Chương 12: Ly hôn đi con, về với mẹ...
Tiêu Sở Lam đã có một giấc ngủ tồi tệ, sau khi tỉnh dậy và phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, cô gái nhỏ mới mơ hồ cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc.
Mẹ cô ngồi đó, không nói gì, nhìn xung quanh không có Trạch Vũ, cô cũng không nói gì mà chỉ nhìn mẹ mình.
Tiêu Sở Lam trong lòng nặng như đá đè, chỉ sợ bản thân nếu như không làm ra hành động gì đó thì bà ấy sẽ nghĩ ra chuyện gì mất.
“Con…”
“Sở Lam.”
“Dạ.”
“Ly hôn đi con.”
Sở Lam sửng sốt, mẹ cô muốn cô ly hôn, mấy giây đầu cô còn động tâm, nhưng rất nhanh khôi phục trạng thái bình tĩnh.
“Sao tự dưng mẹ lại nói vậy?”
Sở Lam sốt ruột, chẳng nhẽ bị bà ấy nhìn ra điều gì rồi?
“Về với mẹ đi con, con thế này… mẹ sợ là…”
Hoành Như thở dài, nghĩ tới lời bác sĩ khi nãy nói với mình mà đau lòng.
“Con gái bà có dấu hiệu bị bạo hành, bà có biết không?”
“Bạo... bạo hành?”
“Tôi không dám chắc, nhưng tôi muốn nói với bà hãy cẩn thận, nói được lời nào với cô ấy hãy nói, nếu thật sự là bị bạo hành thật thì phải ngay lập tức đưa ra biện pháp hợp lý, đừng để hối hận.”
“Bệnh nhân nữ bị chồng bạo hành đến chết không hề ít, thưa bà.”
Bà cúi đầu buồn bã, khi biết con gái mình bị chồng bạo hành mà bản thân bà lại không biết một chút nào, để đến tận bây giờ mới biết… bà thật sự cảm thấy rất sốc.
Đến mức chỉ muốn đem con gái mình giấu đi ngay lập tức.
Tiêu Sở Lam nhìn lại bộ dạng của bản thân, trước khi ốm một trận thì bản thân bị giày vò cho người ngợm đầy vết tích, hay phải nói đến mức là không lỡ nhìn.
Biết mẹ mình đang lo sợ điều gì, Sở Lam chỉ nhẹ nhàng trấn an:
“Con không sao mà.”
“Nhưng con…”
“Hãy nghe mẹ đi con. Lỡ như Trạch Vũ cậu ta lại làm ra trò gì quá đáng hơn nữa…”
Tiêu Sở Lam chỉ mỉm cười, sau đó vỗ vai mẹ mình an ủi.
“Sẽ không có chuyện gì tồi tệ đâu mà.”
“Thật chứ?”
“Đương nhiên là vậy. Bọn con chỉ là hơi gấp rút muốn có con, nên hành sự hơi vượt mức, với cả do hôm qua mệt quá ngủ quên không đắp chăn nên đổ bệnh thôi. Chứ hoàn toàn không có chuyện gì như mẹ đang nghĩ cả.”
Cô không nói dối, quả thật đêm qua quên đắp chăn cho nên mới đổ bệnh.
Còn về những chuyện tồi tệ, hẳn là sẽ chẳng còn gì tồi tệ hơn có thể xảy ra được nữa. Điều tồi tệ nhất đang diễn ra rồi, cô cũng không tính là nói dối phải không?
“Con nhất định không được nhẫn nhịn! Con gái của mẹ, nếu có uất ức gì với con, con chịu khổ thì mẹ làm sao an lòng được đây?”
“Vâng, con sẽ không để mẹ nhìn thấy chuyện này nữa dâu.”
Vào những lần tới, con sẽ che giấu thật tốt…
…
Trạch Vu huênh hoang bước vào trong phòng, Tiêu Sở Lam đang nghỉ ngơi nghe thấy tiếng động cũng nhanh chóng tỉnh lại, nhìn hắn với ánh mắt không hiểu chuyện gì.
