Chương : 20
Ngồi xổm xuống, Thiên Lân đưa tay đặt lên trán Lâm Phàm, chỉ thấy nóng như lửa đốt, không khỏi thất kinh la lên:
- Không ổn, nó quả thật bệnh rồi.
Nói xong lật người Lâm Phàm lại, đang dự tính vác nó đi, lại thấy tay trái nó đang nắm chặt một gốc cây.
Quan sát cẩn thận, Thiên Lân cau mày nói:
- Đây là gì, vì sao chỉ còn lá thôi? Lẽ nào là nhân sâm? Thôi, quay về trước đã rồi hãy nói.
Nói xong liền khom người đỡ Lâm Phàm, lặng lẽ quay về theo đường cũ.
Trên đường đi, Thiên Lân nhớ kỹ lời nói tốt lành của đứa bé thần bí, tận sức né tránh phía phải, như vậy nhanh chóng đi đến cửa động.
Do bởi thân thể Lâm Phàm trên lưng càng lúc càng nóng, Thiên Lân không dám chậm trễ, vừa đến cửa động liền bay thẳng ra cửa cốc, cũng không quên che dấu để tránh bị sói tuyết trong cốc nhìn thấy được.
Lúc này, bầy sói gào rít rung động sơn cốc.
Từ trong huyệt động thần bí đó bắn ra một bóng màu xanh, vừa gào thét vừa truy đuổi theo Thiên Lân ở cửa cốc.
Vừa nghe tiếng sói tru, Thiên Lân liền biết không ổn, ngoại trừ âm thầm tự trách mình quá sơ ý, cũng chỉ có thể gia tăng tốc độ bỏ chạy.
Nhưng đúng vào lúc đó, một luồng khí tức hung tàn từ phía sau truyền đến khiến Thiên Lân chú ý, nó không nhịn được phải quay đầu nhìn lại.
Giữa không trung, một con sói xanh nhanh như gió cuốn, hệt như một mũi tên chớp mắt đã đến gần phía sau.
Thiên Lân thấy vậy la lên một tiếng, tốc độ bay đi lập tức tăng gấp đôi, thét lên một tiếng liền bắn mình đi.
Lúc này đây, Thiên Lân phát hiện được nguy hiểm, cũng không có gắng che giấu gì nữa. Vì thế tốc độ của nó cực nhanh, quả thật khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng con sói xanh đó cũng là yêu vật tu luyện đã lâu, thuật ngự gió truy đuổi nhanh chóng vô cùng, Thiên Lân muốn dễ dàng thoát khỏi nó cũng không thể được.
Như vậy, hai bên một trước một sau, một chạy một đuổi, dưới ánh nắng chói chang thi triển cuộc so tài kéo dài.
Cuối cùng, Thiên Lân và sói xanh, ai thắng được phen này đây?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cửa Đằng Long cốc, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu, Đào Nhâm Hiền vẻ mặt thất vọng, đang chờ đợi Tiết Quân, thấy nó cũng không có kết quả gì.
Ai ngờ thằng béo này luôn mơ hồ, sau khi nghe Thiên Lân dặn dò rồi, dĩ nhiên từ Bắc chuyển sang phía Nam một vòng, cũng không ngờ đúng lúc bọn Linh Hoa đã bỏ qua.
Đến lúc này, khi nó đến cửa cốc thì đã hết một canh giờ rồi.
Vừa gặp, Linh Hoa liền giận dữ nói:
- Thằng mập chết tiệt, ngươi đi đâu rồi mà bây giờ mới quay trở về?
Tiết Quân vẻ vô tội nói:
- Ta đi tìm các ngươi, ai ngờ các ngươi lại quay về trước rồi.
Hắc Tiểu Hầu hỏi:
- Ngươi không đi tìm sư huynh, đi tìm chúng ta làm gì?
Tiết Quân đáp:
- Điều này là do Thiên Lân dặn dò, nó nói phía Bắc để nó đi tìm, bảo ta quay lại giúp các ngươi tìm, ta lại …
Linh Hoa không vui nói:
- Ngươi lại ngu ngu dốt dốt chạy một vòng, lúc này mới có thể quay lại, phải không?
