Chương 18
Diêu Vạn Lâm đang ngồi ăn ngấu nghiến những món ăn mà Chung Ý đem tới, hắn làm như không nhìn thấy nguyên cái nhà vừa bừa bộn, vừa dơ lại bốc mùi vậy.
Chung Ý đưa mắt nhìn, phát hiện tất cả đều là hộp cơm đã ăn hết với vỏ đồ ăn vặt, lon mì, ở trong góc còn có mấy lon bia. Thời tiết nóng bức, nơi nơi đều có thể có gián với ruồi nhặng, càng đừng nói là những rác rưởi này vừa nhìn liền biết là đã xả ở đây rất nhiều ngày rồi, chẳng trách sẽ có mùi hôi như vậy.
Chung Ý cũng không có ý định dọn dẹp cho hắn, thậm chí hắn ngồi cũng chưa ngồi xuống nữa.
Diêu Vạn Lâm thuận miệng lên tiếng tiếp đón: "Tự mình tìm đại chổ nào ngồi đi, đồ ăn này con mua ở đâu thế, hương vị quả thật không tệ."
Diêu Vạn Lâm ăn đến hăng say, chỉ trong chốc lát liền nước canh hắn cũng đã ăn sạch sẽ không còn giọt nào.
Tiếp theo hắn liền đứng dậy duỗi người: "Ây da, cuối cùng cũng có thể coi như là sống lại rồi."
Sau đó hắn liền bắt đầu oán giận với Chung Ý: "Mấy tên vương bát đản đó chính là muốn chỉnh chết cậu, mỗi ngày đều cho người giữ ở cửa, cậu không ra ngoài được, mà cơm hộp bọn nó cũng không cho cậu lấy."
"Con xem hôm nay con lại chọc giận bọn nó, lần sau cậu ra cửa lấy đồ ăn mà bị bọn nó tóm được, nhất định tụi nó sẽ đánh gãy chân của cậu mất."
"Vậy thì thế nào?" Chung Ý hỏi.
Diêu Vạn Lâm chùi miệng, hai ba bước liền đi đến trước mặt Chung Ý sau đó liền chụp tay của hắn: "Tiểu Ý, cậu biết con bây giờ có thể kiếm được tiền, con giúp giúp cho cậu với, nếu cậu lại bị bọn họ tiếp tục tra tấn nữa thì cậu thật sự sẽ chết mất."
"Con cho cậu mượn trước 10 vạn, không, 20 vạn, để cho cậu xoay sở đỡ, chờ sau này có tiền cậu nhất định sẽ trả lại cho con."
Chung Ý cũng không thèm hỏi hắn sẽ làm gì để kiếm tiền trả nợ, một con ma cờ bạc, ngoài chuyện mơ tưởng có thể xoay người ở sòng bạc ra thì còn sẽ nghĩ được cái gì khác nữa chứ.
Chung Ý chỉ hỏi hắn: "Lúc cậu đem ông bà ngoại đuổi ra cửa, không phải đã nói là muốn bán nhà để trả nợ à?"
Diêu Vạn Lâm tức khắc lộ ra vẻ mặt khổ sở: "Nơi nào có thể bán ra được, đám chó khốn nạn đó, kêu ta trực tiếp đưa nhà cho bọn nó, thì sẽ trừ nợ lại còn 100 vạn."
"Căn nhà này của cậu có giá trị tới vài trăm vạn lận, cậu làm sao có thể đưa cho bọn nó được."
Chung Ý thở dài: "Vậy nếu ấn theo giá thị trường bán ra, có thể trả đủ tiền nợ của cậu không?"
"Miễn... Miễn cưỡng có thể đủ." Diêu Vạn Lâm không có tự tin mà trả lời Chung Ý.
"Cậu không nghĩ đem cái nhà này cho không bọn chúng, vậy cậu hãy gọi người môi giới, đem đi thế chấp cho ngâng hàng, rồi cầm tiền đi trả nợ, không đủ thì đi làm để kiếm tiền trả tiếp, không lẽ cậu định trốn trong cái nhà này cả đời sao?"
"Mợ còn đang đợi ly hôn với cậu đi, cậu đem mọi chuyện xử lý xong liền mau chóng đi đăng ký ly hôn với mợ, không cần tiếp tục liên lụy người ta nữa."
"Còn có Tiểu Phi với Tâm Nghiên, nếu cậu còn một chút lương tâm của người làm ba, thì phải suy nghĩ cho bọn họ một chút. Tiểu Phi lập tức phải lên 12 rồi, là thời điểm mấu chốt nhất của hắn, Tâm Nghiên cũng phải học lớp 11, cậu muốn chỉ bởi vì cậu mà hủy hoại tương lai của hai đứa nhỏ hay sao?"