Hắn lại ngang nhiên hút thuốc như chẳng màng quan tâm đến người bệnh là cô.
Cũng may cô không ở trong phòng chung, ngoài cô ra thì không có ai cả. Nên người duy nhất phải chịu đựng chuyện này là cô.
Khi trước Trạch Vũ không hề hút thuốc, bây giờ lại sử dụng thuốc rất thành thục.
“Bao giờ cô được về nhà?”
Tiêu Sở Lam đang bình tĩnh trở nên cực kì kích động.
Cô sợ hãi cái nơi đó, càng không dám nghĩ đó là nhà mình, nơi mà một chút hơi ấm tình thương cũng không có.
Thứ hiện lên trong tâm trí cô chỉ có một cặp chó mèo và một chiếc ghế sofa, nhưng nó không đủ để gọi là hơi ấm.
Và cũng chẳng đủ lấp được một phần nghìn cái nỗi tuyệt vọng đêm qua, chẳng thể nào làm mờ đi từng cử động đau đớn và che khuất được âm thanh khóc lóc van xin của cô.
Hình ảnh, âm thanh hay từng tri giác cô cảm nhận được, hướng về căn nhà đó chỉ có nỗi sợ.
Trong căn nhà đó chỉ có ba thành viên là Trạch Vũ và một cặp chó mèo, cô thậm chí còn không bằng một con chó.
Chỉ ít bọn chúng còn có giường riêng để nằm, còn cô thì không.
Nhưng cho dù là như thế, căn nhà đó, một cái lồng giam chờ cô sa vào, cô vẫn sẽ phải sa vào.
“Ba ngày nữa.”
“Hừ, còn tưởng cô sắp chết rồi chứ.”
Trạch Vũ cười khinh, bước ra ngoài.
Tiêu Sở Lam chú ý đến hộp cháo trên bàn, dù dụt rè sợ hãi thế nào, cô vẫn nắm lấy chút hi vọng hỏi:
“Anh mua cháo cho em à?”
Trạch Vũ nghe thấy, xoay đầu lại nhìn cô, hạ xuống ánh mắt khó hiểu.
“Cháo?”
Hắn bước tới nhìn vào hộp cháo còn nóng hổi, dè bỉu.
“Cô cảm thấy tôi sẽ mua cho cô thứ này?”
Tiêu Sở Lam nhìn hắn, lại cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng.
Cô cũng không dám tin, nhưng ở đây chỉ có mình Trạch Vũ, nên cô mới hi vọng. Nhưng hi vọng này của cô lại tự mình khiến mình trở nên nực cười biết bao.
Có lẽ cháo này là của mẹ cô, Trạch Vũ không thể nào để cô sống tốt được, bộ dạng của cô cực nhục đau khổ mới chính là thứ mà hắn muốn thấy.
Trạch Vũ thấy một mẩu giấy trên hộp cháo, hắn cầm lên đọc, sau đó hạ ánh mắt run run tức giận của mình xuống người cô.
“Cô…!” Hắn thở mạnh, hất cả hộp cháo nóng hổi lên người cô.
“A!”
Tiêu Sở Lam hét lên, cháo nóng đổ lên người cô, chảy xuống ngực, xuyên qua lớp áo, đỏ ửng cả cánh tay theo quán tính lấy ra che bị đổ lên nhiều nhất.
Cả cánh tay và khắp bụng cô đau rát như bị luộc chín, cô bị bỏng rồi.
“Chu Diểu? Cô hay lắm! Đã ở trong này còn dám dan díu với cái gã đó? Cô nghiện ngoại tình sau lưng tôi rồi đúng không?”
Hắn gào lên, đạp cái bàn trắng bên cạnh đến đổ ngửa, Tiêu Sở Lam hoảng sợ không kịp giải thích.
Đến nữa rồi, cái bộ dạng đáng sợ của Trạch Vũ khiến cô sợ đến run rẩy, anh ta muốn đánh cô nữa có đúng không?
