ hòn đứng nép vào góc hiên nhìn đăm chiêu ra ngoài. Vì sao ư? Vì trong lúc đi mua sắm, để giữ thể diện cho lão Bốp, tôi ba hoa chích choè anh là giám đốc công ty lớn, lương một tháng bảy chữ số nên bận trăm công nghìn việc. Tất nhiên lúc ấy, đương sự vẫn không hay biết gì mà cao hứng lau nhà.
Một lúc sau, mấy chiếc xe bốn bánh đen ngòm nối đuôi nhau kéo đến. Từ trên mỗi chiếc xe là một quý ông lịch thiệp bung ô xuống rước mỹ nhân về nhà.
- Ơ....Anh chồng giám đốc nhà Kiều Vi không tới đón em ư?
Tôi bị gọi hồn khi đang loay hoay tìm cơ hội chuồn, đành phải cười chữa cháy:
- Anh ấy đang bận......
Mới nói được nửa chừng, tôi cứng miệng nhìn lão Bốp mặc chiếc quần đùi hoa, căng cái ô tai mèo màu hường phi xuống từ một chiếc taxi.
Thần linh ơi....Mau ban cho con một cái quần để con đội lên đầu với.
Đáng tiếc là trời xanh không thấu lời tôi. Trước bao nhiêu con mắt trợn to như mắt lợn luộc, lão Bốp hiên ngang đi tới.
- Bà xã, anh nấu cơm rồi, mau về ăn thôi.
Không gian bỗng dưng yên lặng đáng sợ. Tôi ngậm ngùi chui vào cái ô màu hường tai mèo, cun cút theo lão Bốp ra xe taxi.
- Ai mượn anh đến hả? Mặt mũi của em, danh dự của anh đều bị anh dẫm cho nát bét hết rồi.
Tôi vùng vẫy trên bàn ăn, mấy món hàng ngày đặc biệt thích cũng chẳng thể kéo nổi tâm tư đang chìm sâu của tôi. Ngày mai, tôi biết đeo cái gì lên mặt đi làm đây?
- Em không thấy anh đẹp trai nhất trong đám bọn họ à?
Tôi nhìn lão Bốp vừa từ tốn nhai cơm, vừa chất đầy đồ ăn vào chiếc bát nhỏ của mình. Cục tức trong họng vẫn cứ mắc ở đó.
- Nhưng anh thử nhìn lại bộ dạng của mình xem. Rõ ràng anh biết em đi với đồng nghiệp còn cố tình ăn mặc như vậy.
Lần này, anh lựa chọn im lặng.
Sáng hôm sau đến công ty, những tưởng mấy chị đồng nghiệp sẽ cười vào mặt tôi những tràng cười chế giễu thì họ lại nhìn tôi bằng ánh mắt ái mộ.
- Kiều Vi, lão công nhà em đẹp trai quá, lại còn săn sóc vợ chu đáo như vậy.
- Đàn ông, có mấy ai có thể bỏ qua sĩ diện của mình mà ở nhà nấu cơm cho vợ. Chị thấy em nên cho chồng vào lồng kính bảo quản đi thôi.
Trước khi gặp được lão Bốp, tôi đã trải qua biết bao mối tình đơn phương đau khổ. Tôi ghen tị với những cô gái được bạn trai tỏ tình khoa trương, hay được người yêu đón rước bằng xe hơi mỗi ngày. Nhưng tôi đâu biết rằng ông trời đang bắt tôi phải đợi một sự ưu ái khác lớn hơn.
Tiền bạc danh vọng của đàn ông chỉ cho người phụ nữ sự hào nhoáng nhất thời. Nhưng thứ mà phụ nữ thực sự cần thì đa số đàn ông đều không thể cho được.