Những lời Chung Ý nói quả thật khó nghe, cho nên đã trực tiếp chọc giận Diêu Vạn Lâm: "Họ Chung kia, mày nói chuyện phải che lại lương tâm của mày, lúc mẹ mày sinh bệnh chính là tao cho tiền. Mày thì hay rồi, bây giờ vừa khuyên tao ly hôn với vợ tao lại còn nguyền rủa hai đứa nhỏ, mày có phải hay không ước gì cho tao cửa nát nhà tan mới vừa lòng của mày hả?!"
Chung Ý cũng bị hắn làm cho tức cười: "Nếu như cậu bởi vì bị bệnh không có tiền chạy chữa, thì con liền đập nồi bán sắt cũng phải chạy chữa thuốc men cho cậu giống như mẹ của con, nhưng cậu có phải là như vậy không?"
"Cậu, cậu thật sự muốn bán nhà trả nợ, hay vẫn là muốn chờ người khác tới để thu dọn tàn cuộc cho cậu, thì tự trong lòng cậu rõ ràng. Từ lúc cậu đem ông bà ngoại đuổi ra khỏi nhà tới bây giờ cũng đã qua mấy ngày rồi đi, trừ bỏ trốn trong nhà chờ người ta tới cửa kiếm chuyện ra, cậu còn có làm cái gì khác nữa sao?"
"Nếu như con nhớ không lầm, thì ngay từ đầu mấy người đòi nợ sẽ không trực tiếp tìm tới cửa, đều là gọi điện thoại để nói chuyện trước, thật sự đòi không được mới đi tới tận nhà để quậy như vậy. Cho nên lúc sau cậu lại mượn tiền, hoặc là đã đem nhà đi thế chấp cho bọn họ đúng không?"
Diêu Vạn Lâm bị nói cho chột dạ: "Còn… Còn không có, cậu chỉ là thuận miệng nói một chút, không định thật sự đem nhà đi thế chấp cho bọn họ."
Chung Ý nghe xong cũng rất muốn chửi thề: "Cậu, cuộc sống vốn đang yên đang lành là do cậu cờ bạc nên mới thành như vậy, cậu vui vẻ chưa? Vừa lòng cậu chưa?"
Những lời này quả thật như đâm vào tim, Diêu Vạn Lâm không nhịn được nữa, bụm mặt ngồi xổm xuống mặt đất khóc rống lên: "Rõ ràng ngay từ đầu cậu đã kiếm được lời……"
"Cậu cũng không nghĩ tới sẽ thua nhiều như vậy, bọn họ lấy lãi mẹ đẻ lãi con, cậu trả không nổi, không phải là cậu không muốn nói, mà là cậu khôm dám nói ra."
"Tiểu Ý, con giúp cậu nghĩ biện pháp đi, giúp cậu một phen này, coi như cậu xin con."
Sau khi Chung Ý nhờ hệ thống kiểm tra giúp, xác định Diêu Vạn Lâm quả thật không có đem nhà đi thế chấp, liền cảm thấy chuyện này còn tính là có thể cứu vãn được.
Bất quả ngữ khí nói chuyện vẫn không tốt như cũ: "Cậu, biện pháp con đã nói cho cậu rồi, mặc kệ là trực tiếp bán nhà hay là đem đi thế chấp cho ngân hàng đèu được, ít nhất vẫn lả đủ trả phần lớn số nợ của cậu. Còn những khoảng tiền lãi vượt quá mức pháp luật quy định đó, cậu liền trực tiếp báo cảnh sát để cho pháp luật giải quyết đi."
"Chờ cậu xử lý tốt mọi chuyện, liền đi tìm việc làm, nếu như tìm không được, con sẽ nghĩ cách sắp xếp cho cậu sau."
"Con hy vọng cậu có thể tự mình hiểu rõ, hiện tại chúng ta còn nguyện ý quản cậu, là còn chưa hoàn toàn thất vọng với cậu. Nếu như một ngày nào đó không có một ai đến cửa để xem cậu, cậu liền thật sự xong rồi đó."
"Mặt khác, con bảo đảm với cậu, tạm thời bọn họ sẽ không đến kiếm chuyện với cậu nữa, cậu có đủ thởi gian để giải quyết chuyện này. Cậu, con chờ tin tức tốt từ cậu."
Chung Ý nói xong liền lấy hộp giữ ấm rồi rời đi, đồng thời còn thương lượng với hệ thống, nhờ hệ thống giám thị camera ở xung quanh đây, một khi những người đó tới kiếm chuyện liền dùng số điện thoại của Diêu Vạn Lâm báo cảnh sát.
