Chương : 40
Cảnh tượng này kéo dài một lúc. Khi làn sáng chói mắt đã tan đi, cành lan trên đầu thiếu nữ đã biến thành một đóa hoa lan bằng ngọc, vừa có mùi thơm thấm đẫm, vừa có làn sáng lấp lánh nhàn nhạt.
Tỉnh táo lại, thiếu nữ kinh ngạc la lên:
- Vừa rồi như thế nào, vì sao muội lại thấy có một luồng sáng linh thiêng từ trên chiếu xuống, dường như … dường như…
Tứ sư huynh sợ hãi la lên:
- Đó là từ cành lan trên đầu muội phát ra làn sáng chói mắt, đã trùm chúng ta lại với nhau.
Thiếu nữ ngạc nhiên nói:
- Bao trùm cùng nhau? Thật vậy không?
Trong tiếng hô nhẹ, một nỗi vui mừng không tên hiện lên trên mặt.
Đại sư huynh trầm ngâm nói:
- Đúng là như vậy, nhưng tốt hay xấu tạm thời còn khó mà dự báo được. Thôi, hãy về cốc trước để bẩm báo sư phụ, đi thôi.
Nói rồi tung mình đi trước dẫn theo bốn sư đệ muội rời đi.
Hình ảnh lướt qua, trên một vùng tuyết, bốn bóng hình tung bay kịch chiến, dòng khí mạnh mẽ thổi tung tuyết bay đầy trời khiến người ta không nhìn rõ được tình huống giao tranh. Đột nhiên, một tiếng quát khẽ vang lên, chỉ thấy ba bóng hình bay ra ba phúa, kịch chiến đã lập tức kết thúc.
- Đại sư huynh, huynh xem được không, muội thắng rồi, muội thắng rồi.
Trong tiếng gọi duyên dáng, một thiếu nữ đột nhiên xuất hiện, trên đầu cài một đóa lan bằng ngọc khác thường.
Mỉm cười gật đầu, Đại sư huynh anh tuấn tuổi chừng ba mươi nói:
- Nhìn thấy rõ rồi, muội mấy năm nay tiến bộ rất nhanh, quả thực khiến người ta kinh ngạc.
Dứt lời, ba hình bóng kia bay đến, chính là Nhị, Tam, Tứ sư huynh, bọn họ đều mạnh mẽ tán dương thực lực mạnh mẽ của thiếu nữ.
Bật cười đắc ý, thiếu nữ nói:
- Ba vị sư huynh cũng nên cố gắng, không nên nhường nhịn muội mãi.
Ba người vẻ mặt đỏ hồng, vội nói:
- Sư muội yên tâm, chúng ta nhất định sẽ nỗ lực.
Bật cười ngọt ngào, thiếu nữ không nói nhiều, cùng bốn vị sư huynh nhàn rỗi nói chuyện.
Một lúc sau, Tứ sư huynh kéo thiếu nữ đến bên, đầy tình cảm nói:
- Sư muội, chuyện của chúng ta cũng phải đến lúc bẩm với sư phụ. Ta nghĩ lão nhân gia người nhất định sẽ đồng ý.
Thiếu nữ nhìn chàng, dịu dàng nói:
- Tứ sư huynh, đừng gấp mà. Muội đang lúc tu luyện quan trọng, đợi tu vi ổn định rồi, chúng ta mới bẩm với sư phụ lão nhân gia.
Tứ sư huynh hơi chần chừ đáp:
- Nhưng huynh nghĩ sớm một chút …
Thiếu nữ vẻ mặt thẹn thùng, than nhẹ:
- Lòng muội để hết cho huynh rồi, người sớm muộn gì cũng thuộc về huynh, gấp gáp làm gì.
Tứ sư huynh cười ngây ngốc, thấp giọng nói:
- Mỗi ngày đều thấy muội, đều nghĩ đến lúc ở cùng muội, vĩnh viễn không rời xa…
Thiếu nữ nhìn vào hai mắt chàng, êm ái mà nghiêm túc đáp:
- Sư huynh, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau.
