Chương : 17
Ngày hôm đó, năm đứa Lâm Phàm cùng Thiên Lân thấy một nhóm đứa trẻ lạ lẫm, ước chừng hai mươi đứa, tuổi khoảng chừng mười đến mười bốn tuổi.
Đinh Vân Nham cho các đồ đệ biết, những đứa trẻ này cũng là đệ tử của Đằng Long cốc, chính là môn hạ của năm vị sư huynh, lễ hội tuyết tan những năm trước đều gia tăng luyện công, chỉ có năm nay cốc chủ đặc biệt hạ lệnh, bọn chúng mới bất đắc dĩ tranh thủ ra ngoài vui lễ hội.
Biết được tình hình này rồi, năm đứa Lâm Phàm rất hưng phấn, kéo Thiên Lân nhảy vào đám đó nhanh như sóc, nhiệt tình chuyện trò với bọn họ.
Thiên Lân đi theo vẫn rất trầm ngâm, nó khi so sánh những đứa trẻ lớn hơn vài tuổi này với mình, phát hiện bọn chúng đều tương đối câu nệ, trầm tĩnh, không dễ dàng chịu mở miệng. Không lâu sau, Thiên Lân quan sát một lượt các đứa trẻ, phát hiện bọn chúng chia thành năm nhóm, trong đó có vài đứa trẻ tương đối kỳ dị đặc biệt.
Lúc này, trong đám trẻ đông nhất, một đứa tướng mạo anh tuấn, thân hình cao lớn, thiếu niên ước chừng mười ba mười bốn tuổi mở miệng nói:
- Chào các vị sư đệ, ta tên là Từ Tĩnh, rất vui được biết mọi người.
Trong đám trẻ đứng ngoài cùng bên trái, đứa bé thủ lĩnh chừng mười ba, hơi thấp lùn nhưng da trắng nõn, đáp lại:
- Xin chào Từ sư huynh, đệ tên là Tuyết Xuân, thường được nghe sư phụ nhắc đến huynh.
Mỉm cười gật đầu, Từ Tĩnh nói:
- Ta cũng có nghe nhắc đến tên của đệ, rất mừng được gặp đệ ở nơi này.
Phía bên phải, một đứa trai điềm đạm lên tiếng:
- Xin chào hai vị sư huynh, đệ tên là Huyền Vũ.
Phía đối diện, một thiếu niên đôn hậu cũng nói:
- Đệ tên là Phi Hiệp, xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.
- Ta tên là Tân Nguyệt, rất vui được gặp các vị sư huynh.
Âm thanh mềm mại cùng với mấy phần lạnh lẽo, một cô gái toàn thân trắng như tuyết khoảng chừng mười hai tuổi, vẻ mặt nghiêm lạnh chói lòa.
Chăm chú nhìn mấy người này, Lâm Phàm trong mắt lấp lánh ánh sáng. Tiết Quân bên cạnh nhỏ giọng:
- Sư huynh, hẳn đến lượt sư huynh rồi.
Lâm Phàm giật mình, lập tức tỉnh lại, vội vàng lớn tiếng nói:
- Xin chào các vị sư huynh sư tỷ, đệ là Lâm Phàm, sau này xin được trao đổi thêm nhiều.
Âm thanh rổn rảng vang trong tai rõ ràng, nhưng năm đứa trẻ đều không liếc mắt một cái, điều này khiến cho Lâm Phàm hơi khó chịu.
Linh Hoa phát hiện không hợp, hừ giọng nói:
- Sư huynh, bọn họ không chút để ý đến chúng ta, quả thật chọc người khác giận.
Hắc Tiểu Hầu nói:
- Đúng vậy, có gì mà không hợp, bất quá chỉ là ăn cơm nhiều năm hơn, trong bụng cũng có nhiều phân hơn thôi chứ gì.
Lâm Phàm hơi giận dữ, trừng mắt nhóm năm người Từ Tĩnh, sau đó xoay người cũng không nói gì bỏ đi.