Dọa bọn họ vài lần, hẳn là bọn họ sẽ thu liễm lại, dù sao thì bây giờ cũng là pháp trị xã hội, bọn họ cũng không dám thật sự làm ra mạng người, vừa mất cả người lẫn của lại còn dễ đem chuyện này làm lớn, mất nhiều hơn so với được.
Khi Chung Ý đi, Diêu Vạn Lâm muốn giữ người lại cũng không giữ được, Chung Ý chỉ gửi cho hắn 1000 tệ đủ cho hắn ăn uống mà thôi.
Chỉ là sau khi hắn vừa ra khỏi cửa liền bị hàng xóm cạnh nhà Diêu Vạn Lâm gọi lại, lôi kéo Chung Ý kể khổ: "Tôi còn tưởng rằng trong nhà hắn không có người thân đâu, cuối cùng cũng có người tới quản hắn rồi. Mấy người hoặc là mau trả tiền cho người ta, hoặc là bán nhà dọn đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến chúng tôi."
"Ngày nào cũng như ngàu nào, sáng trưa chiều tối không có lúc nào được yên thân, cũng không biết là đã tạo nghiệt gì mà gặp phải loại hàng xóm xui xẻo nhưu này."
Chung Ý đưa mắt nhìn đầy tường sơn đỏ vô cùng chói mắt, cảm thấy tính tình của nhà hàng xóm này đã vô cùng tốt rồi.
Hắn lại hỏi nhiều hai câu: "Dì ơi, dì không có báo cảnh sát ạ?"
Dì hàng xóm tức đến dậm chân: "Sao lại không báo cảnh sát đâu, nhưng đám người kia chạy còn nhanh hơn thỏ nữa, cho nên liền vô dụng. Tới camera ở dưới lầu cũng bị bọn hắn làm hư rồi, một đám táng tận thiên lương mà."
Chung Ý đột nhiên cẩm thấy chuyện này còn phiền toái hơn so với hắn tưởng tượng nữa.
Hệ Thống nói: 【Đây là giả thuyết của cốt truyện, khẳng định là sẽ tương đối nghiêm trọng đó ký chủ.】
【Nhưng mà ký chủ cứ yên tâm đi, bây giờ cảnh sát đã có video có thể nhận diện được bọn họ, chờ lần sau tóm được bọn hắn, thì sẽ giải quyết được thôi.】
【Tôi còn cung cấp cho cảnh sát một phần chứng cứ công ty kinh doanh phi pháp cho vay nặng lãi ăn lời cắt cổ nữa á, đến lúc đó cậu của cậu trả nợ cho công ty đó sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.】
Chung Ý nói lời cảm ơn với hệ thống: "Cảm ơn cậu, hệ thống."
Âm thanh máy móc của hệ thống cũng nhiễm vài phần vui sướng: 【Ký chủ không cần khách sáo, đây là công việc của tôi, hơn nữa tố giác những loại kinh doanh phi pháp này cũng là trừ hại cho dân.】
Chung Ý cười một cái, chỉ là hắn đang mang khẩu trang nên không thể nhìn rõ ràng được.
Lại trấn an dì hàng xóm vài câu, nói chuyện này sẽ được giải quyết nhanh thôi, sao đó mới vào thang mái rời đi.
Sau khi xuống tới dưới lầu, Chung Ý nhìn thấy một ông lão đang đi tới đi lui ở hành lang, thoạt nhìn lấm la lấm lét, mười phần như là đang theo dõi ai đó.
Hệ thống cũng mau chóng mách Chung Ý, ông lão này chính là tai mắt của đám người lúc nãy.
Lúc này chắc là đang ngồi canh hắn, đợi cho hắn vừa đi, liền báo cho đám người kia để cho bọn họ tiếp tục tìm Diêu Vạn Lâm đòi tiền.
Chuyện này không thể xảy ra được, cậu hắn bây giờ không thể chịu được hù dọa nữa, cho nên Chung Ý quyết định sẽ đảo khẫch thành chủ, ra tay trước bọn kia.
Hắn với ông lão liếc nhau, sau đó hắn liền đi tới hoa viên bên cạnh lụm một cục đá, xong rồi hắn liền bóp bể cục đá thành mấy miếng trước mặt ông lão đó, cũng tốt bụng nhắc nhở một chút: "Ông gì ơi, hãy tích đức cho chính mình cùng với người trong nhà một chút, người thì không cứng được như cục đá này đâu á, không chịu được bị người bóp đâu."