Tứ sư huynh vẻ mặt mừng rỡ, trịnh trọng nói:
- Đúng, chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau, vĩnh viễn không rời nhau!
Hệt như một lời thề, thời khắc này, hai người trải qua nhiều năm yêu thương đã nói ra những lời hứa hẹn với nhau.
Ở xa xa, Nhị sư huynh và Tam sư huynh nhìn thấy cảnh này, trong mắt đầy vẻ thất vọng. Đại sư huynh lại lắc đầu nhè nhẹ, ánh mắt phức tạp ẩn chứa vài phần lo lắng. Ông đang sợ điều gì đây?
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã hết năm năm rồi.
Lúc này, tiểu sư muội đã sớm thành đại cô nương, tuổi hơn hai mươi, tuy vẫn giữ nguyên được dung mạo của tuổi mười tám, nhưng thần tình khí chất lại có biến hóa rất mạnh mẽ, khiến cả người càng thêm phần thành thục xinh đẹp, toàn thân phát ra sức hấp dẫn không nói lên được.
Đồng thời, tu vi của nàng cũng đột nhiên tăng mạnh, ngoại trừ còn thua kém Đại sư huynh, sớm vượt qua được Nhị sư huynh và Tam sư huynh.
Còn về Tứ sư huynh, chỉ vài năm cũng tăng hẳn tu vi, nhưng lại không cách nào so được với thiếu nữ.
Thời gian năm năm biến hóa rất nhiều, Tứ sư huynh và tiểu sư muội yêu thương nhau cuối cùng cũng tỏ lộ tấm lòng trước sư phụ, hy vọng sư phụ có thể ủng hộ hôn lễ của bọn họ.
Nhưng bất ngờ vô cùng, sư phụ với đại quyền to lớn lần đầu không ngờ lại phủ quyết chuyện hôn sự này, lại sai Đại sư huynh tuân lệnh xử lý.
Đối với việc này, Tứ sư huynh và tiểu sư muội bất ngờ vô cùng, hết sức cầu khẩn Đại sư huynh biện hộ cho, nhưng cuối cùng Đại sư huynh không đồng ý.
Lần đầu tiên, Tứ sư huynh và tiểu sư muội thưởng thức mùi vị thất vọng.
Nhưng hai người không hề chấp nhận thất bại, ngược lại càng thêm thương yêu nhau, quay lưng với việc định đoạt cuộc đời mình của sư phụ, quyết định đem gạo sống nấu thành cơm chín rồi lại cầu xin sư phụ.
Như vậy, trong vài năm sau đó, hai người đều không hề nhắc đến chuyện này.
Mãi đến một ngày, tiểu sư muội phát hiện bản thân có thai. Lúc đó nàng mới kéo Tứ sư huynh đi tìm sư phụ.
Lần này, bọn họ ôm lòng quyết tâm chịu chết, dự tính nếu không cho ở cùng nhau sẽ chịu chết.
Nhưng ai ngờ sư phụ sau khi biết được nổi trận lôi đình, tức giận đến chút nữa hộc máu, lập tức nghiêm trị hai người, phạt bọn họ phải diện bích mười năm để khổ tâm tu luyện, trong mười năm hai người vĩnh viễn không được gặp gỡ, hơn nữa còn sai Đại sư huynh giám sát.
Tiểu sư muội và Tứ sư huynh đau lòng vô cùng, không hiểu vì sao sư phụ luôn luôn từ ái lại trở thành như vậy, lập tức đại náo ầm ỉ.
Nhị sư huynh và Tam sư huynh cũng ở đó cầu cạnh, nhưng sư phụ thái độ kiên quyết, cuối cùng sư mệnh như sơn, tiểu sư muội và Tứ sư huynh bị chia ra hai nơi diện bích để sám hối lỗi lầm.
Trong lúc này, tiểu sư muội tâm tình kích động, một loạt những chuyện không như ý khiến nàng tâm tình buồn bực, cuối cùng hài tử trong bụng bị hư đi.
