Chương 46: Chương 46
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Như thế nào, ban ngày ban mặt, cường mua cường bán? Chị, mau báo cảnh sát, để cảnh sát tới bắt người xấu, tôi lại không biết năm 85 mà vẫn còn côn đồ đấy.”Hai người em trai của bà chủ quán mì vừa nghe vậy, liền có chút sợ hãi.Bọn hắn nghe chị nói, tới hù dọa chút thôi, dù sao đối phương tới từ nông thôn, tốt nhất là chèn ép để cô ta không dám bày quán nữa.Không nghĩ tới đối phương là một cục đá cứng.Nghiêm đánh năm 83 mới vừa kết thúc, khi đó phạm chút sai lầm nhỏ liền bị kéo đi bắn chết.Hiện tại thình lình nghe được mấy chữ người xấu này đều run run.“Không phải…… Đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ tới hỏi một chút chuyện gì xảy ra.Cũng không phải côn đồ.”“Đúng đúng.”Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Chúng tôi là hai cô gái yếu đuối, các anh là hai người đàn ông tiến hành uy hiếp tâm lý còn nói không phải dùng vũ lực thị uy sao.”Hai người đàn ông vừa nghe, liên tục nói: “Không có, chúng tôi chỉ đi ngang qua.” “Đúng rồi, tôi còn có việc, đi trước.”Hai người này cũng không dám ở đây lâu, bọn họ có đơn vị đứng đắn, nhỡ lãnh đạo đơn vị nghe tới chuyện này, thì chắc không giữ nổi công việc.Bà chủ quàn mì sắp tức điên.Vốn tưởng rằng bản thân nắm chắc thắng lợi.Không nghĩ tới 2 thằng em trai lại vô dụng như vậy, bị người ta nói mấy câu liền bị hù dọa.Lúc này người đi rồi, ưu thế của cô ta cũng biến mất, cô ta càng ngồi không yên: “Cô nói làm sao bây giờ?”Cô ta vì đấu với Thẩm Thanh Nguyệt, tốn hơn bốn mươi đồng mua đồ ăn chưng cơm, kết quả không bán được mấy phân, mấy thứ này không để lâu được.Mang về nhà cũng hỏng.Cô ta càng nghĩ càng nghẹn khuất.Cô thật vất vả ra tới một chuyến, không kiếm được tiền, ngược lại lỗ vốn lớn, sao chịu được.Thẩm Thanh Nguyệt vừa thấy chung quanh không ít người đều đang vây xem, cất cao giọng nói: “Tôi muốn hỏi một chút, mọi người bán không tốt, cũng tùy tiện đi tìm người khác ép mua sao?”Những người buôn bán khác ở đây nghe được lời này, cũng có chút hổ thẹn nói: “Chuyện đó khẳng định không thể.”Thẩm Thanh Nguyệt quay đầu nói với bà chủ quán mì đối diện: “Cô nghe một chút, tuổi của cô cũng không nhỏ, làm ra chuyện này cũng không biết xấu hổ.”Mặt bà chủ quán mì lúc hồng lúc trắng, nhưng vẫn nắm lấy quan điểm của bản thân không bỏ: “Vậy tôi làm sao bây giờ? 40 đồng tiền thì sao?”Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Đừng nói lỗ 40 đồng, cho dù lỗ 80 đồng cũng không liên quan tới người khác, lại không phải tôi bắt cô buôn bán.”Mặt bà chủ quán mì khó chịu, nhưng trước mắt không có ưu thế khác.Rất nhanh bảo vệ, lão xưởng trưởng lại đây, nói: “Các người gây chuyện gì thế?”Mặt bà chủ quán mì trắng nhợt.Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Không có gì.”Lão xưởng trưởng nói: “Nga.”Vừa lúc Trang thúc khua xe bò tới, Thẩm Thanh Nguyệt nhanh chóng xếp đồ lên xe, lần này không bị ngăn trở.Lưu loát trở về.Trên đường trở về.Thẩm Mai nói: “Vừa rồi lúc ông ấy hỏi,sao em không nói.” Lời lão xưởng trưởng nói có sức nặng hơn 10 câu của Thẩm Thanh Nguyệt.Thẩm Thanh Nguyệt nói: “chị cho rằng ông ấy không biết sao, mới vừa phát sinh xung đột, ông ấy đã đứng ở cách đó không xa nhìn rồi.” Người ta tâm sáng như gương, cũng phải chờ Thẩm Thanh Nguyệt giải quyết hết thảy, ông ta mới khoan thai tới muộn.Chặt tài lộ của người khác giống như giết cha mẹ, lần này, cô chừa lại chút mặt mũi cho đối phương, cũng coi như làm trò trước mặt những chủ quán khác.Bà chủ quán mì là người ngoài cứng trong mềm, lần sau còn dám khiêu khích, cô liền không khách khí.Thẩm Mai nghe cái hiểu cái không, mặc kệ thế nào, đều cảm thấy em gái làm đúng! Thẩm Thanh Nguyệt vừa đến nhà, cọ rửa bồn một lượt.Ruột già cũng lấy ra rửa sạch, rửa 5 lượt nước.Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Chị, chúng ta bỏ món cà chua xào trứng gà, gan heo và khoai tây xào đi.”Thẩm Mai nói: “Vậy bánh cuốn thì sao?”Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Bánh cũng không làm.” Quá phí công phu, hơn nữa cũng không kiếm được bao nhiêu.Trước mắt danh tiếng tốt nhất là cà tím xào thịt bằm, đậu hũ Ma Bà, còn có gà chua ngọt.Mấy món còn lại đều cần thay đổi!Thẩm Mai nói: “Chị đi xử lý gà.” Hôm nay mua nhiều hơn, gà phải ướp và chiên hai lần, rất phí công phu.Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Chị, chị cứ làm trước, em đi tìm Vân thẩm một chuyến.” Thẩm Mai nói: “Đi đi.”Thẩm Thanh Nguyệt đi ra ngoài tìm Vân thẩm, Vân thẩm đang cùng người khác buôn chuyện.Thẩm Thanh Nguyệt mới vừa mua bình và củ cải, Vân thẩm nhìn Thẩm Thanh Nguyệt cũng rất ôn nhu, vội vàng đứng dậy: “Nha, Nguyệt Nguyệt.” Bộ dạng như hai người rất thân thuộc..