Ông lão bị Chung Ý dọa cho run người, xoay người liền chạy mất hút.
Làm màu xong Chung Ý cũng nhếch miệng phủi phủi tay, đau!
"Thống ơi, chắc là tôi sẽ đem công phu luyện lại một lần nữa quá, không thể bỏ công học xong rồi để không đó được."
Vừa rồi có thể bóp bể cục đá cũng là nhờ đời trước sau khi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống đã được nhận phần thưởng - Cường thân kiện thể, có thể giúp cho sức lực của hắn lớn hơn người bình thường, tố chất thân thể cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, công phu mà đời trước hắn khổ luyện không thể cùng nhau xuyên trở về với hắn được, quả thật rất tiếc nuối.
Hệ thống thì tương phản hắn, rất vui mừng: 【Ký chủ có cái giác ngộ như vậy thì rất là tốt luôn á.】
Chung Ý với hệ thống nói chuyện xà lơ chọc cười nhau một lát, không thấy thêm người nào khả nghi nữa mới rời khỏi tiểu khu.
Khi đi về nhà Chung Ý lại đi đến chợ bán thức ăn lần nữa để mua chút ớt khô, tối nay làm thỏ cần phải dùng tới.
Lại mua thêm một ít trái cây, để ngày mai đưa cho mấy đứa em mang lên trường ăn.
Đương nhiên hắn cũng không quên đặt hàng trước để ngày mai lấy với ông chủ bán bạch tuộc được, ông chủ chuẩn bị hàng xong xuôi, ba hắn đến chợ liền có thể lấy đi rồi.
Tới khi Chung Ý về tới nhà, đôi chị em song bào thai đã ở nhà rồi, sau khi đã phụ anh trai xách đồ vào nhà cất xong xuôi liền đi đến bên cạnh Chung Ý ngồi xuống để nói chuyện với hắn.
Lúc đầu vẫn là hỏi về chuyện buôn bán, nói nói một hồi liền nói đến giới giải trí, Chung Duyệt hỏi: "Anh trai, anh thật sự định hoàn toàn rời khỏi giới giải trí ạ?"
Chung Ý: "Làm sao vậy?"
Chung Duyệt nói: "Chính là cảm thấy hơi đáng tiếc, lúc anh ở trên sân khấu đẹp trai vô cùng, đóng phim thì kỹ thuật diễn cũng tốt, tụi em nhìn ra được, anh thật sự rất thích đóng phim cùng với ca hát nhảy múa."
Ở đời trước nữa, ngay từ đầu Chung Ý đúng là đã từng thích, chỉ là sau này hắn tinh bì lực tẫn, thích đối với hắn quả thật là không đáng giá nhắc tới.
Hiện tại thì hắn càng thích nấu ăn hơn thích nhìn đến dáng vẻ thõa mãn của mọi người sau khi ăn đồ ăn mà hắn nấu.
Chung Ý ăn ngay nói thật trả lời: "Anh cảm thấy giống như bây giờ cũng khá tốt, không thiếu tiền, cũng tự do hơn so với ở trong giới giải trí. Lại còn có thể luôn được ở nhà, hủ hỉ với ba mẹ, cũng có thể thường xuyên gặp được hai đứa nữa."
Ngoại trừ việc còn không báo được thù cùng với bệnh của mẹ còn chưa hết ra thì, hiện tại Chung Ý vô cùng hài lòng với những gì mà hắn có được.
"Anh, vì sao Tần Vĩnh Tư muốn hãm hại anh vậy?" Chung Linh ngồi im lặng nãy giờ đột nhiên cất tiếng hỏi.
Chung Ý nghe vậy ngẩn ra, hỏi lại: "Như thế nào lại cảm thấy Tần Vĩnh Tư muốn hại anh?"
Chung Linh chỉ chỉ vào cái đầu thông minh của mình trả lời: "Trực giác."
Chung Ý không khỏi bật cười: "Đoán đúng rồi."
Hắn cũng nói thật cho hai đưa nhỏ biết: "Bởi vì anh trai của hai đứa mới là cậu ba chân chính của nhà họ Tần đó."
"Vị Tần Vĩnh Tư kia chính là tu hú chiếm tổ, là đồ giả cho nên sợ anh trở về đoạt đi vị trí đó của hắn, cho nên hắn liền dốc hết sức lực muốn làm chết anh thôi."
Đối diện ánh mắt vừa khiếp sợ lại ngoài ý muốn của đôi song sinh, Chung Ý chỉ chỉ vào trán của từng người: "Yên tâm, anh không có ý định trở về đó, bọn họ cũng không xứng làm ba mẹ của anh đâu."