Trạch Vũ nghiến răng, hắn không nói gì, đạp cửa bỏ đi.
Mẹ cô ngồi đó, không nói gì, nhìn xung quanh không có Trạch Vũ, cô cũng không nói gì mà chỉ nhìn mẹ mình.
Tiêu Sở Lam trong lòng nặng như đá đè, chỉ sợ bản thân nếu như không làm ra hành động gì đó thì bà ấy sẽ nghĩ ra chuyện gì mất.
“Con…”
“Sở Lam.”
“Dạ.”
“Ly hôn đi con.”
Sở Lam sửng sốt, mẹ cô muốn cô ly hôn, mấy giây đầu cô còn động tâm, nhưng rất nhanh khôi phục trạng thái bình tĩnh.
“Sao tự dưng mẹ lại nói vậy?”
Sở Lam sốt ruột, chẳng nhẽ bị bà ấy nhìn ra điều gì rồi?
“Về với mẹ đi con, con thế này… mẹ sợ là…”
Hoành Như thở dài, nghĩ tới lời bác sĩ khi nãy nói với mình mà đau lòng.
“Con gái bà có dấu hiệu bị bạo hành, bà có biết không?”
“Bạo... bạo hành?”
“Tôi không dám chắc, nhưng tôi muốn nói với bà hãy cẩn thận, nói được lời nào với cô ấy hãy nói, nếu thật sự là bị bạo hành thật thì phải ngay lập tức đưa ra biện pháp hợp lý, đừng để hối hận.”
“Bệnh nhân nữ bị chồng bạo hành đến chết không hề ít, thưa bà.”
Bà cúi đầu buồn bã, khi biết con gái mình bị chồng bạo hành mà bản thân bà lại không biết một chút nào, để đến tận bây giờ mới biết… bà thật sự cảm thấy rất sốc.
Đến mức chỉ muốn đem con gái mình giấu đi ngay lập tức.
Tiêu Sở Lam nhìn lại bộ dạng của bản thân, trước khi ốm một trận thì bản thân bị giày vò cho người ngợm đầy vết tích, hay phải nói đến mức là không lỡ nhìn.
Biết mẹ mình đang lo sợ điều gì, Sở Lam chỉ nhẹ nhàng trấn an:
“Con không sao mà.”
“Nhưng con…”
“Hãy nghe mẹ đi con. Lỡ như Trạch Vũ cậu ta lại làm ra trò gì quá đáng hơn nữa…”
Tiêu Sở Lam chỉ mỉm cười, sau đó vỗ vai mẹ mình an ủi.
“Sẽ không có chuyện gì tồi tệ đâu mà.”
“Thật chứ?”
“Đương nhiên là vậy. Bọn con chỉ là hơi gấp rút muốn có con, nên hành sự hơi vượt mức, với cả do hôm qua mệt quá ngủ quên không đắp chăn nên đổ bệnh thôi. Chứ hoàn toàn không có chuyện gì như mẹ đang nghĩ cả.”
Cô không nói dối, quả thật đêm qua quên đắp chăn cho nên mới đổ bệnh.
Còn về những chuyện tồi tệ, hẳn là sẽ chẳng còn gì tồi tệ hơn có thể xảy ra được nữa. Điều tồi tệ nhất đang diễn ra rồi, cô cũng không tính là nói dối phải không?
“Con nhất định không được nhẫn nhịn! Con gái của mẹ, nếu có uất ức gì với con, con chịu khổ thì mẹ làm sao an lòng được đây?”
“Vâng, con sẽ không để mẹ nhìn thấy chuyện này nữa dâu.”
Vào những lần tới, con sẽ che giấu thật tốt…
…
Trạch Vu huênh hoang bước vào trong phòng, Tiêu Sở Lam đang nghỉ ngơi nghe thấy tiếng động cũng nhanh chóng tỉnh lại, nhìn hắn với ánh mắt không hiểu chuyện gì.
Hắn lại ngang nhiên hút thuốc như chẳng màng quan tâm đến người bệnh là cô.