Tiết Quân cười xấu hổ, cúi đầu không dám đáp lại.
Đào Nhâm Hiền nói:
- Được rồi, đừng trách nó nữa. Bây giờ sư huynh chưa tìm thấy, Thiên Lân lại chưa quay về, chúng ta phải làm thế nào mới được?
Hắc Tiểu Hầu tức giận nói:
- Có thể làm gì bây giờ, tiếp tục chờ thôi.
Linh Hoa không đồng ý, dịu dàng nói:
- Chỉ chờ đợi như vậy buồn chết đi, hay là chúng ta lại đi tìm nữa.
Hắc Tiểu Hầu hỏi:
- Đi tìm? Đi tìm ở đâu đây?
Linh Hoa đáp:
- Tự nhiên là đi về phía Bắc tìm Thiên Lân ca.
Tiết Quân vừa nghe, ngửng đầu nói:
- Đừng nóng vội, Thiên Lân có nói, nếu sau hai canh giờ nó không quay lại thì chúng ta phải cùng nhau đi tìm sư phụ, sau đó cùng sư phụ đi về phía Bắc tìm nó.
Linh Hoa nghi vấn hỏi:
- Thiên Lân ca quả thật nói như vậy?
Tiết Quân nói:
- Ta lừa các ngươi làm gì, lúc Thiên Lân nói vẻ mặt nghiêm túc, có lẽ, có lẽ …
Hắc Tiểu Hầu cau mày nói:
- Hai canh giờ, bây giờ hẳn cũng không còn lâu nữa. Với tốc độ của Thiên Lân hẳn phải quay về rồi, lẽ nào … Ồ, không ổn, nhanh đi tìm sư phụ.
La lên thất kinh, Hắc Tiểu Hầu cũng không giải thích gì thêm, xoay mình chạy liền.
Bọn ba đứa Linh Hoa phía sau đều cảm giác không đúng, vội vàng chạy theo liền.
- Sư phụ, sư phụ …
Tiếng gọi đầy vẻ lo lắng khiến Đinh Vân Nham chú ý.
Nhìn bốn đứa đồ đệ chạy đến phía này, Đinh Vân Nham liền nói vài câu với bốn sư huynh, rồi đi đến đón.
- Thế nào rồi, mấy đứa kinh hoàng lo lắng gì vậy?
Hắc Tiểu Hầu vội vàng nói:
- Sư phụ, sư huynh và Thiên Lân có chuyện rồi.
Đinh Vân Nham sửng người, cười nhẹ nói:
- Bọn chúng đánh nhau phải không?
Hắc Tiểu Hầu vội la lên:
- Không phải, không phải đánh nhau. Ai dà, thằng béo, ngươi nói đi.
Đinh Vân Nham cau mày, quát lên:
- Đừng nóng, có chuyện gì từ từ nói ra.
Tiết Quân hơi khiếp đảm, nhỏ giọng nói:
- Trưa nay Thiên Lân tìm chúng con đi chơi, không thấy bóng dáng sư huynh đâu chúng con liền đi tìm … sau đó … Thiên Lân nói, nếu sau hai canh giờ nó quay lại, thì chúng con lập tức đi báo cho sư phụ biết, sau đó đi theo phía Bắc để tìm kiếm nó …
Đinh Vân Nham lẩm bẩm:
- Phía Bắc? Ở đó … Ồ, không hay rồi, đi nhanh thôi.
Nói rồi tay áo rộng phất lên, cuốn lấy bốn đứa đồ đệ, miệng quát nhẹ một tiếng, một thanh phi kiếm hiện ra đỡ lấy năm người bay đi như chớp.
Ở trên tầng mây, Linh Hoa cẩn thận vô cùng hỏi:
- Sư phụ, sư huynh và Thiên Lân ca có phải đã xảy ra chuyện gì chăng?