Người nhà trong lòng của hắn từ đầu đến cuối đều chỉ là người họ Chung cùng với họ Diêu thôi.
Chung Ý đưa mắt nhìn, phát hiện tất cả đều là hộp cơm đã ăn hết với vỏ đồ ăn vặt, lon mì, ở trong góc còn có mấy lon bia. Thời tiết nóng bức, nơi nơi đều có thể có gián với ruồi nhặng, càng đừng nói là những rác rưởi này vừa nhìn liền biết là đã xả ở đây rất nhiều ngày rồi, chẳng trách sẽ có mùi hôi như vậy.
Chung Ý cũng không có ý định dọn dẹp cho hắn, thậm chí hắn ngồi cũng chưa ngồi xuống nữa.
Diêu Vạn Lâm thuận miệng lên tiếng tiếp đón: "Tự mình tìm đại chổ nào ngồi đi, đồ ăn này con mua ở đâu thế, hương vị quả thật không tệ."
Diêu Vạn Lâm ăn đến hăng say, chỉ trong chốc lát liền nước canh hắn cũng đã ăn sạch sẽ không còn giọt nào.
Tiếp theo hắn liền đứng dậy duỗi người: "Ây da, cuối cùng cũng có thể coi như là sống lại rồi."
Sau đó hắn liền bắt đầu oán giận với Chung Ý: "Mấy tên vương bát đản đó chính là muốn chỉnh chết cậu, mỗi ngày đều cho người giữ ở cửa, cậu không ra ngoài được, mà cơm hộp bọn nó cũng không cho cậu lấy."
"Con xem hôm nay con lại chọc giận bọn nó, lần sau cậu ra cửa lấy đồ ăn mà bị bọn nó tóm được, nhất định tụi nó sẽ đánh gãy chân của cậu mất."
"Vậy thì thế nào?" Chung Ý hỏi.
Diêu Vạn Lâm chùi miệng, hai ba bước liền đi đến trước mặt Chung Ý sau đó liền chụp tay của hắn: "Tiểu Ý, cậu biết con bây giờ có thể kiếm được tiền, con giúp giúp cho cậu với, nếu cậu lại bị bọn họ tiếp tục tra tấn nữa thì cậu thật sự sẽ chết mất."
"Con cho cậu mượn trước 10 vạn, không, 20 vạn, để cho cậu xoay sở đỡ, chờ sau này có tiền cậu nhất định sẽ trả lại cho con."
Chung Ý cũng không thèm hỏi hắn sẽ làm gì để kiếm tiền trả nợ, một con ma cờ bạc, ngoài chuyện mơ tưởng có thể xoay người ở sòng bạc ra thì còn sẽ nghĩ được cái gì khác nữa chứ.
Chung Ý chỉ hỏi hắn: "Lúc cậu đem ông bà ngoại đuổi ra cửa, không phải đã nói là muốn bán nhà để trả nợ à?"
Diêu Vạn Lâm tức khắc lộ ra vẻ mặt khổ sở: "Nơi nào có thể bán ra được, đám chó khốn nạn đó, kêu ta trực tiếp đưa nhà cho bọn nó, thì sẽ trừ nợ lại còn 100 vạn."
"Căn nhà này của cậu có giá trị tới vài trăm vạn lận, cậu làm sao có thể đưa cho bọn nó được."
Chung Ý thở dài: "Vậy nếu ấn theo giá thị trường bán ra, có thể trả đủ tiền nợ của cậu không?"
"Miễn... Miễn cưỡng có thể đủ." Diêu Vạn Lâm không có tự tin mà trả lời Chung Ý.
"Cậu không nghĩ đem cái nhà này cho không bọn chúng, vậy cậu hãy gọi người môi giới, đem đi thế chấp cho ngâng hàng, rồi cầm tiền đi trả nợ, không đủ thì đi làm để kiếm tiền trả tiếp, không lẽ cậu định trốn trong cái nhà này cả đời sao?"
"Mợ còn đang đợi ly hôn với cậu đi, cậu đem mọi chuyện xử lý xong liền mau chóng đi đăng ký ly hôn với mợ, không cần tiếp tục liên lụy người ta nữa."
"Còn có Tiểu Phi với Tâm Nghiên, nếu cậu còn một chút lương tâm của người làm ba, thì phải suy nghĩ cho bọn họ một chút. Tiểu Phi lập tức phải lên 12 rồi, là thời điểm mấu chốt nhất của hắn, Tâm Nghiên cũng phải học lớp 11, cậu muốn chỉ bởi vì cậu mà hủy hoại tương lai của hai đứa nhỏ hay sao?"