Đại sư huynh thấy vậy rất khổ sở, nhưng ông không dám vi phạm lệnh của sư phụ, chỉ đành che giấu tất cả trong lòng, âm thầm chấp hành nhiệm vụ.
Mười năm dằng dặc mà cô đơn.
Tiểu sư muội và Tứ sư huynh bất đắc dĩ phải tu luyện, nhưng vẫn luôn nghĩ đến nhau, thỉnh thoảng khẩn cầu Nhị sư huynh và Tam sư huynh nhắn nhủ tiếng lòng cho đối phương.
Vì thế, Nhị sư huynh và Tam sư huynh cảm động sâu sắc, chút đố kỵ vốn có trong lòng lúc này cũng bị tình yêu thật sự của bọn họ làm tan biến, thỉnh thoảng truyền lời cho bọn họ ngầm sau lưng của Đại sư huynh và sư phụ.
Mười năm sau, tiểu sư muội và Tứ sư huynh quay về, tình yêu giữa hai người không những không giảm mà ngược lại còn mạnh mẽ. Điều này khiến Đại sư huynh khổ sở lắc đầu, khiến sư phụ cảm thấy rất tức giận.
Hai mươi năm yêu thương chân thật, lại không được sư phụ đồng ý và chúc phúc, điều này khiến tiểu sư muội và Tứ sư huynh đau khổ trong lòng.
Bọn họ từng nghĩ tới chuyện rời khỏi sư môn, nhưng thiên hạ to lớn, bọn họ có thể chạy đến chỗ nào đây?
Những ngày bất đắc dĩ như vậy cứ từng ngày trôi qua.
Bỏ đi sự trở ngại của sư phụ, đôi tình nhân này thật ra cũng có thể nói là hạnh phúc.
Nhị sư huynh và Tam sư huynh nhìn thấy mà đau khổ trong lòng, đề xuất với hai người một chủ ý, bảo bọn họ chủ động nhận sai với sư phụ, dùng phương thức âm thầm từng bước đả động sư phụ.
Tiểu sư muội và Tứ sư huynh hoan hỉ tiếp nhận, trong hai mươi năm kế tiếp, cả ngày ngoại trừ việc tu luyện chỉ đi thỉnh an sư phụ, cuối cùng đã làm mềm lòng sư phụ, không mạnh mẽ ngăn cách hai người, nhưng cũng không đồng ý hôn nhân của cả hai.
Có được thu hoạch như vậy, sư huynh muội hai người càng thêm kiên định ý chí, tin tưởng có một ngày có thể được sự cho phép và chúc phúc của sư phụ.
Song ngày này bọn họ chờ đợi hết năm mươi năm cũng không hề có được.
Sự thất vọng dần dần chuyển thành sự phẫn nộ, quan hệ ba thầy trò lại trở nên ác liệt.
Lần này, sư phụ giận dữ vô cùng, tự thân trông coi Tứ sư huynh, không cho bất kỳ người nào được thông cảm.
Tiểu sư muội không thấy được sư huynh yêu thương, cả ngày lệ đầy mặt, khuôn mặt vốn dĩ thanh tú dần dần gầy gò già đi, ba sư huynh thấy vậy khổ sở vô cùng.
Trong đó, Nhị sư huynh và Tam sư huynh vài lần đi tìm sư phụ cầu cạnh, hy vọng ông ấy có thể làm cho sư muội và Tứ sư đệ được thỏa ý, nhưng sư phụ lại như biến thành người khác, thái độ kiên quyết với chuyện này.
Đại sư huynh thấy hai sư đệ đều đập đầu vào đá, bản thân cũng không tiện ra mặt, chỉ đành than thở lắc đầu.
Thời gian cứ như vậy âm thầm trôi qua.
Khoảng chừng mười năm sau, có một ngày Đại sư huynh đột nhiên phát hiện sư phụ chết bên cạnh Tứ sư đệ, lập tức giận dữ vô cùng, triệu hai vị sư đệ còn lại, quyết định muốn thanh lý môn hộ để báo cừu cho sư phụ.
Dù sao chuyện khi sư diệt tổ cũng là tội ác không thể tha thứ trong Tu Chân giới.
