Chương : 15
Băng Tuyết lão nhân cũng không phô trương, nhẹ giọng nói:
- Lần đầu, sói tuyết và gấu Bắc Cực chiến đấu kéo dài không lâu, cuối cùng sói tuyết thua chạy, gấu Bắc Cực thương thế cũng nghiêm trọng.
Nhưng bởi vì đây là lần đầu xung đột, hai bên đều ôm mối cừu hận, trong một khoảng thời gian sau đó, gấu Bắc Cực ba lần tiến vào nơi bầy sói tuyết trú ngụ là Tuyết Lang cốc, hai bên giao chiến kịch liệt, cuối cùng sói tuyết chết vô số, gấu Bắc Cực trọng thương bỏ chạy.
- Sau đó thế nào? Ra sao nữa?
Hắc Tiểu Hầu hơi nóng nảy hỏi tới.
Băng Tuyết lão nhân dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Sau đó, cuộc chiến tranh này của hai bên bọn chúng kéo dài trên trăm năm, khi đó rất nhiều sói tuyết đều đã chết rồi, nhưng Lang vương lại vẫn còn sống, mà con gấu Bắc Cực kia cũng còn sống, bọn chúng thù hận nhau sâu sắc, cứ qua mười năm gấu Bắc Cực lại xâm phạm một lần, kéo dài đến ba trăm năm.
- Ồ, lâu dữ vậy. Thế bọn chúng không già đi, lẽ nào bọn chúng không chết?
Khuôn mặt năm đứa trẻ đều hiện vẻ bất ngờ, bọn chúng đứa nào cũng bị đoạn chuyện cổ này hấp dẫn.
Thiên Lân trầm tĩnh hơn, hỏi lại:
- Lẽ nào bọn chúng cũng biết được việc tu luyện?
Băng Tuyết lão nhân thôi cười, trầm giọng nói:
- Trên vùng đất thần châu cổ xưa, loài biết phép tu luyện đầu tiên hoàn toàn không phải là con người mà là động vật.
Nhưng con người dù sao cũng khôn ngoan nhất trong vạn vật, con người đến sau lại chiếm vị trí trước, vượt quá khỏi những động vật đó, liền đặt cho những động vật biết phép tu luyện một danh tự, đó chính là Yêu, nói bọn chúng rất tà ác.
Nhưng trên thực tế, tà ác nhất thế gian chính là con người chứ không phải Yêu Ma.
Năm đó, con gấu Bắc Cực kia vốn là một con gấu đực tầm thường, sau khi giao đấu với sói tuyết bị thương rồi, vô tình lấy được một củ nhân sâm ngàn năm, từ đó có được thần lực, liền đi báo thù.
Nhưng nó lại bị bất ngờ, những con sói tuyết kia tuy bình thường, nhưng Lang vương lại sống đã được năm trăm năm, có trí tuệ hơn người, biết được phép tu luyện, vì thế đánh cho gấu Bắc Cực hoảng hốt bỏ chạy.
Sau đó, gấu Bắc Cực ghi mãi hận thù trong lòng, qua quá trình giao chiến vài trăm năm, dần dần tìm ra một số cách thức, từ từ hiểu được phép tu luyện, cuối cùng càng lúc càng mạnh mẽ.
Thiên Lân cau mày, trầm ngâm nói:
- Nếu như ông nói, con gấu Bắc Cực và Lang vương hẳn phải còn sống?
Băng Tuyết lão nhân cười cười, nhướng mày nhớ lại:
- Theo lời đồn đại, hai trăm năm trước, cuộc chiến đấu giữa gấu Bắc Cực và Lang vương dần dần bình thường, sau đó không còn nghe đến bất kỳ sự tích nào có liên quan bọn chúng, vì thế bọn chúng còn sống hay chết, không ai nói rõ được.