Thiên Lân hiểu được điều Lâm Phàm cảm nhận, cũng phát hiện những người này hơi quá đáng, ngầm nói: “Đám rắm thối, sau này có cầu ta, ta sao có thể lý gì đến các ngươi đây?”
Xoay người, kéo Tiểu Bàn đi, Thiên Lân nói:
- Đi thôi, nơi này buồn quá, chúng ta đi chơi nơi khác đi.
Tiết Quân sửng sốt một chút, vừa đi vừa nhỏ giọng nói:
- Thiên Lân, ngươi nhìn Lâm sư huynh coi có phải hắn …
Thiên Lân cười đáp:
- Đừng nghĩ quá nhiều, hắn sẽ nhanh chóng ổn thôi. Đổi lại các ngươi, sau này luyện công cho tốt, để tránh bị người ta coi thường, biết chưa?
Đào Nhâm Hiền nói:
- Thiên Lân nói đúng, chúng ta nhất định phải trở nên nổi bật, khiến những người đó biết được là chúng ta không dễ bị xem thường.
Phía trước, Lâm Phàm nghe những lời này, lập tức kêu lên một tiếng lớn, nổi giận một mình bay lên về phía xa. Linh Hoa và Hắc Tiểu Hầu thấy vậy, vừa hô to vừa đuổi theo, không bao lâu cũng biến mất.
Thiên Lân không hề mở miệng, chỉ yên lặng nhìn ra xa, trong mắt toát lên vẻ suy tư.
Tiết Quân và Đào Nhâm Hiền hơi khổ sở, bọn chúng hồn nhiên, lần đầu nếm thử mùi vị cảm giác bị người ta phân biệt.
Sau đó, mấy ngày liên tiếp, Lâm Phàm đều một mình luyện công trong cốc, cho dù mấy đứa Linh Hoa khuyên bảo thế nào, nó cũng không muốn ra ngoài chơi. Thiên Lân không nói gì, nó biết Lâm Phàm đang khó chịu, nhưng nó cũng biết, chỉ có như vậy mới có thể khích lệ Lâm Phàm, khiến nó có khả năng đạt được thành tựu lớn hơn.
Thời gian, cứ trôi qua trong nặng nề như vậy. Khi bên trong Đằng Long cốc đã bị đóng băng hoàn toàn, Lâm Phàm bị ép bất đắc dĩ phải ra ngoài. Năm đứa Thiên Lân biết rồi, không đứa nào muốn nhắc đến chuyện cũ, cùng với Lâm Phàm đi vui chơi ở Long trì.
Long trì nằm hướng Nam cách Đằng Long cốc hơn mười dặm, chính là một hồ nước nhỏ chừng vài chục trượng. Nước của nó trong suốt thấy được đáy, nhưng lại sâu vài trượng, thỉnh thoảng có thể thấy một số cá băng bơi lội.
Trên đường bay đi, Thiên Lân dẫn đầu, nhanh chóng đến bên Long trì, nhưng lại bất ngờ phát hiện Từ Tĩnh, Tuyết Xuân, Huyền Vũ, Phi Hiệp bốn thiếu niên cũng ở đó.
Thấy vậy, Thiên Lân ngầm cau mày, liếc thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Lâm Phàm, dự tính xoay người bỏ đi, nhưng lại nghĩ đến điều gì liền đột nhiên dừng lại, dẫn năm đứa kia hạ xuống bên bờ ao.
Trong ao, bốn đứa Từ Tĩnh đang bơi lội, đến khi phát hiện sáu người lập tức khẽ biến sắc, lần lượt nổi lên trên mặt nước, ánh mắt có chút không vui.
Tuyết Xuân vẻ mặt lạnh lùng, quét mắt qua Linh Hoa, quát lên:
- Con trai đang chơi dưới nước, con gái đi mau.
Linh Hoa không thích những người trước mặt, dịu dàng nói:
- Long trì này chúng ta đã chơi từ lúc còn nhỏ, ngươi bằng vào gì muốn đuổi ta đi.
Tuyết Xuân khinh thường nói:
- Ngươi được mấy tuổi đầu? Lúc chúng ta vui chơi, ngươi còn chưa biết đi. Cút nhanh lên, đừng ở đây mà lý sự nữa.
