Chương 27:
Nhóm dịch: Thất Liên HoaAnh ta lại bế Lâm Nhược lên nói: “Ở nhà phải nghe lời mẹ đấy.”Lâm Nhược gật đầu: “Tạm biệt ba.”Lâm Văn Chiếu chọc trán cô bé, cười nói: “Mong ab đi sớm một chút đúng không?”Lâm Nhược vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải. Ba, xem lớn khởi động rồi, dì bán vé cũng trợn trắng mắt rồi.”Lâm Văn Chiếu cười, buông Lâm Nhược xuống, lưu luyến vẫy tay tạm biệt vợ con.Chu Uyển Tâm đạp xe đạp chở con gái đến cung tiêu xã. Cô đổi tiết với đồng nghiệp, buổi sáng không có tiết. Ở cung tiêu xã mua xà bông, kem đánh răng, chậu rửa mặt, khăn rửa mặt… Lúc về trường thì đến kí túc xá giáo viên tìm cái giẻ lau để vệ sinh.Lâm Nhược cũng lấy dẻ lau, lau dọn giúp mẹ. Chu Uyển Tâm nhìn dáng vẻ thành thạo lau dọn của cô bé, cười hỏi: “Nhược Nhược à, con học lau dọn lúc nào vậy?”Lâm Nhược nghiêng đầu nghĩ rồi nói: “Sau khi đến nhà ba mẹ nuôi nửa năm liền bắt đầu học làm việc nhà ạ. Lúc đầu là học xếp bát đũa, sau đso là rửa bát và dọn vệ sinh. Con học nhanh hơn chị Mật Mật, bọn họ còn khen con. Mẹ ơi, con làm không tốt à?”Chu Uyển Tâm xót xa, hỏi: “Nhược Nhược, con sống với mẹ trong căn phòng nhỏ như vậy, con có không vui không?”Lâm Nhược mới không nghĩ như vậy, cô bé nói: “Mẹ ơi, nơi này cso nhỏ hơn nữa thì cũng là ngôi nhà chỉ có hai chúng ta, con vui mừng còn không kịp ấy.”Chu Uyển Tâm hiểu rồi. Nhược Nhược chỉ cần ở cùng với cô là con bé đã rất vui rồi.Sau khi chuyển đến ký túc xá của trường, Nhược Nhược vui vẻ hơn rất nhiều. Lúc Chu Uyển Tâm lên lớp, Nhược Nhược không ngồi ở trong văn phòng vẽ tranh thì cũng ngồi ở trước bậc thêm văn phòng làm phép cộng phép trừ. Trí nhớ của cô bé rất tốt, mỗi ngày Chu Uyển Tâm dạy cho cô bé một từ đơn tiếng Anh, một bài thơ cổ, trong vòng mấy phút cô bé đã nhớ rồi, cách một buổi sáng vẫn có thể nhớ, ngày hôm sau còn yêu cầu thêm một từ. Chu Uyển Tâm sợ cô bé ham nhiều không học hết nên mỗi ngày vẫn chỉ dạy cô bé một từ mới tiếng Anh, một bài thơ cổ.Đến thứ bảy, Chu Uyển Tâm từ nhà ăn mang thức ăn về văn phòng, sau khi ăn cơm xong, điện thoại của Lâm Văn Chiếu cũng đến, nghe giọng điệu của anh ta có chút đưa đám, nói nhớ cô nhớ con. Chu Uyển Tâm gọi Lâm Nhược đến cho con bé nói chuyện với ba. Trẻ con trời sinh vui vẻ, những chuyện thú vị trong tuần này con bé đều kể hết với ba: “Ba ơi, bây giờ con đã biết được năm từ đơn, năm bài thơ cổ rồi, con đọc cho ba nghe…”Chu Uyển Tama dọn hộp cơm nhôm, ra hiệu tay với Lâm Nhược rồi đi đến cạnh rãnh nước rửa bát, để lại hai ba con nói chuyện với nhau.Phó hiệu trưởng Quý Hoè Hoa tìm đến: “Cô giáo Chu, may quá cô chưa đi, tôi nói chuyện này với cô.”Ký túc xá của Chu Uyển Tâm là phó hiệu trưởng Quý giúp đỡ. Phó hiệu trưởng là một người nhiệt tình, tốt bụng, trong lòng cô cũng cảm kích, cô vẩy nước trên tay, hỏi: “Phó hiệu trưởng Quý, đến tìm em gấp như vậy, chị có chuyện gì sao?”“Có chuyện mừng lớn muốn thông báo cho cô.” Quý Hoè Hoa mặt mày rạng rỡ, nói: “Chuyện cô cung cấp chứng cứ cho đồn công an trong thành phố lần trước, vừa hay được bộ giáo dục biết, trong thành phố muốn công khai thông báo tuyển dụng một nhóm giáo viên tiểu học, cho chúng ta hai xuất, một xuất cho Nhị Trung trong huyện, một cho trường chúng ta. Tôi muốn dành công lao này cho cô, xuất đi này chắc chắn cho cô.”