Lâm Phàm nói:
- Ban đầu ông nói huyết sâm xuất hiện sớm nhất ở Tuyết Lang cốc, mà chỗ bầy sói tuyết trú ngụ cũng gọi là Tuyết Lang cốc, hai nơi này có phải cùng một chỗ không?
Băng Tuyết lão nhân liếc Lâm Phàm, giọng khen ngợi nói:
- Hỏi rất hay, con có thể nghĩ đến chỗ này, cho thấy con tương đối tỉ mỉ.
Theo suy đoán của mọi người lúc đó, Lang vương kia sở dĩ hiểu được phép tu luyện, rất có khả năng có liên quan đến người tu đạo của trung thổ một ngàn sáu trăm năm trước.
Ngày đó, vị tu đạo trung thổ vì tìm kiếm huyết sâm, ở lại trong Tuyết Lang cốc hai trăm năm, sống chung hòa thuận với bầy sói, rất có khả năng đã truyền cho bầy sói một số phép tu luyện, dùng để điều khiển bầy sói hỗ trợ ông ta tìm kiếm huyết sâm.
Nhưng chuyện này đã xảy ra quá lâu, lại thêm ngày đó người biết rất ít, vì thế không có tin tức thực tế rõ rỉ ra ngoài.
Tiết Quân nghe xong, kinh hãi kêu lên:
- Không ngờ còn có quan hệ như vậy, quả thật không thể nào ngờ được.
Hắc Tiểu Hầu nói:
- Đúng thế, nói tới nói lui, một gốc huyết sâm dẫn ra nhiều chuyện cổ, quả thật là rất đặc sắc. Nhưng ta còn chưa hiểu, chuyện cổ này quả thật có hay chăng? Nếu như có, vì sao cha mẹ và sư phụ trước giờ chưa từng nhắc đến với chúng ta?
Linh Hoa nói:
- Chuyện này ai biết, dù sao cũng nghe hay là được rồi.
Đào Nhâm Hiền vuốt đuôi phụ họa:
- Đúng thế, chúng ta đến đây là để nghe chuyện cổ mà.
Lâm Phàm nhìn Thiên Lân hỏi:
- Còn ngươi? Sao không nói gì, hình như ngươi đã không còn giống trước đây rồi.
Thiên Lân cười cười, nhẹ giọng nói:
- Ta đang cho là Tuyết Lang cốc đó hẳn không xa nơi này quá.
Lâm Phàm sửng sốt, ánh mắt nhìn lại Băng Tuyết lão nhân đầy vẻ dò hỏi.
Băng Tuyết lão nhân không né tránh, điềm nhiên đáp:
- Thiên Lân đoán không sai, Tuyết Lang cốc đúng là không xa nơi này, chính là phía Bắc của Đằng Long cốc, khoảng chừng hơn ba trăm dặm.
Lâm Phàm ngạc nhiên lên tiếng:
- Nói như vậy, cho đến bây giờ nơi đó hẳn còn có rất nhiều sói tuyết?
Băng Tuyết lão nhân cười hỏi:
- Thế nào, con đang muốn đến đó làm anh hùng giết sói tuyết phải không?
Lâm Phàm ngượng nghịu cười, hơi chút xấu hổ nói:
- Con hiện tại còn nhỏ, sau này lớn lên nhất định phải làm một đại anh hùng đội trời đạp đất.
Băng Tuyết lão nhân tán thưởng:
- Hay, có khí chất, nỗ lực hơn nữa. Bây giờ không còn sớm nữa, các con cũng phải về đi, nếu không sư phụ các con hỏi đến, lúc đó …a a
Lâm Phàm giật mình, lập tức nghĩ đến đã qua rất lâu rồi, vội vàng kêu lên:
- Đi nhanh, chần chừ sẽ bị sư phụ phát hiện.
Bốn đứa Linh Hoa vẻ mặt kinh hoàng, vội vàng bắt lấy Thiên Lân, không đợi nó mở miệng nói gì, lập tức bỏ chạy nhanh như chớp.
