Chương : 23
Đối với Thiên Lân, chuyến này đi vì tò mò là chính, có thể tìm được huyết sâm hay không nó hoàn toàn không để ý, cho nên chuyến này như nổi hứng đi chơi, một mình vui đùa giữa không gian.
Di động rất nhanh dễ dàng tạo nên dao động của không khí.
Trong khu vực trống trải, chuyện này cũng hoàn toàn không tạo nên điều gì.
Nhưng trên vùng Băng Nguyên, ở vị trí gần với núi tuyết, chuyện này sẽ dễ dàng tạo nên hiện tượng lở tuyết.
Chuyện này Thiên Lân hoàn toàn không hiểu rõ, nó thường đi xuyên qua giữa những ngọn núi băng, cũng chưa từng thấy qua chuyện tuyết lở, vì thế không hề lo lắng, cứ bắn thẳng về phía Thiên Đao phong theo ý thích.
Khoảng chừng một khắc, Thiên Lân mệt rồi, thân thể dừng lại ở vị trí cách Thiên Đao phong chừng năm chục trượng, hai mắt đánh giá bốn phía.
Thiên Đao phong và Thiên Nữ phong khác nhau, ngọn núi này vươn lên hết sức đột ngột, hệt như từ trên trời rơi xuống, cắm thẳng vào nơi này.
Ngửng đầu, Thiên Lân nhìn lên đỉnh núi, phát hiện ngọn núi này cao chừng năm trăm trượng, rất hiếm thấy trên vùng Băng Nguyên.
Thu lại ánh mắt, thân thể Thiên Lân đảo ngược lại, hệt như Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ Không, thoáng cái đã bắn vào trong mây, sau đó đột nhiên hạ xuống, vừa hay ở ngay điểm cao nhất của ngọn núi.
Dõi mắt nhìn thật xa, chỉ thấy bốn bề cảnh sắc hấp dẫn, thảo nguyên xanh xanh, núi tuyết nguy nga, đan xen lẫn vào nhau hình thành một cảnh tượng hoàn chỉnh.
Thời khắc này, Thiên Lân quên hết mọi thứ, hoàn toàn bị cảnh đẹp này làm say mê, một mình ngây ngốc trầm ngâm.
Mãi đến khi cuồng phong thổi đến, Thiên Lân đột nhiên tỉnh lại, lập tức ngửa mặt kêu dài để thể hiện sự vui thích của bản thân với thiên địa vạn vật.
Thời khắc đó, một âm thanh thánh thót chứa đầy vẻ khiêu khích, được tu vi bất phàm của Thiên Lân điều khiển, từng đợt từng đợt dần dần trôi đi xa, vang vọng khắp bốn phía.
Cảnh tượng này kéo dài một lúc, đợi khi tiếng kêu đến gần kết thúc, băng tuyết trên ngọn Thiên Đao phong vốn kiên cố, vốn dĩ đã chịu ảnh hưởng của khí hậu nóng bắc có phần tan chảy, lại thêm tiếng kêu của Thiên Lân rung chuyển, lúc này liền xuất hiện những vết nứt.
Rất nhanh, những vết nứt này liền to dài ra, khiến cho băng tuyết vốn thành một khối bắt đầu gãy vỡ ra, không bao lâu đã bị bóc tách thành các lớp rồi xuất hiện dấu hiệu băng tuyết bị trượt lên nhau.
Thiên Lân phát hiện được cảnh tượng này, trong lòng không hề sợ hãi, ngược lại còn đầy hứng thú nhìn những khối băng gãy đổ, tuyết đọng trượt xuống, vẻ mặt lộ ra nụ cười háo hức.
Hiện tượng băng tuyết trượt đi tiếp tục xuất hiện trên ngọn Thiên Đao phong. Khi bông tuyết tung bay chịu ảnh hưởng của dòng khí thổi lên trên không, bị cuồng phong thổi tan, cảnh tượng đó quả thật là xinh đẹp vô cùng!
