Chương 32: Không thể chịu đựng thêm
“Tình hình cô ấy sao rồi?”
Chu Diểu thở dài.
“Cô ấy mệt nên ngủ rồi.”
Chi Linh nhìn vẻ mặt không nỡ của Chu Diểu, cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Về chuyện đó… đừng nói cho con bé biết.”
“Tôi hiểu.”
Chu Diểu gật đầu, sau đó bước ngược vào trong phòng.
Chuyện đáng tiếc này, tốt hơn không nên nói ra vẫn hơn.
Chi Linh giận dữ siết chặt tay, kế tiếp đi thẳng ra ngoài không biết rõ là đi đâu. Nhưng có thể biết, người sẽ phải hứng cơn thịnh nộ của Chi Linh nhất định có kết cục không tốt.
Mặt khác Chu Diểu lặng lẽ tới bên cạnh giường của Tiêu Sở Lam, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của của cô.
Anh nâng niu cô gái nhỏ bé đang nằm trên giường này hết sức, lo cho cô nên mới quyết định giấu kín.
Chuyện Tiêu Sở Lam có thai, chỉ có hai người là anh và Chi Linh biết. Từ nay về sau sẽ không ai trong số hai bọn họ sẽ không cho người thứ hai biết nữa.
Bởi đứa trẻ đã không còn nữa rồi.
Chu Diểu cau mày, trong lòng dào dạt nỗi ân hận khó tả.
Nếu như anh không để cô ở lại một mình, có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra, để cô một mình với cú sốc, lang thang dưới cơn mưa cho đến mức đứa trẻ…
Anh lo lắng chuyện này sẽ lại xảy ra, cho nên luôn ở bên cô túc trực ngày đêm.
Cho tới nửa ngày sau Tiêu Sở Lam tỉnh lại, Chu Diểu đã luôn miệng trách cứ:
“Em cũng thật là, sao lại tự khiến bản thân ra nông nỗi này chứ?”
“Cũng may anh tới kịp lúc, không em bây giờ sẽ không dậy nổi đâu!”
Tiêu Sở Lam im lặng, từ đầu chí cuối vẫn không chịu mở lời.
“Sao tự dưng em lại chạy ra ngoài?” Chu Diểu hỏi dò, “Có phải kẻ nào đó đã nói với em điều gì không?”
Anh trong lòng có một nghi ngờ, rằng Lâm Phạn đã đến gặp cô nói nhăng cuội, bởi ông ta đã gọi anh ta đến Lâm gia nhưng lại không có mặt suốt khoảng thời gian đó.
Chu Diêu có căn cứ nghi ngờ, dù gì thì những trò tiểu nhân này Lâm Phạn là người thích chơi nhất.
Trước đây cũng vậy, ông ta cũng nhân lúc anh đi học mà đến quấy rối ba Chu, dùng chút thủ đoạn đã khiến cuộc sống của anh khi ấy bị đảo lộn, Chu Phúc lao đao, sau đó anh mới đồng ý đề nghị của lão ta sang nước ngoài du học.
Sang đó anh vừa học quản trị kinh doanh, lại tự ý học Y học mà không dùng lấy một đồng một cắc nào của Lâm Phạn.
Một bên là học theo ý để chống đối, một bên là học vì ước mơ làm bác sĩ của mình, sau khi kết thúc việc học anh đã về nước và ngay lập tức vào bệnh viện làm việc, chuyện này khiến Lâm Phạn cực kì trướng tai gai mắt.
Cho tới khi ông ta động thủ, anh mất việc, còn liên lụy tới Tiêu Sở Lam bị bắt cóc, chuyện gia đình nhà cô ra nông nỗi này, với bản tính khốn nạn của Lâm Phạn thì chắc chắn có liên quan.
Anh càng nghĩ càng khó chịu, càng vì thế mà muốn làm sáng tỏ, nhưng đợi mất nửa ngày, lời đầu tiên cô nói lại là:
“Đứa trẻ không còn nữa rồi, đúng không?”
Chu Diểu luống cuống, anh thậm chí còn chưa kịp che giấu đã lộ tẩy. Nhưng lộ từ lúc nào mới được chứ?
“Em nói gì thế? Anh không hiểu…”
“Tôi cảm nhận được, anh không cần phải che giấu.”
Tiêu Sở Lam khuôn mặt tiều tụy gượng dậy nhìn anh, nở một nụ cười bi thương.
“Tôi đương nhiên biết, tôi sớm biết từ lâu rồi.”
Cô sờ tay lên bụng mình nửa chừng, làm quen với cảm giác trống rỗng này quá lâu, cô cuối cùng cũng không rơi ra được giọt nước mắt nào.
“Anh không cần giấu tôi, đứa trẻ này không sinh ra được càng là chuyện tốt.”
Sau đó cô nằm xuống, quay lưng về phía Chu Diểu, rồi rơi vào thinh lặng.
Chu Diểu không nói được lời nào, những lời muốn nói đều bị đièu gì đó chặn lại, cắn chặt ở kẽ răng.