Băng Tuyết lão nhân nhìn theo bóng sáu đứa nhỏ, vẻ mặt lộ ra nụ cười hoài niệm, tự nói: “Nhiều năm trước đây, mấy chúng ta không phải cũng giống như bọn nhỏ bây giờ sao? Nhưng thời gian vô tình, chớp mắt đã qua mấy trăm tuổi, bây giờ còn có mấy người nhớ được đây?”
Thanh âm nhàn nhạt vang vọng trong động, mang theo mấy phần lo lắng và nhớ nhung, thoáng một cái, rồi lại thoáng cái đã dần dần không còn tung tích …
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hoàng hôn, bóng thái dương hạ xuống phía Tây, ánh sáng chói chang rọi nghiêng trên mặt Băng Nguyên, phản xạ thành ngàn vạn hào quang, khiến người ta cảm thấy có chút chói chang.
Cửa Đằng Long cốc, không khí lễ hội tuyết tan lúc này đã xuống rồi, nhiều người bắt đầu dựng lều vải chuẩn bị làm nơi ở một tháng kế tiếp.
Mỗi năm vào thời gian này, băng tuyết ở lân cận bắt đầu tan chảy, không khí đáy cốc bắt đầu lạnh xuống.
Đợi đến khi băng tuyết bốn phía hoàn toàn tan chảy, cũng vừa lúc đáy Đằng Long cốc đã đóng băng hoàn toàn.
Vì thế, người dân trong cốc liền chọn cách chuyển đến tạm trú ở vùng cửa cốc, hưởng thụ thời tiết ôn hòa nhất trong năm.
Âm thầm chuồn về đến cửa cốc, năm đứa Lâm Phàm thấy sư phụ Đinh Vân Nham còn đang chủ trì các hoạt động, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười vui vẻ chạy vào bên trong.
Thiên Lân đi sát theo sau, vẻ mặt hơi trầm ngâm, trong lòng cứ nhớ mãi về những chuyện xưa do Băng Tuyết lão nhân kể, xem xét thử có bao nhiêu phần chân thật.
Trước đây, Thiên Lân chưa từng để ý đến thân phận của Băng Tuyết lão nhân, nhưng hiện tại chăm chú nghe xong chuyện xưa của ông, trong lòng liền xuất hiện một nghi ngờ, đó là thật ra Băng Tuyết lão nhân là ai, vì sao ông ta biết một số chuyện xưa mà Đinh Vân Nham không biết?
Nếu như những chuyện cổ mà Băng Tuyết lão nhân kể chỉ là chuyện sáng tạo, thế thì cũng không gì cả, nhưng một khi những chuyện đó là thật sự, thế thì thân phận của Băng Tuyết lão nhân rất đáng cân nhắc đến.
Linh Hoa luôn để ý đến vẻ mặt của Thiên Lân, thấy nó mày châu ủ dột, vội vàng quan tâm hỏi han:
- Thiên Lân ca, huynh đang suy nghĩ điều gì vậy, vì sao không vui?
Thiên Lân nghe vậy vội thu lại tâm tình, cười nhẹ nói:
- Ta đang nghĩ, thêm một khoảng thời gian nữa khi băng tuyết tan chảy hoàn toàn, chúng ta đi chơi ở Long trì.
Linh Hoa không nhiều tâm cơ, không hề hoài nghi lời của Thiên Lân, cao hứng đáp:
- Được, được đó, đến lúc đó sáu người chúng ta cùng đi với nhau, có thể vui chơi đùa giỡn như năm ngoái ở đáy nước.
Vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, Thiên Lân nói:
- Yên tâm, không thiếu các ngươi đâu. Bây giờ, chúng ta đi ăn gì đó, đợi tiệc lửa trại buổi tối bắt đầu, chúng ta sẽ nhảy múa.