Những lời Chung Ý nói quả thật khó nghe, cho nên đã trực tiếp chọc giận Diêu Vạn Lâm: "Họ Chung kia, mày nói chuyện phải che lại lương tâm của mày, lúc mẹ mày sinh bệnh chính là tao cho tiền. Mày thì hay rồi, bây giờ vừa khuyên tao ly hôn với vợ tao lại còn nguyền rủa hai đứa nhỏ, mày có phải hay không ước gì cho tao cửa nát nhà tan mới vừa lòng của mày hả?!"
Chung Ý cũng bị hắn làm cho tức cười: "Nếu như cậu bởi vì bị bệnh không có tiền chạy chữa, thì con liền đập nồi bán sắt cũng phải chạy chữa thuốc men cho cậu giống như mẹ của con, nhưng cậu có phải là như vậy không?"
"Cậu, cậu thật sự muốn bán nhà trả nợ, hay vẫn là muốn chờ người khác tới để thu dọn tàn cuộc cho cậu, thì tự trong lòng cậu rõ ràng. Từ lúc cậu đem ông bà ngoại đuổi ra khỏi nhà tới bây giờ cũng đã qua mấy ngày rồi đi, trừ bỏ trốn trong nhà chờ người ta tới cửa kiếm chuyện ra, cậu còn có làm cái gì khác nữa sao?"
"Nếu như con nhớ không lầm, thì ngay từ đầu mấy người đòi nợ sẽ không trực tiếp tìm tới cửa, đều là gọi điện thoại để nói chuyện trước, thật sự đòi không được mới đi tới tận nhà để quậy như vậy. Cho nên lúc sau cậu lại mượn tiền, hoặc là đã đem nhà đi thế chấp cho bọn họ đúng không?"
Diêu Vạn Lâm bị nói cho chột dạ: "Còn… Còn không có, cậu chỉ là thuận miệng nói một chút, không định thật sự đem nhà đi thế chấp cho bọn họ."
Chung Ý nghe xong cũng rất muốn chửi thề: "Cậu, cuộc sống vốn đang yên đang lành là do cậu cờ bạc nên mới thành như vậy, cậu vui vẻ chưa? Vừa lòng cậu chưa?"
Những lời này quả thật như đâm vào tim, Diêu Vạn Lâm không nhịn được nữa, bụm mặt ngồi xổm xuống mặt đất khóc rống lên: "Rõ ràng ngay từ đầu cậu đã kiếm được lời……"
"Cậu cũng không nghĩ tới sẽ thua nhiều như vậy, bọn họ lấy lãi mẹ đẻ lãi con, cậu trả không nổi, không phải là cậu không muốn nói, mà là cậu khôm dám nói ra."
"Tiểu Ý, con giúp cậu nghĩ biện pháp đi, giúp cậu một phen này, coi như cậu xin con."
Sau khi Chung Ý nhờ hệ thống kiểm tra giúp, xác định Diêu Vạn Lâm quả thật không có đem nhà đi thế chấp, liền cảm thấy chuyện này còn tính là có thể cứu vãn được.
Bất quả ngữ khí nói chuyện vẫn không tốt như cũ: "Cậu, biện pháp con đã nói cho cậu rồi, mặc kệ là trực tiếp bán nhà hay là đem đi thế chấp cho ngân hàng đèu được, ít nhất vẫn lả đủ trả phần lớn số nợ của cậu. Còn những khoảng tiền lãi vượt quá mức pháp luật quy định đó, cậu liền trực tiếp báo cảnh sát để cho pháp luật giải quyết đi."
"Chờ cậu xử lý tốt mọi chuyện, liền đi tìm việc làm, nếu như tìm không được, con sẽ nghĩ cách sắp xếp cho cậu sau."
"Con hy vọng cậu có thể tự mình hiểu rõ, hiện tại chúng ta còn nguyện ý quản cậu, là còn chưa hoàn toàn thất vọng với cậu. Nếu như một ngày nào đó không có một ai đến cửa để xem cậu, cậu liền thật sự xong rồi đó."
"Mặt khác, con bảo đảm với cậu, tạm thời bọn họ sẽ không đến kiếm chuyện với cậu nữa, cậu có đủ thởi gian để giải quyết chuyện này. Cậu, con chờ tin tức tốt từ cậu."
Chung Ý nói xong liền lấy hộp giữ ấm rồi rời đi, đồng thời còn thương lượng với hệ thống, nhờ hệ thống giám thị camera ở xung quanh đây, một khi những người đó tới kiếm chuyện liền dùng số điện thoại của Diêu Vạn Lâm báo cảnh sát.