Vẻ mặt Thiên Lân nở nụ cười đầy hưng phấn, thân thể gầy ốm từ trên đỉnh núi hạ thẳng xuống, đi xuyên qua vùng sương tuyết hệt như một con giao long.
Rất lâu sau, hiện tượng tuyết lở dần dần yếu đi.
Thiên Lân lúc gần kết thúc đùa giỡn trong tuyết, thân thể nép chặt vào ngọn núi bay lên trên, chớp mắt đã đến đỉnh núi.
Cúi đầu, Thiên Lân khó che dấu được vẻ mặt hưng phấn, tự nói:
- Ngọn Thiên Đao phong này quả thật chơi rất thích, đáng tiếc bọn Linh Hoa không ở đây, nếu không càng thêm phần ý nghĩa. Ồ … Ây dà …Chỗ này có quái lạ, hệt như …
Còn đang nói, thân thể Thiên Lân xoay tròn, người như con rồng bơi trong nước hạ xuống, bay vòng quanh ngọn Thiên Đao phong.
Rất nhanh, Thiên Lân đến mặt đất, kinh ngạc than:
- Ồ, thật thần kỳ, ngọn Thiên Đao phong này không ngờ là một khối đá hoàn chỉnh, quả thật không thể bàn luận được.
Nói rồi bay tròn lên đỉnh, khi đến lưng chừng ngọn núi lại phát hiện một cửa động bí ẩn.
Cửa động này sở dĩ bí ẩn, bởi vì nó không ở trên vách núi thẳng đứng, mà lại ở dưới đáy một khối đá nhô ra đột ngột, cách bên dưới không tới một trượng, lại được một khối đá nhô ra vừa hay che lấy cửa động.
Kêu lên một tiếng kinh ngạc, Thiên Lân nhanh chóng đến bên cửa động, phát hiện lối vào lớn chưa đến ba thước, người lớn không dễ dàng tiến vào bên trong.
Thăm dò nhìn vào trong động, Thiên Lân phát hiện động này rất sâu, vẻ mặt không khỏi lộ ra sự chần chừ, lẩm bẩm: “Trong động này có quái thú nào không đây? Nếu ẩn chứa một con rắn lớn, lúc đó thật không vui chơi nữa rồi. Nếu không có rắn lớn, có thể xem qua một cái. Nhưng …”
Trầm ngâm rất lâu, Thiên Lân cuối cùng bị sự hiếu kỳ dụ dỗ, tiến vào bên trong động.
Trên đường đi, Thiên Lân phát hiện ra đường hầm này hơi kỳ quái, trước hết sẽ đi lên hoài, đến một vị trí nhất định lại lượn tròn xuống, trên đường không hề có một ngã rẽ nào.
Hơn nữa, càng đi xuống đường hầm càng rộng ra, khí hậu càng nóng hơn, dần dần mới có một số lối rẽ.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Thiên Lân tính toán bản thân đã đi xuống được vài trăm trượng, trong lòng rất khiếp sợ.
Thật ra bên dưới thông đến chỗ nào, vì sao lại nóng bức như vậy, bên ngoài lại có băng tuyết bao trùm đây?
Vừa hạ xuống, Thiên Lân vừa suy nghĩ, không bao lâu đã đi được khoảng thời gian tàn một nén nhang, đi đến một hang động rộng lớn.
Trước mắt, cảnh tượng kinh người khiến Thiên Lân thất kinh hồn vía, nó không thể nào ngờ được, ở dưới ngọn núi này lại ẩn chứa một bếp lửa to lớn.
Té ra lúc này Thiên Lân đang ở trong một động lớn chừng vài trăm trượng, ở giữa là một hố lửa đường kính vài chục trượng, sâu chứng vài trăm trượng. Ngọn lửa rừng rực bên trong đó cho dù đứng cách vài trăm trượng cũng khiến người ta khó có thể chịu đựng được.
Hố lửa này chính là động nham thạch trong lòng đất thiên nhiên, khí nóng của nó từ tâm trái đất, khí cực cương cực dương tinh thuần nhất, mãnh liệt nhất trên thế gian.
Điều này, Thiên Lân tuổi còn nhỏ căn bản không hiểu được.