Đinh Vân Nham vẻ mặt nghiêm túc, trừng bốn đứa đồ đệ, mắng:
- Chuyện trọng yếu như vậy mà các con không ngờ dám qua mặt ta. Đợi chuyện này qua rồi, xem ta xử trí các con như thế nào.
Linh Hoa ủy khuất nói:
- Sư phụ, chúng con không có qua mặt người, chúng con cũng không biết sư huynh chạy đến đó làm gì.
Đào Nhâm Hiền nói:
- Đúng thế, Thiên Lân nói là phía Bắc, thật ra là chỗ nào chúng con đều không biết rõ.
Đinh Vân Nham giận dữ nói:
- Đó là Tuyết Lang cốc! Bọn chúng nếu thật sự tiến vào trong đó rồi, đừng mong sống sót quay lại!
- Ồ! Tuyết Lang …
Bốn đứa thất thanh cùng la lên giữa chừng rồi lập tức ngậm miệng, vẻ mặt đầy lo lắng.
Đinh Vân Nham giận dữ trong lòng, mấy đứa đồ đệ chưa nên người cả ngày không có việc gì lại đi làm chuyện này, thế làm sao không khiến ông ta nổi giận được?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trên vùng Băng Nguyên, Thiên Lân cõng Lâm Phàm chạy thẳng về phía Đằng Long cốc.
Trong lòng nó biết rõ, chỉ cần quay lại được Đằng Long cốc, sói xanh sau lưng liền không dám ngang nhiên tiến vào, lúc đó nguy hiểm liền được trừ bỏ.
Nhưng điểm này không chỉ nó biết, sói xanh sau lưng cũng biết rõ, vì thế lại tăng tốc thêm, dự tính ngăn chặn được nó giữa đường.
Quay đầu lại, Thiên Lân liếc về phía sau, chỉ thấy sói xanh đã thu ngắn cự ly chỉ còn mười lăm trượng, như vậy cho thấy không bao lâu nữa bản thân sẽ bị nó ngăn lại được.
Nguyên gốc, chỉ bằng tốc độ, Thiên Lân không hề thua kém sói xanh, nhưng trên lưng nó còn có Lâm Phàm, hai người thể hình to lớn, sức cản tăng mạnh. Điều này khiến tốc độ tiến lên chậm đi rất nhiều.
Nhìn về phía trước, Thiên Lân âm thầm tính toán đường đi, hiện nay đã rời khỏi Tuyết Lang cốc chừng hai trăm dặm, chỉ cần kiên trì thêm một lúc, bản thân có thể thành công.
Nghĩ đến đây, Thiên Lân vẻ mặt kiên nghị, miệng quát khẽ một tiếng, chân nguyên trong cơ thể tăng tốc, loáng một cái liền biến mất về phía xa.
Sói xanh ánh mắt rất phẫn nộ, một đứa bé con mà bản thân không đuổi kịp. Điều này đối với nó là một nhục nhã rất lớn.
Nghĩ đến đó, sói xanh ngửa mặt rống to, thân thể thon dài chớp mắt kéo dài ra, hệt như hóa thành ánh sáng, lóe lên liền xuất hiện ngay phía trước Thiên Lân.
Trong lúc chạy, Thiên Lân lóe lên ý nghĩ, ngay sát na sói xanh xuất hiện, thân thể liền phân thành chín, chạy khắp bốn phía, vừa mê hoặc đối phương, vừa chớp lấy thời cơ mang Lâm Phàm xuất hiện cách đó một dặm, tiếp tục bỏ chạy thật nhanh.
Dường như không ngờ được Thiên Lân xảo trá như vậy, sói xanh sau khi vồ hụt liền bật người điên cuồn đuổi theo, tiếng sói tru chói tai vang vọng giữa không trung.
Truy đuổi, truy đuổi, lại tiếp tục truy đuổi, Thiên Lân hướng thẳng về Đằng Long cốc. Sói xanh gào thét điên cuồng rung trời, một ngọn phi kiếm giải được ân cừu.
Bỏ chạy trối chết, đuổi theo gay gắt.