Linh Hoa khuôn mặt cười tươi, kéo cánh tay nhỏ của Thiên Lân đến bên bọn Lâm Phàm, vừa ăn vừa nói chuyện ríu rít.
Không lâu, hoạt động vui chơi lễ tuyết tan tạm thời kết thúc một phần, mọi người tập trung lại, trên ngàn người cùng nhau ăn uống.
Đinh Vân Nham bỏ được trọng trách, đến bên sáu đứa bé, quát to:
- Buổi trưa các con chạy đi đâu vậy?
Năm đứa Lâm Phàm đang cười đờ ra, giật mình dừng tay, cúi đầu xuống không nói.
Thiên Lân trong lòng hơi không vui, bộ mặt lại tươi cười mở miệng nói:
- Đinh thúc thúc, chúng con buổi trưa quay về trong cốc luyện công.
Đinh Vân Nham nghi ngờ nói:
- Luyện công? Con đừng có ba hoa chích chòe trước mặt của ta.
Thiên Lân vội nói:
- Con đâu có dám, chúng con quả thật quay về luyện công. Ban đầu mấy đứa Lâm Phàm sợ người trách mắng không dám đi, sau đó con nói đã nói, thúc thúc tuy nghiêm khắc một chút, nhưng hoàn toàn không phải là người không biết đạo lý. Chỉ cần chúng ta không ham chơi, không gây họa, người sẽ không trách mắng đâu. Mấy đứa Lâm Phàm nghe rồi, đều thấy con nói có lý, vì thế chúng con liền quay về trong cốc luận bàn công phu. Ai ngờ chỉ mấy tháng không gặp, bọn nó lợi hại hơn nhiều, không bao lâu đã đánh bại con. Đinh thúc thúc quả thật có bản lĩnh!
Đinh Vân Nham nghe rồi dở khóc dở cười, tuy biết rõ Thiên Lân nói năng lung tung, lại cố ý xu nịnh mình, nhưng cũng không tiện vạch trần, chỉ đành ôn hòa nói:
- Nếu quả thật như con nói, đúng là đi luận bàn công phu, thế ta tự nhiên sẽ không trách mắng rồi. Nhưng nếu chỉ là giả luyện công để đi chơi, sau này ta biết được, ta sẽ không dễ tha cho đâu.
Thiên Lân không ngừng gật đầu nói:
- Dạ biết, dạ biết, chúng con nào dám như vậy?
Năm đứa Lâm Phàm đồng thanh nói:
- Không dám, chúng con không dám ham chơi đâu.
Đinh Vân Nham thấy vậy, khuôn mặt tươi cười, ngầm nói: “Tiểu quỷ, muốn hí lộng ta, còn sớm lắm đó.”
Trong lúc suy nghĩ, miệng ông lại nói:
- Như vậy, chuyện này cũng được. Đi ăn gì đi.
Năm đứa Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, đều len lén liếc Thiên Lân, tỏ vẻ cảm kích nó.
Sau khi ăn trưa, Đinh Vân Nham dẫn sáu đứa đến một vùng đất trống, nhẹ giọng nói:
- Lễ tuyết tan năm nay và năm trước có chút khác biệt, thời gian xảy ra xớm ba ngày, điều này cho thấy không khí năm nay so với năm trước hẳn nóng hơn nhiều, thời gian kéo dài cũng lâu hơn.
Lâm Phàm không hiểu hỏi:
- Sư phụ nói chuyện này có quan hệ gì đến chúng con chăng?
Đinh Vân Nham nói:
- Vi sư cho các con biết chuyện này là muốn nhắc nhở các con, không được chạy loạn khắp nơi như năm trước nữa.
Linh Hoa bất mãn hỏi:
- Vì sao vậy?
- Đúng thế, vì sao vậy?
Ba đứa Tiết Quân cũng chu cái miệng nhỏ nhắn phản kháng lại.