Linh Hoa không phục nói:
- Ta không đi, ngươi muốn thế nào đây?
Tuyết Xuân hơi nổi giận, đang muốn phản bác lại bị Từ Tĩnh ngăn lại.
- Đừng nóng, ta đến nói chuyện với bọn nó.
Từ Tĩnh quay đầu nhìn lại mấy đứa Lâm Phàm, điềm nhiên nói:
- Các ngươi tuổi hãy còn nhỏ, không biết sự phân biệt nam nữ. Nhưng chúng ta thân là sư huynh, lại không thể không cho các ngươi biết lễ tiết phải có. Bây giờ, chúng ta đến đây trước, thế thì chúng ta phải được chơi trước. Sau này khi chúng ta đã đi rồi, các ngươi hãy quay trở lại cũng được.
Lâm Phàm liếc nhìn những đứa bên cạnh, thấy vẻ mặt bọn chúng không vui liền nói:
- Ta không đồng ý.
Từ Tĩnh hơi bất ngờ, lặp lại:
- Ngươi không đồng ý? Phải vậy chăng?
Lâm Phàm lạnh lẽo nói:
- Thật vậy.
Từ Tĩnh cau mày, không hề nói gì.
Tuyết Xuân hừ giọng nói:
- Mấy đứa các ngươi không biết thức thời, mọi người đều cùng môn phái, đừng tự tìm chuyện khó chịu.
Hắc Tiểu Hầu bất phục đáp:
- Bọn ta không phải phe ngươi, bằng vào gì phải nghe bọn ngươi chỉ huy?
Tuyết Xuân vẻ mặt phát giận, quát lên:
- Bọn ngươi không phục? Thế thì hãy giở bản lĩnh chân tay, ai thắng ai hãy ra quyết định.
Linh Hoa quát lên:
- So thì so, có gì mà khó lường.
Tiết Quân nói:
- Đúng thế, các ngươi ngoại trừ lớn đầu ra, cũng không thấy có chỗ nào thần kỳ.
Trong ao, bốn đứa hơi không vui. Bị đồng môn sư đệ khinh thường là chuyện rất dễ khiến người ta nổi giận. Hơn nữa, mỗi đứa ở đây đều là đệ tử kiệt xuất của một nhánh, nên càng khó mà chịu được.
Vì thế, Huyền Vũ chưa từng mở miệng nói:
- Nếu như vậy, hãy cho bọn chúng một bài học tốt.
Phi Hiệp tương đối chất phác, chần chừ nói:
- Chuyện này không tốt lắm đâu, một khi truyền đến tai các vị trưởng bối, chúng ta không phải thành ra lấy lớn hiếp nhỏ sao.
Tuyết Xuân nói:
- Chuyện này chúng ta không sai, có gì phải sợ đây.
Từ Tĩnh trầm ngâm nói:
- Giữa đồng môn luận bàn một chút cũng được, chỉ đừng làm náo nhiệt quá để tránh sau này khó mà xử lý.
Tuyết Xuân nói:
- Chuyện này chúng ta biết rồi, yên tâm đi.
Thiên Lân mãi không hề mở miệng, nó đang phân tích tính cách của bốn đứa trước mặt. Kết quả, người khiến nó lo lắng nhất chính là Từ Tĩnh, không phải vì tu vi của nó, mà bởi vì Từ Tĩnh xem ra trầm ổn hơn những đứa còn lại rất nhiều.
Thôi nhìn, Thiên Lân liếc những bằng hữu tốt bên cạnh, điềm nhiên nói:
- Các ngươi có nắm chắc không đó?
Lâm Phàm không nói, hơi hơi lắc đầu, rõ ràng nó cũng biết được bốn đứa trước mắt không dễ đối phó, nhưng nó lại không hề thối lui, bởi vì nó chính là sư huynh.
Thiên Lân nhìn được tính cách của nó, vỗ vai cười nói:
- Đừng sợ, có ta!