Dọa bọn họ vài lần, hẳn là bọn họ sẽ thu liễm lại, dù sao thì bây giờ cũng là pháp trị xã hội, bọn họ cũng không dám thật sự làm ra mạng người, vừa mất cả người lẫn của lại còn dễ đem chuyện này làm lớn, mất nhiều hơn so với được.
Khi Chung Ý đi, Diêu Vạn Lâm muốn giữ người lại cũng không giữ được, Chung Ý chỉ gửi cho hắn 1000 tệ đủ cho hắn ăn uống mà thôi.
Chỉ là sau khi hắn vừa ra khỏi cửa liền bị hàng xóm cạnh nhà Diêu Vạn Lâm gọi lại, lôi kéo Chung Ý kể khổ: "Tôi còn tưởng rằng trong nhà hắn không có người thân đâu, cuối cùng cũng có người tới quản hắn rồi. Mấy người hoặc là mau trả tiền cho người ta, hoặc là bán nhà dọn đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến chúng tôi."
"Ngày nào cũng như ngàu nào, sáng trưa chiều tối không có lúc nào được yên thân, cũng không biết là đã tạo nghiệt gì mà gặp phải loại hàng xóm xui xẻo nhưu này."
Chung Ý đưa mắt nhìn đầy tường sơn đỏ vô cùng chói mắt, cảm thấy tính tình của nhà hàng xóm này đã vô cùng tốt rồi.
Hắn lại hỏi nhiều hai câu: "Dì ơi, dì không có báo cảnh sát ạ?"
Dì hàng xóm tức đến dậm chân: "Sao lại không báo cảnh sát đâu, nhưng đám người kia chạy còn nhanh hơn thỏ nữa, cho nên liền vô dụng. Tới camera ở dưới lầu cũng bị bọn hắn làm hư rồi, một đám táng tận thiên lương mà."
Chung Ý đột nhiên cẩm thấy chuyện này còn phiền toái hơn so với hắn tưởng tượng nữa.
Hệ Thống nói: 【Đây là giả thuyết của cốt truyện, khẳng định là sẽ tương đối nghiêm trọng đó ký chủ.】
【Nhưng mà ký chủ cứ yên tâm đi, bây giờ cảnh sát đã có video có thể nhận diện được bọn họ, chờ lần sau tóm được bọn hắn, thì sẽ giải quyết được thôi.】
【Tôi còn cung cấp cho cảnh sát một phần chứng cứ công ty kinh doanh phi pháp cho vay nặng lãi ăn lời cắt cổ nữa á, đến lúc đó cậu của cậu trả nợ cho công ty đó sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.】
Chung Ý nói lời cảm ơn với hệ thống: "Cảm ơn cậu, hệ thống."
Âm thanh máy móc của hệ thống cũng nhiễm vài phần vui sướng: 【Ký chủ không cần khách sáo, đây là công việc của tôi, hơn nữa tố giác những loại kinh doanh phi pháp này cũng là trừ hại cho dân.】
Chung Ý cười một cái, chỉ là hắn đang mang khẩu trang nên không thể nhìn rõ ràng được.
Lại trấn an dì hàng xóm vài câu, nói chuyện này sẽ được giải quyết nhanh thôi, sao đó mới vào thang mái rời đi.
Sau khi xuống tới dưới lầu, Chung Ý nhìn thấy một ông lão đang đi tới đi lui ở hành lang, thoạt nhìn lấm la lấm lét, mười phần như là đang theo dõi ai đó.
Hệ thống cũng mau chóng mách Chung Ý, ông lão này chính là tai mắt của đám người lúc nãy.
Lúc này chắc là đang ngồi canh hắn, đợi cho hắn vừa đi, liền báo cho đám người kia để cho bọn họ tiếp tục tìm Diêu Vạn Lâm đòi tiền.
Chuyện này không thể xảy ra được, cậu hắn bây giờ không thể chịu được hù dọa nữa, cho nên Chung Ý quyết định sẽ đảo khẫch thành chủ, ra tay trước bọn kia.
Hắn với ông lão liếc nhau, sau đó hắn liền đi tới hoa viên bên cạnh lụm một cục đá, xong rồi hắn liền bóp bể cục đá thành mấy miếng trước mặt ông lão đó, cũng tốt bụng nhắc nhở một chút: "Ông gì ơi, hãy tích đức cho chính mình cùng với người trong nhà một chút, người thì không cứng được như cục đá này đâu á, không chịu được bị người bóp đâu."
Ông lão bị Chung Ý dọa cho run người, xoay người liền chạy mất hút.
Làm màu xong Chung Ý cũng nhếch miệng phủi phủi tay, đau!