Khi lần thứ hai Thiên Lân bị sói xanh tới gần, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng kêu dài, sau đó trường kiếm phá không, Đinh Vân Nham tức thời ngăn lại ngay trước mũi sói xanh.
Gầm lên giận dữ, sói xanh ngừng đuổi theo, ánh mắt nhìn Đinh Vân Nham, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi là người của Đằng Long cốc?
Đinh Vân Nham vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu nói:
- Ta chính là đồ đệ của Đằng Long cốc chủ. Vừa rồi hai đứa bé con đó có một đứa là đồ nhi của ta, nếu có chỗ nào đắc tội, ta thay bọn chúng chịu tội với ngươi, mong rằng nhờ vào sư phụ của ta, không truy cứu nữa. Sau này, ta nhất định sẽ quản thúc nó nghiêm ngặt, không dám mạo phạm Tuyết Lan cốc nữa.
Sói xanh liếc Thiên Lân, miệng gầm gừ nho nhỏ:
- Nếu là môn hạ Đằng Long cốc, lần này xem như bọn chúng may mắn. Nếu còn có lần sau, chớ trách ta vô tình.
Đinh Vân Nham chắp tay nói:
- Lang Sứ khoan hồng đại lượng, tại hạ cảm kích vô cùng. Sau này nhất định sẽ không để xảy ra chuyện này nữa.
Sói xanh bất mãn hừ một tiếng, hận thù liếc Thiên Lân rồi mới xoay mình bỏ về cốc.
Thấy Thiên Lân bình an quay về, bốn đứa Linh Hoa nhất thời như ong vỡ tổ chạy đến, líu ríu hỏi han này nọ.
Thiên Lân thở phì phò, không thèm để ý trả lời chúng bạn, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn theo sói xanh, mãi đến khi nó rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đặt Lâm Phàm xuống, Thiên Lân mệt mỏi ngồi xuống đất, thở hào hễn nói:
- May mà các ngươi đến kịp, nếu không ta chắc mệt đến đứt hơi.
Hắc Tiểu Hầu tán dương:
- Thiên Lân lợi hại thật, lưng cõng sư huynh mà vẫn chạy thoát được sói xanh.
Linh Hoa thấy Lâm Phàm hai mắt nhắm chặt mặt đỏ bừng, không khỏi hỏi:
- Thiên Lân ca, sư huynh thế nào vậy, vẻ mặt như lửa nung.
Thiên Lân lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, khi ta thấy được nó thì nó đã bị như vậy rồi.
Đinh Vân Nham tiến lên một bước đến bên Lâm Phàm, vừa kiểm tra thân tể nó, vừa hỏi:
- Thiên Lân, con có phải phát hiện nó ở trong Tuyết Lang cốc không?
Thiên Lân đáp:
- Đúng thế, con đang gặp nó ở trong một động núi giữa lưng chừng ngọn núi băng đối diện cửa cốc, lúc đó nó đã hôn mê bất tỉnh. Con cõng nó bỏ chạy, dự tính nhanh chóng quay về đưa nó cho thúc thú, xem có thể cứu tỉnh nó không. Ai ngờ hành tung bị phát hiện, con sói xanh đó đuổi theo một hơi hơn hai trăm dặm, thiếu chút nữa con mệt đến chết được.
Tiết Quân la lên:
- Ồ, hơn hai trăm dặm, Thiên Lân lợi hại thật.
Đinh Vân Nham quát lên:
- Câm miệng. Các con cả ngày không lo luyện công, lần này nếu là các con hẳn sớm chết trong tay của sói xanh rồi. May mà Thiên Lân tu vi thâm hậu mới may mắn chạy thoát được. Sau này, các con lo mà luyện công cho ta, ai dám không chuyên tâm, ta sẽ trừng trị nghiêm khắc.
Tiết Quân, Linh Hoa bốn đứa lập tức câm miệng, ai cũng không dám hó hé gì.
Thiên Lân thấy vậy, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Đinh thúc thúc, vừa rồi người vì sao gọi sói xanh đó là Lang Sứ?