Chương 7:
Nhóm dịch: Thất Liên HoaLâm Nhược như nhìn thấy một cảnh tượng khá mơ hồ, có hai người một cao một thấp đuổi theo rồi bắt cậu nhóc lại, hai người kia còn đắc ý nói: “Tên công an họ Cố kia đã bắt mẹ chúng ta, chúng ta phải bắt con của ông ta lại, để cho bọn họ lấy mẹ đổi với thằng nhóc này.”“Đúng vậy, canh ở cổng trường cả một ngày mà không có cơ hội, ai mà ngờ thằng nhóc này lại chạy khỏi nhà vào buổi tối, đoạn đường phía trước khá vắng, chúng ta ra tay ở đó đi.”Lâm Nhược bị ảo cảnh vừa rồi doạ cho hoảng sợ, cô bé nghĩ chắc là do vết bớt hình con cá chép trên chân gây ra. Cô bé vội vàng kéo cậu nhóc trốn vào phía sau đống củi bên đường, hai đứa trẻ kề sát vai nhau.Cố Niên vừa nấp vừa cảm thấy hiếu kỳ: “Người nhà em tìm đến sao?”Lâm Nhược gật đầu: “Là người xấu, đợi lát nữa bọn họ đi rồi mình ra.”Rất nhanh sau đó, hai kẻ bắt cóc con nít đuổi đến, vậy mà chúng lại mất dấu ở trên đoạn đường này. Bọn chúng tìm kiếm xung quanh mười mấy phút. Thấy bọn chúng sắp tìm được đống củi nơi hai người đang trốn, Lâm Nhược liền giả tiếng chó của bà nội sủa: “Gâu, gâu, gâu…”Sau đó liền có tiếng thứ hai sủa theo: “Gâu gâu gâu.” Ngay lập tức, lũ chó hoang và chó nhà gần đó cũng đồng loạt sủa lên, mọi người xung quanh đều trở nên cảnh giác. Có người đã mở cửa ra kiểm tra xem phải có trộm đột nhập hay không.Hai tên bắt cóc chột dạ không dám ở lâu, chửi rủa một câu rồi rời đi: “Đám chó này thật phiền phức, mau đi thôi.”“Coi như thằng nhóc đó may mắn, hôm nay không tóm được nó thì ngày mai tiếp tục đợi nó ở trước cổng trước, không lo không có cơ hội bắt được tên nhãi họ Cố con nhà cảnh sát đó.”Họ Cố, lại con nhà cảnh sát, cậu nhóc nghiến răng nghiến lợi, nhất định là ba cậu nhóc cỏ nhưng không nhổ tận gốc, lần này liên luỵ đến cậu rồi.Hai người họ chui ra từ sau đống củi, Cố Niên nhặt rơm cỏ trên đầu cô bé: “Em giả tiếng chó giống thật ghê, mấy tiếng chó sủa kia doạ hai kẻ bắt cóc kia chạy mất dép. Bố anh là công an, để anh dẫn em đi tìm ông ấy.”Lâm Nhược gật đầu lia lịa: “Anh ơi, vậy lần này bảo bố anh gọi điện cho mẹ em đến, mẹ em sẽ không bỏ em đâu.”Cố Niên cảm động nói: “Ít ra em còn có mẹ để tìm, mẹ anh không cần anh nữa rồi.”“Mẹ anh tại sao lại không cần anh nữa vậy?”“Mẹ anh muốn ra nước ngoài, bà bảo ba anh đi cùng nhưng ba không chịu, ngay cả anh mẹ cũng không cần nữa.”Lâm Nhược xoa đầu cậu nhóc: “Anh đừng buồn nữa, anh còn có ba mà.”“Ông ấy bận chết đi được, còn không có thời gian lo cho anh. Anh ra ngoài lâu như thế, có khi ông ấy còn không biết nữa là, có cũng như không vậy á.”Cố Niên vốn là muốn gây sự chú ý của ba, đợi ba tan làm về không thấy cậu nhóc đâu nhất định sẽ ra ngoài tìm cậu nhóc, nhưng bây giờ kẻ bắt cóc lọt lưới kia đang theo dõi cậu nhóc, cậu nhóc không dám chạy lung tung nữa. Cố Niên nói: “Anh tên Cố Niên, ba anh là Trưởng đồn công an Thành Tây nhất định có thể giúp em tìm được mẹ của mình.”“Cảm ơn anh, em tên Lâm Nhược.”Cố Niên dẫn Lâm Nhược bình an vô sự mà về đến nhà, đợi đến nửa đêm mà ba cậu nhóc vẫn chưa trở về, Cố Niên nói: “Ba anh nhất định là phải tăng ca rồi, hay là sáng sớm mai chúng ta đến đồn công an tìm ông ấy đi.”