Tứ sư đệ lúc đó cứ một mình lặng lẽ đứng yên, cho dù Nhị sư huynh và Tam sư huynh mở miệng hỏi thế nào, ông cũng không nói một câu. Chuyện này khiến Nhị sư huynh và Tam sư huynh ý thức được, sư phụ quả thật là do Tứ sư đệ giết.
Thấy vậy, hai người giận dữ vô cùng, vốn còn muốn cầu cạnh cho sư đệ, cũng vì thế mà vứt bỏ tất cả, đồng ý với quyết định của Đại sư huynh.
Đợi sau khi tiểu sư muội biết được chuyện này rồi, chạy đến quỳ trước mặt Đại sư huynh, khóc lóc cầu xin cho Tứ sư huynh, hy vọng có thể cho ông ấy một con đường sống.
Nhưng cuối cùng Đại sư huynh cự tuyệt.
Lúc đó, tiểu sư muội thấy không còn hy vọng nữa rồi.
Bản thân nàng và Tứ sư huynh yêu thương cả trăm năm lại không cách gì kết hợp, lập tức bị kích thích quá độ, điên cuồng muốn cứu thoát Tứ sư huynh.
Thấy vậy, Đại sư huynh vô cùng giận dữ, ra lệnh cho Nhị sư đệ và Tam sư đệ ngăn cản tiểu sư muội lại, bản thân mang Tứ sư đệ rời đi, hơn nữa còn tự tay giết chết Tứ sư đệ.
Khi tiểu sư muội thấy được đầu của Tứ sư huynh, nàng đột nhiên phát điên, miệng quát lên thê lương:
- Không! Ta hận các ngươi, vĩnh viễn hận các ngươi!!!
Nói rồi vẻ mặt kích động, đả thương Nhị sư huynh và Tam sư huynh, một mình điên cuồng chạy đi.
Từ đó, tiểu sư muội xinh đẹp rời khỏi đó, không hề quay về.
Sau khi ba vị sư huynh bình tĩnh trở lại, dần dần bắt đầu thấy nhớ nàng, hơn nữa còn sinh lòng áy náy.
Dù sao đoạn yêu thương giữa bọn họ tuy đã ngăn cản hết mức, nhưng chưa từng có chút dao động nào cả.
Tình yêu kéo dài đến cả trăm năm đó, vĩnh viễn không bỏ đi được cố chấp, đến chết vẫn kiên trinh không đổi, chuyện đau khổ triền miền như vậy làm sao có thể khiến người ta bỏ qua cho được, quên đi được đây?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nước mắt, từng giọt từng giọt rớt xuống.
Trong động lớn yên lặng, tiếng tí tách, tí tách vang lên, hệt như một loại âm tiết nào đó miêu tả một điều gì.
Phương Mộng Như vẻ mặt như si như mộng, những chân tình ẩn chứa bên dưới vẻ lạnh lùng lúc này hoàn toàn lộ ra.
Triệu Ngọc Thanh, Hàn Hạc, Điền Lỗi đều âm thầm nhìn, ba người ánh mắt đẫm lệ, một tình cảm ấm ức dài đến năm trăm năm lúc này cũng đã không kềm giữ được, hóa thành một sự đau thương âm thầm dâng lên trong lòng ba người.
Tình ái là một loại hạnh phúc, nó cũng phân thành nhiều loại.
Tình ái của Hàn Hạc và Điền Lỗi đối với Phương Mộng Như là một loại tình ái hỗn hợp giữa tình yêu và tình bằng hữu, phức tạp mà không thể mô tả được.
Tình ái của Triệu Ngọc Thanh đối với Phương Mộng Như là một loại tình bạn và tình thương, hệt như một trưởng bối hy vọng bà được tốt đẹp nhưng cũng có phần nghiêm túc.
Đêm, chậm rãi mà thâm trầm.
Giờ tý canh ba, Triệu Ngọc Thanh đang thương cảm ngửng đầu nhẹ lẩm bẩm:
- Sư muội, đêm khuya rồi.