Nó chỉ nhìn vài lần, liền dời mắt nhìn sang chỗ khác.
Cả cái động này, ngoại trừ hố nham thạch nóng chảy, còn có ba nơi độc đáo khác nữa.
Thứ nhất chính là một hồ nước to chừng một trượng, nước hồ đỏ như máu, cảm giác hệt như máu tươi vậy, bề mặt bao phủ một tầng sương máu. Ao máu này nằm gần động chứa nham thạch, nhưng lại không hề bị lửa đỏ đun sôi, ngược lại mơ hồ toát ra một cảm giác mát lạnh.
Chỗ thứ hai là một đai ngọc dài chừng chục trượng, ở đối diện ngay ao máu qua hố chứa nham thạch nóng chảy.
Đai ngọc đó là một khối ngọc thạch tím đỏ, một đầu khảm vào trong của động, liên tục bị lửa đỏ thiêu đốt nhưng không hề bị một chút gì.
Ngoài ra, trên ngọc thạch phân chia ra vô số điểm, trong đó điểm lớn nhất có màu đỏ bầm, không ngờ là một gốc nhân sâm toàn thân màu đỏ như máu, hệt như sinh trưởng trong ngọc thạch vậy.
Chỗ kỳ dị thứ ba nằm ở phía trái của ao máu, vừa hay đối xứng với chỗ đứng của Thiên Lân. Đó là một vách đá bóng loáng như gương, trên bề mặt có khắc mười sáu chữ như rồng bay phượng múc, viết như vậy: “Thiên Đao phong để, tam huyết nhất lô, duyên nghiệt do tâm, họa phúc dữ đồng.” (Ở đáy của Thiên Đao phong, một lò lửa ba loại máu, duyên nghiệt do bởi trong lòng, họa phúc cùng có).
Thu lại ánh mắt, Thiên Lân vẻ mặt đầy kinh ngạc, tự nói: “Té ra huyết sâm chứa ở đây, không trách môn hạ Đằng Long cốc tìm vài trăm năm đều không hề phát hiện được. Nhưng động lửa này và ao máu lại là gì, câu nói trên vách đá có ý tứ gì đây?”
Trong lúc suy tư, Thiên Lân hiếu kỳ định đi về phía bên phải, dự tính trước hết xem thử coi huyết sâm trong truyền thuyết thật ra có dạng như thế nào.
Thiên Lân nhanh chóng đi vòng qua hố nham thạch nóng chảy, đến lân cận chỗ ngọc thạch tím đỏ, khuôn mặt nhỏ bé bị lửa đỏ hun đốt đỏ nóng bừng lên, nhưng nó lại cố gắng nhẫn nhịn.
Đối với Thiên Lân, nó tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí tuyệt đối không sợ nóng, lại thêm nhờ có Băng Thần quyết, khả năng chịu nhiệt mạnh mẽ hơn người tu đạo rất nhiều.
Quan sát ngọc thạch tím đỏ cách ba trượng, Thiên Lân kinh ngạc rất nhiều, nó không ngờ trên ngọc thạch đó có vài chục củ huyết sâm to nhỏ, quả thật khiến người ta rất phấn chấn.
Giây lát, Thiên Lân đang vui mừng từ từ bình tĩnh lại, suy nghĩ phải tiến gần thế nào, thu lấy huyết sâm bằng cách nào.
Theo tình hình trước mắt, ngoại trừ xông thẳng ra không còn cách nào khác, nhưng sự uy hiếp của ngọn lửa phải làm sao giảm đến mức tối thiểu đây?
Về vấn đề này, Thiên Lân trong lòng có hai phương án.
Thứ nhất là thi triển Băng Thần quyết để xua tan cái nóng.
Thứ hai là thi triển Hạo Nhiên Chính Khí, hấp thu luồng khí nóng này, khiến nó chuyển hóa thành sức mạnh bản thân để chống lại lửa đỏ xâm nhập.
Giây lát, Thiên Lân sau khi suy tư thật kỹ, chọn lựa phương pháp thứ hai.