“Em nghỉ đi, chắc em đã mệt rồi.”
“Chu Diểu, mai anh cùng tôi làm nốt phần còn lại cho đám tang của mẹ tô, sau đó đưa tôi đi gặp ba mình nhé?”
Lời ngỏ ý vừa rụt rè lại giống như khẩn cầu, Chu Diểu đau lòng nhìn cô nằm trên giường.
Chỉ thốt ra một câu:
“Được.”
“Cám ơn anh.”
Lời cảm ơn này Chu Diểu cũng không dám nhận. Anh bước ra khỏi phòng cho cô có không gian riêng, còn bản chất chứa cảm giác tự trách không thể nói thành lời.
Chưa chắc đau đớn của Tiêu Sở Lam hiện tại là xuất phát từ đâu, Chu Diểu chỉ cần nghĩ về điều này có một phần là do mình, để cho Lâm Phạn có cơ hội chạm tay vào là anh đã cảm thấy vô cùng tồi tệ rồi.
Có lúc anh còn nghĩ, nếu như mình không gặp cô gái này thì có phải mọi chuyện đã không xảy ra tới nông nỗi này không?
Càng nghĩ, Chu Diểu càng thêm hoảng loạn.
Nhưng có một điều anh hiểu rất rõ, Tiêu Sở Lam bây giờ đã không thể chịu thêm bất cứ đả kích nào nữa, anh nhất định phải bảo vệ cô cẩn thận.
…
Buổi sáng, tù nhân đều lần lượt được dẫn ra bên ngoài để tập thể dục.
“Chán chết đi được, ngày nào cũng phải ra đó tập mấy bài tập vớ vẩn.”
“Như đi múa ý chứ.”
“Chán chết đi được.”
Quản tù cầm gậy lùa đám tù nhân lắm lời vào một chỗ.
“Yên lặng xếp hàng về phòng!”
Quản tù đếm lại số tù nhân ở phòng 606, thấy rõ ràng là thiếu một người.
“Còn một người nữa đâu?”
Bọn họ nhìn nhau, nhưng kết quả đều lắc đầu không biết.
Quản tù không còn cách nào khác, phải thông báo vào bộ đàm, rồi đưa những người còn lại về phòng giam.
Không lâu sau đó quản tù cũng biết được người bị mất tích.
Là Tiêu Chinh.
Nhưng thời điểm phát hiện ra người mất tích,
trong phòng,
Tiêu Chinh đã chết bởi tư thế treo cổ.
Chu Diểu thở dài.
“Cô ấy mệt nên ngủ rồi.”
Chi Linh nhìn vẻ mặt không nỡ của Chu Diểu, cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Về chuyện đó… đừng nói cho con bé biết.”
“Tôi hiểu.”
Chu Diểu gật đầu, sau đó bước ngược vào trong phòng.
Chuyện đáng tiếc này, tốt hơn không nên nói ra vẫn hơn.
Chi Linh giận dữ siết chặt tay, kế tiếp đi thẳng ra ngoài không biết rõ là đi đâu. Nhưng có thể biết, người sẽ phải hứng cơn thịnh nộ của Chi Linh nhất định có kết cục không tốt.
Mặt khác Chu Diểu lặng lẽ tới bên cạnh giường của Tiêu Sở Lam, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của của cô.
Anh nâng niu cô gái nhỏ bé đang nằm trên giường này hết sức, lo cho cô nên mới quyết định giấu kín.
Chuyện Tiêu Sở Lam có thai, chỉ có hai người là anh và Chi Linh biết. Từ nay về sau sẽ không ai trong số hai bọn họ sẽ không cho người thứ hai biết nữa.
Bởi đứa trẻ đã không còn nữa rồi.
Chu Diểu cau mày, trong lòng dào dạt nỗi ân hận khó tả.
Nếu như anh không để cô ở lại một mình, có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra, để cô một mình với cú sốc, lang thang dưới cơn mưa cho đến mức đứa trẻ…
Anh lo lắng chuyện này sẽ lại xảy ra, cho nên luôn ở bên cô túc trực ngày đêm.
Cho tới nửa ngày sau Tiêu Sở Lam tỉnh lại, Chu Diểu đã luôn miệng trách cứ:
“Em cũng thật là, sao lại tự khiến bản thân ra nông nỗi này chứ?”
“Cũng may anh tới kịp lúc, không em bây giờ sẽ không dậy nổi đâu!”
Tiêu Sở Lam im lặng, từ đầu chí cuối vẫn không chịu mở lời.
“Sao tự dưng em lại chạy ra ngoài?” Chu Diểu hỏi dò, “Có phải kẻ nào đó đã nói với em điều gì không?”
Anh trong lòng có một nghi ngờ, rằng Lâm Phạn đã đến gặp cô nói nhăng cuội, bởi ông ta đã gọi anh ta đến Lâm gia nhưng lại không có mặt suốt khoảng thời gian đó.
