Chương 47: Cô Nói A Lệ Ngốc Nhưng Thật Ra Bản Thân Cô Sao Lại Không Ngốc Chứ
Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn xung quanh, xác nhận xung quanh không có cảnh sát mặc quân trang mới nhanh chóng đi về phía đường Portland.Tô Niệm Tinh nhìn bộ dáng lén lút tránh né cảnh sát mặc quân trang giống như ăn trộm không được lộ diện ngoài ánh sáng của cô ta, thật lâu cũng không nói gì cả.Bà A Hương vẫn đang chật vật hút trà sữa, quay đầu liếc mắt nhìn một cái: “Cô gái ngốc như vậy vẫn là lần đầu tiên bà gặp được đấy.”Tô Niệm Tinh gật đầu.Cường ngốc đã hút xong một cốc trà sữa, trong mắt hiện vẻ khó tin và cũng có cả khó hiểu: “Phía bên club đêm có thể kiếm được rất nhiều tiền, cô có quen biết với Bưu ca nên cũng có thể lấy được chiết khấu tốt, tại sao lại không đi?”Tô Niệm Tinh bị anh ta chọc cho tức chết mất: “Tại sao tôi phải đi?”Cường ngốc đáp với vẻ ngay thẳng: “Có thể kiếm được tiền mà, cô lớn lên cũng rất xinh xắn đấy chứ.”Tuy rằng được khen xinh khiến Tô Niệm Tinh rất vui vẻ nhưng thái độ này của anh ta khiến cô cũng rất bất mãn, ở trong mắt anh ta, cô gái vừa muốn kiếm tiền vừa xinh đẹp chỉ có thể đi vào con đường này thôi, đúng không?Cô lườm anh ta một cái, đặt mông ngồi xuống, không thèm để ý đến thằng ngốc này nữa.Cường ngốc ngồi ngây người tại chỗ, xác nhận cô không sao mới nói một tiếng “tôi đi làm đây” rồi rời đi mất.Bà A Hương hỏi cô tiếp theo định đi tìm mẹ mình thế nào.Tô Niệm Tinh đã có kế hoạch rồi: “Đợi cháu gom được thêm ít tiền sẽ liên tiếp đăng thông báo tìm người trong một tuần.”Đăng lên báo cũng không tiện, cô còn phải tiết kiệm tiền nữa.Bà A Hương quen biết cô lâu như vậy rồi, biết bình thường cô rất tiết kiệm, không nỡ ăn không nỡ mặc nhưng lại bằng lòng tiêu nhiều tiền vì mẹ mình như thế, sợ cô quá u mê không chịu tỉnh ngộ nên mới khuyên cô: “Mẹ cháu tới Hương Giang này lâu như vậy rồi mà vẫn không trở về, có khả năng bà ta đã sớm quên cháu rồi, bà cảm thấy cháu vẫn nên nhìn về phía trước đi thì hơn.”Tô Niệm Tinh cũng không có tình cảm gì đối với mẹ của nguyên chủ, cô chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ mà thôi, dù sao thì nguyên chủ cũng vì muốn gặp mẹ nên mới mất mạng. Cô lặng lẽ bảo: “Gặp một lần là giải quyết xong tâm nguyện.”Bà A Hương thở dài một tiếng, cô nói A Lệ ngốc nhưng thật ra bản thân cô sao lại không ngốc chứ.Tô Niệm Tinh nhìn những quầy hàng khác, khách khứa nối đuôi nhau kéo tới cửa, con đường này cũng thật sự phồn hoa, người tới người lui toàn là khách hết, mà quầy hàng xem quẻ của bọn họ thẳng cho đến tận khi chợ đêm kết thúc lại vẫn không có một người nào tới mở hàng.…Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Tô Niệm Tinh đã dậy đi chợ mua cá từ rất sớm, đây là thời điểm cá tươi ngon nhất.Ông bác bán báo đang bày báo và tạp chí vừa mới được gửi tới, nhóm người làm việc vội vàng bắt xe nối đuôi nhau cầm lấy tờ báo quen thuộc của mình từ sạp hàng của ông ta.Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn thoáng qua, không trông thấy ảnh của mình trên đó mới hỏi ông bác: “Liệu có bản tin nào viết về thầy bói không ạ?”Ông bác đang bận tìm tiền trả cho khách hàng, giọng đặc sệt chất địa phương: “Không biết nữa, tự cháu tìm đi.”Quầy hàng bên cạnh mở bán sớm hơn một chút, có một anh trai vừa ăn sáng vừa đọc báo, nghe thấy giọng của cô em xinh đẹp cũng vừa ngại ngùng vừa bẽn lẽn bảo: “Tờ [Báo tường Hương Giang] có viết đấy, nói về vụ tay giang hồ bị bắn chết ngoài đường lần trước, trước đó mấy bên truyền thông nói là bà thầy bói tự biên tự diễn, nhưng hôm nay báo chí lại đưa tin nói bà thầy bói đã được thả ra ngoài rồi, người ta có chứng cớ ngoại phạm, ở đoạn giữa trang thứ hai ấy.”Tô Niệm Tinh lập tức tìm được tờ [Báo tường Hương Giang] rồi mua một bản, sau đó đi đến một góc yên tĩnh đọc cẩn thận. Tiêu đề trang nhất của tạp chí này là ảnh khỏa thân của một vị minh tinh nào đó, rõ ràng độ hot của vụ tay giang hồ bị giết không cao bằng minh tinh, hiển nhiên chỉ có thể đặt sang trang hai, độ dài cũng không nhiều, chỉ viết thầy bói đã được rửa sạch hiềm nghi sau đó chú thích địa chỉ xem quẻ trên đường Paterson, cũng chỉ có tên của cô chứ không đăng ảnh.