Chỉ thấy toàn thân nó lóe lên ánh đỏ, Hạo Nhiên Chính Khí yếu ớt nhanh chóng hấp thu sức mạnh rừng rực lửa xung quanh, khiến cho bản thân dần sáng lên, toàn thân ngập tràn khí phách dũng mãnh.
Quá trình này kéo dài một lúc, Thiên Lân sau khi thích ứng được nhiệt độ nơi này, bắt đầu di động chầm chậm về phía trước.
Ban đầu, Thiên Lân còn chưa phát hiện được điều gì, nhưng khi đến gần ngọc thạch tím đỏ, một ngọn gió mạnh đột nhiên truyền đến, thổi cho người nó lắc lư, phảng phất như uống rượu say, lừ đừ lùi về chỗ cũ.
Thiên Lân thấy vậy hơi nghi hoặc, quát nhẹ một tiếng tiếp tục tiến đến, nhưng lần này tình hình vẫn vậy, ngọn gió mạnh mẽ cương liệt mang theo khí nóng phảng phất như bị người điều khiển tập trung thực lực đối phó với Thiên Lân.
Lần thứ hai lùi lại, Thiên Lân vừa điều tức vừa suy nghĩ, tự nhủ: “Kỳ quái, ngọn gió cổ quái này hệt như có ý thức vậy, luôn nhằm thẳng vào ta. Lẽ nào nó nhằm bảo vệ huyết sâm, hay là … Ồ, ta biết rồi, nhất định là do huyết sâm đang tác quái, nó nhất định tu luyện đã không biết bao năm tháng, biết được ta muốn ăn tươi nó, vì thế dùng ngọn gió này để đối phó với ta. Nhưng vì sao nó không xuất hiện?”
Thiên Lân suy đoán thật ra không sai, nhưng nó hoàn toàn không biết, tuy huyết sâm sinh trưởng ở bên cạnh nham thạch nóng chảy từ lòng đất, dựa vào việc hấp thu linh khí của ngọn lửa mà gia tăng tu vi.
Nhưng bọn chúng không dám lộ ra thân thể bên ngọn lửa, bởi vì bọn chúng sợ linh thể của nó sẽ bị ngọn lửa cuốn lấy.
Đạo lý này cũng hệt như chim biển sợ sóng biển cuốn vào trong nước vậy.
Biết được nguyên nhân rồi, Thiên Lân hơi giận trong lòng, hừ giọng nói:
- Ngươi có cách phòng ngự, ta có lối tiến công, ta không tin không thể thu thập ngươi được.
Trong lúc nói, Thiên Lân lại tiến lên lần thứ hai.
Lần này, Thiên Lân đã sớm chuẩn bị, khi đến gần cố ý giữ lại hơn nửa thực lực, đợi khi ngọn gió mạnh xuất hiện, nó liền đột nhiên lùi lại, đợi thế gió giảm yếu, thân thể liền bắn nhanh đến, mục tiêu nhắm thẳng vào huyết sâm lớn nhất.
Lúc này, Thiên Lân nhanh chóng tiếp cận. Mà huyết sâm dường như phát hiện bị mắc lừa, lại tạo ra một trận gió đột kích, nhưng vẫn chậm một chút, khe hở đó liền bị Thiên Lân lợi dụng xông vào.
Như vậy, Thiên Lân chống lại ngọn gió mãnh liệt xông thẳng đến bên ngọc thạch tím đỏ, mắt nhìn thấy tay nhanh chóng nắm lấy gốc huyết sâm, dùng lực rút ra, ai ngờ lại không thể rút ra được.
Mà đúng vào lúc này, ngọn gió mãnh liệt lại thổi đến, thân thể Thiên Lân bị thổi đến làm đứng lên, nhưng nó bám lấy chặt chẽ không hề buông ra.
Như vậy, một trận chiến lâu dài giữa nó và huyết sâm bắt đầu diễn ra. Hai bên ai cũng không hề dừng tay, tựa như đang giằng co vậy.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Khi ngọn lửa và cơn gió mạnh hạ xuống, Thiên Lân dần dần không chịu đựng được.