Chu Diêu có căn cứ nghi ngờ, dù gì thì những trò tiểu nhân này Lâm Phạn là người thích chơi nhất.
Trước đây cũng vậy, ông ta cũng nhân lúc anh đi học mà đến quấy rối ba Chu, dùng chút thủ đoạn đã khiến cuộc sống của anh khi ấy bị đảo lộn, Chu Phúc lao đao, sau đó anh mới đồng ý đề nghị của lão ta sang nước ngoài du học.
Sang đó anh vừa học quản trị kinh doanh, lại tự ý học Y học mà không dùng lấy một đồng một cắc nào của Lâm Phạn.
Một bên là học theo ý để chống đối, một bên là học vì ước mơ làm bác sĩ của mình, sau khi kết thúc việc học anh đã về nước và ngay lập tức vào bệnh viện làm việc, chuyện này khiến Lâm Phạn cực kì trướng tai gai mắt.
Cho tới khi ông ta động thủ, anh mất việc, còn liên lụy tới Tiêu Sở Lam bị bắt cóc, chuyện gia đình nhà cô ra nông nỗi này, với bản tính khốn nạn của Lâm Phạn thì chắc chắn có liên quan.
Anh càng nghĩ càng khó chịu, càng vì thế mà muốn làm sáng tỏ, nhưng đợi mất nửa ngày, lời đầu tiên cô nói lại là:
“Đứa trẻ không còn nữa rồi, đúng không?”
Chu Diểu luống cuống, anh thậm chí còn chưa kịp che giấu đã lộ tẩy. Nhưng lộ từ lúc nào mới được chứ?
“Em nói gì thế? Anh không hiểu…”
“Tôi cảm nhận được, anh không cần phải che giấu.”
Tiêu Sở Lam khuôn mặt tiều tụy gượng dậy nhìn anh, nở một nụ cười bi thương.
“Tôi đương nhiên biết, tôi sớm biết từ lâu rồi.”
Cô sờ tay lên bụng mình nửa chừng, làm quen với cảm giác trống rỗng này quá lâu, cô cuối cùng cũng không rơi ra được giọt nước mắt nào.
“Anh không cần giấu tôi, đứa trẻ này không sinh ra được càng là chuyện tốt.”
Sau đó cô nằm xuống, quay lưng về phía Chu Diểu, rồi rơi vào thinh lặng.
Chu Diểu không nói được lời nào, những lời muốn nói đều bị đièu gì đó chặn lại, cắn chặt ở kẽ răng.
“Em nghỉ đi, chắc em đã mệt rồi.”
“Chu Diểu, mai anh cùng tôi làm nốt phần còn lại cho đám tang của mẹ tô, sau đó đưa tôi đi gặp ba mình nhé?”
Lời ngỏ ý vừa rụt rè lại giống như khẩn cầu, Chu Diểu đau lòng nhìn cô nằm trên giường.
Chỉ thốt ra một câu:
“Được.”
“Cám ơn anh.”
Lời cảm ơn này Chu Diểu cũng không dám nhận. Anh bước ra khỏi phòng cho cô có không gian riêng, còn bản chất chứa cảm giác tự trách không thể nói thành lời.
Chưa chắc đau đớn của Tiêu Sở Lam hiện tại là xuất phát từ đâu, Chu Diểu chỉ cần nghĩ về điều này có một phần là do mình, để cho Lâm Phạn có cơ hội chạm tay vào là anh đã cảm thấy vô cùng tồi tệ rồi.
Có lúc anh còn nghĩ, nếu như mình không gặp cô gái này thì có phải mọi chuyện đã không xảy ra tới nông nỗi này không?
Càng nghĩ, Chu Diểu càng thêm hoảng loạn.
Nhưng có một điều anh hiểu rất rõ, Tiêu Sở Lam bây giờ đã không thể chịu thêm bất cứ đả kích nào nữa, anh nhất định phải bảo vệ cô cẩn thận.
…
Buổi sáng, tù nhân đều lần lượt được dẫn ra bên ngoài để tập thể dục.
“Chán chết đi được, ngày nào cũng phải ra đó tập mấy bài tập vớ vẩn.”
“Như đi múa ý chứ.”
“Chán chết đi được.”
Quản tù cầm gậy lùa đám tù nhân lắm lời vào một chỗ.
“Yên lặng xếp hàng về phòng!”
Quản tù đếm lại số tù nhân ở phòng 606, thấy rõ ràng là thiếu một người.
“Còn một người nữa đâu?”
Bọn họ nhìn nhau, nhưng kết quả đều lắc đầu không biết.
Quản tù không còn cách nào khác, phải thông báo vào bộ đàm, rồi đưa những người còn lại về phòng giam.
Không lâu sau đó quản tù cũng biết được người bị mất tích.
Là Tiêu Chinh.
Nhưng thời điểm phát hiện ra người mất tích,
trong phòng,
Tiêu Chinh đã chết bởi tư thế treo cổ.