Lâm Phàm hơi cảm động, nó hiểu được ý của Thiên Lân, không khỏi cảm kích nói:
- Đa tạ …
Trong ao, Tuyết Xuân nói:
- Nếu đã muốn so tài, chúng ta phải nói rõ trước đã, người thua không được chạy về tố cáo, không được khóc lóc.
Lâm Phàm hơi hơi gật đầu, nghiêm túc nói:
- Các ngươi yên tâm, chúng ta cũng không phải là loại người đó.
Tuyết Xuân tự phụ bật cười, như lý ngư đả đỉnh bay khỏi mặt nước, những giọt nước trên người nhanh chóng hóa thành sương mù vây bọc quanh nó.
Giây lát, y phục trên người Tuyết Xuân liền bị chân khí hong khô. Điều này khiến mấy đứa Lâm Phàm biến sắc, rõ ràng không ngờ được đối thủ lại mạnh đến như vậy.
Hai tay chấp sau lưng, Tuyết Xuân ra vẻ tiêu sái, khiêu khích nói:
- Đến đây, các ngươi muốn so tài như thế nào?
Lâm Phàm cau mày, chầm chậm nói:
- Chúng ta hay là so thân pháp, ngươi thấy thế nào?
Thời khắc này, Lâm Phàm tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng vô cùng. Nó biết tuổi tác hai bên cách biệt, so tu vi là phương thức ngu xuẩn nhất, so chiêu thức thì bọn nó cũng còn chưa học hết, chỉ có thể dùng thân pháp sở trường nhất để so tài với đối phương.
Tuyết Xuân vẻ mặt lạnh nhạt, không chút để ý nói:
- Được, thế thì so thân pháp đi. Ai so trước đây?
Lâm Phàm không nói, ánh mắt nhìn về phía Hắc Tiểu Hầu sau lưng.
Bước lên một bước, Hắc Tiểu Hầu nói:
- Ta thi trước, ngươi xem cho cẩn thận.
Nói rồi điểm mũi chân xuống mặt đất, thân thể bắn thẳng lên không, khi lên đến chừng năm trượng liền xoay tròn trên không, sau đó hình bóng chia thành ba rơi xuống ba phía.
Tuyết Xuân thấy vậy chẳng thèm nhìn đến, khinh miệt nói:
- Đơn giản quá, xem cho rõ đi.
Nói rồi cũng không thấy nó thủ thế gì, thân thể liền bắn thẳng lên không, đến độ cao mười trượng hơi hơi dừng lại, sau đó lập tức phân làm sáu đồng thời hạ xuống.
Thân pháp giống nhau, nhưng hiệu quả khác biệt, rõ ràng Hắc Tiểu Hầu còn kém rất nhiều.
Lâm Phàm trong lòng nặng nề, chầm chậm bước đến trước một bước, lạnh giọng nói:
- Rất hay, ta cũng thử một chút.
Vừa dứt cây, thân thể Lâm Phàm bắn thẳng lên không trung Long trì, khi đến giữa ao liền hơi dừng lại, sau đó phân làm năm xuất hiện ở bờ Long trì, lại bay thẳng lên, tụ lại một điểm, cuối cùng bóng sáng lóe lên, chín phân thân chớp mắt đã hạ xuống, đến chỗ cũ hơi dừng lại một chút rồi mới từ từ hợp nhất, hiện ra chân thân của nó.
Thân pháp này vô cùng rườm rà, trong đó chỉ cần sai một bước liền sẽ phí hết công sức, vì thế độ khó rất cao.
- Ồ, sư huynh lợi hại thật, thân pháp này rất tuyệt diệu.
Hưng phấn nhìn theo bóng Lâm Phàm, Tiết Hồn, Đào Nhâm Hiền, Hắc Tiểu Hầu nhịn không được hoan hô cổ vũ.
Thiên Lân hơi cau mày, thân thể run rẩy của Lâm Phàm cho nó biết, một thức thân pháp này đã được Lâm Phàm phát huy đến giới hạn của khả năng.
Ánh mắt Linh Hoa hơi ngưỡng mộ, nó còn nhỏ tuổi, lúc này tựa hồ cảm nhận được sự cố chấp và kiên định từ người Lâm Phàm.