"Thống ơi, chắc là tôi sẽ đem công phu luyện lại một lần nữa quá, không thể bỏ công học xong rồi để không đó được."
Vừa rồi có thể bóp bể cục đá cũng là nhờ đời trước sau khi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống đã được nhận phần thưởng - Cường thân kiện thể, có thể giúp cho sức lực của hắn lớn hơn người bình thường, tố chất thân thể cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, công phu mà đời trước hắn khổ luyện không thể cùng nhau xuyên trở về với hắn được, quả thật rất tiếc nuối.
Hệ thống thì tương phản hắn, rất vui mừng: 【Ký chủ có cái giác ngộ như vậy thì rất là tốt luôn á.】
Chung Ý với hệ thống nói chuyện xà lơ chọc cười nhau một lát, không thấy thêm người nào khả nghi nữa mới rời khỏi tiểu khu.
Khi đi về nhà Chung Ý lại đi đến chợ bán thức ăn lần nữa để mua chút ớt khô, tối nay làm thỏ cần phải dùng tới.
Lại mua thêm một ít trái cây, để ngày mai đưa cho mấy đứa em mang lên trường ăn.
Đương nhiên hắn cũng không quên đặt hàng trước để ngày mai lấy với ông chủ bán bạch tuộc được, ông chủ chuẩn bị hàng xong xuôi, ba hắn đến chợ liền có thể lấy đi rồi.
Tới khi Chung Ý về tới nhà, đôi chị em song bào thai đã ở nhà rồi, sau khi đã phụ anh trai xách đồ vào nhà cất xong xuôi liền đi đến bên cạnh Chung Ý ngồi xuống để nói chuyện với hắn.
Lúc đầu vẫn là hỏi về chuyện buôn bán, nói nói một hồi liền nói đến giới giải trí, Chung Duyệt hỏi: "Anh trai, anh thật sự định hoàn toàn rời khỏi giới giải trí ạ?"
Chung Ý: "Làm sao vậy?"
Chung Duyệt nói: "Chính là cảm thấy hơi đáng tiếc, lúc anh ở trên sân khấu đẹp trai vô cùng, đóng phim thì kỹ thuật diễn cũng tốt, tụi em nhìn ra được, anh thật sự rất thích đóng phim cùng với ca hát nhảy múa."
Ở đời trước nữa, ngay từ đầu Chung Ý đúng là đã từng thích, chỉ là sau này hắn tinh bì lực tẫn, thích đối với hắn quả thật là không đáng giá nhắc tới.
Hiện tại thì hắn càng thích nấu ăn hơn thích nhìn đến dáng vẻ thõa mãn của mọi người sau khi ăn đồ ăn mà hắn nấu.
Chung Ý ăn ngay nói thật trả lời: "Anh cảm thấy giống như bây giờ cũng khá tốt, không thiếu tiền, cũng tự do hơn so với ở trong giới giải trí. Lại còn có thể luôn được ở nhà, hủ hỉ với ba mẹ, cũng có thể thường xuyên gặp được hai đứa nữa."
Ngoại trừ việc còn không báo được thù cùng với bệnh của mẹ còn chưa hết ra thì, hiện tại Chung Ý vô cùng hài lòng với những gì mà hắn có được.
"Anh, vì sao Tần Vĩnh Tư muốn hãm hại anh vậy?" Chung Linh ngồi im lặng nãy giờ đột nhiên cất tiếng hỏi.
Chung Ý nghe vậy ngẩn ra, hỏi lại: "Như thế nào lại cảm thấy Tần Vĩnh Tư muốn hại anh?"
Chung Linh chỉ chỉ vào cái đầu thông minh của mình trả lời: "Trực giác."
Chung Ý không khỏi bật cười: "Đoán đúng rồi."
Hắn cũng nói thật cho hai đưa nhỏ biết: "Bởi vì anh trai của hai đứa mới là cậu ba chân chính của nhà họ Tần đó."
"Vị Tần Vĩnh Tư kia chính là tu hú chiếm tổ, là đồ giả cho nên sợ anh trở về đoạt đi vị trí đó của hắn, cho nên hắn liền dốc hết sức lực muốn làm chết anh thôi."
Đối diện ánh mắt vừa khiếp sợ lại ngoài ý muốn của đôi song sinh, Chung Ý chỉ chỉ vào trán của từng người: "Yên tâm, anh không có ý định trở về đó, bọn họ cũng không xứng làm ba mẹ của anh đâu."
Người nhà trong lòng của hắn từ đầu đến cuối đều chỉ là người họ Chung cùng với họ Diêu thôi.