Cũng may cô không ở trong phòng chung, ngoài cô ra thì không có ai cả. Nên người duy nhất phải chịu đựng chuyện này là cô.
Khi trước Trạch Vũ không hề hút thuốc, bây giờ lại sử dụng thuốc rất thành thục.
“Bao giờ cô được về nhà?”
Tiêu Sở Lam đang bình tĩnh trở nên cực kì kích động.
Cô sợ hãi cái nơi đó, càng không dám nghĩ đó là nhà mình, nơi mà một chút hơi ấm tình thương cũng không có.
Thứ hiện lên trong tâm trí cô chỉ có một cặp chó mèo và một chiếc ghế sofa, nhưng nó không đủ để gọi là hơi ấm.
Và cũng chẳng đủ lấp được một phần nghìn cái nỗi tuyệt vọng đêm qua, chẳng thể nào làm mờ đi từng cử động đau đớn và che khuất được âm thanh khóc lóc van xin của cô.
Hình ảnh, âm thanh hay từng tri giác cô cảm nhận được, hướng về căn nhà đó chỉ có nỗi sợ.
Trong căn nhà đó chỉ có ba thành viên là Trạch Vũ và một cặp chó mèo, cô thậm chí còn không bằng một con chó.
Chỉ ít bọn chúng còn có giường riêng để nằm, còn cô thì không.
Nhưng cho dù là như thế, căn nhà đó, một cái lồng giam chờ cô sa vào, cô vẫn sẽ phải sa vào.
“Ba ngày nữa.”
“Hừ, còn tưởng cô sắp chết rồi chứ.”
Trạch Vũ cười khinh, bước ra ngoài.
Tiêu Sở Lam chú ý đến hộp cháo trên bàn, dù dụt rè sợ hãi thế nào, cô vẫn nắm lấy chút hi vọng hỏi:
“Anh mua cháo cho em à?”
Trạch Vũ nghe thấy, xoay đầu lại nhìn cô, hạ xuống ánh mắt khó hiểu.
“Cháo?”
Hắn bước tới nhìn vào hộp cháo còn nóng hổi, dè bỉu.
“Cô cảm thấy tôi sẽ mua cho cô thứ này?”
Tiêu Sở Lam nhìn hắn, lại cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng.
Cô cũng không dám tin, nhưng ở đây chỉ có mình Trạch Vũ, nên cô mới hi vọng. Nhưng hi vọng này của cô lại tự mình khiến mình trở nên nực cười biết bao.
Có lẽ cháo này là của mẹ cô, Trạch Vũ không thể nào để cô sống tốt được, bộ dạng của cô cực nhục đau khổ mới chính là thứ mà hắn muốn thấy.
Trạch Vũ thấy một mẩu giấy trên hộp cháo, hắn cầm lên đọc, sau đó hạ ánh mắt run run tức giận của mình xuống người cô.
“Cô…!” Hắn thở mạnh, hất cả hộp cháo nóng hổi lên người cô.
“A!”
Tiêu Sở Lam hét lên, cháo nóng đổ lên người cô, chảy xuống ngực, xuyên qua lớp áo, đỏ ửng cả cánh tay theo quán tính lấy ra che bị đổ lên nhiều nhất.
Cả cánh tay và khắp bụng cô đau rát như bị luộc chín, cô bị bỏng rồi.
“Chu Diểu? Cô hay lắm! Đã ở trong này còn dám dan díu với cái gã đó? Cô nghiện ngoại tình sau lưng tôi rồi đúng không?”
Hắn gào lên, đạp cái bàn trắng bên cạnh đến đổ ngửa, Tiêu Sở Lam hoảng sợ không kịp giải thích.
Đến nữa rồi, cái bộ dạng đáng sợ của Trạch Vũ khiến cô sợ đến run rẩy, anh ta muốn đánh cô nữa có đúng không?
Trạch Vũ nghiến răng, hắn không nói gì, đạp cửa bỏ đi.