Chương 33: Chương 33
Đúng lúc này, bóng dáng Thạch Đông Thanh xuất hiện ở ngã rẽ.Trên mặt Vương Thúy Hoa lộ ra nụ cười."Cha nó, mấy đứa về rồi."Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt bà ấy đông cứng lại"Sao không thấy Bán Hạ?"Nghe vậy, Thạch Lão Thật cũng ngẩng đầu lên."Xảy ra chuyện gì? Bán Hạ và Tiểu Thạch Đầu đâu?"Vương Thúy Hoa đi qua nghênh đón.Gương mặt Thạch Đông Thanh không chút cảm xúc, còn Thạch Phương Đông thì nhíu chặt chân mày.Biểu cảm trên mặt Vương Hồng Anh có hơi kỳ lạ, bộ dạng muốn nói lại thôi.Thấy con trai không nói lời nào, Vương Thúy Hoa lập tức quay sang hỏi con dâu, con dâu lớn là người cùng thôn với bà ấy, thân thiết giống như họ hàng thân thích, bà ấy nhìn con dâu từ lúc bé đến lúc trưởng thành, quan hệ giữa hai mẹ con vẫn luôn rất tốt.Vương Hồng Anh nhìn thoáng qua Thạch Đông Thanh."Mẹ, hay là để cho Đông Thanh nói cho mẹ nghe đi."Chị ấy thật sự không biết nên nói thế nào mới phải, chị ấy cũng không biết vì sao lại đến bước đường ly hôn, cũng không biết vì sao Bán Hạ lại tự tin như vậy, dám nói ly hôn với Đông Thanh, cuộc sống sau này sẽ trải qua thế nào đây?Thạch Đông Thanh vào bếp, giở nắp gỗ khỏi thùng nước, múc một gáo nước lạnh rồi uống một hơi cạn sạch.Anh ta đặt gáo nước xuống, lau khóe miệng."Cô ấy sẽ không quay về, con và Bán Hạ sẽ ly hôn.""Cái gì?"Thạch Lão Thật lập tức đứng dậy, hai mắt mở to, cầm điếu thuốc chỉ vào Thạch Đông Thanh rống to."Con nói cái gì? Ai muốn ly hôn?"Vẻ mặt Thạch Đông Thanh vô cùng bình tĩnh, cũng đã sớm biết rằng khi nói ra câu này sẽ khiến cho người nhà khiếp sợ."Con và Bán Hạ sẽ ly hôn."Vương Thúy Hoa gấp đến độ kéo Thạch Đông Thanh lại nói:"Con! Con đừng có ngốc, ly hôn không phải là chuyện có thể tùy tiện muốn nói là nói!"Thạch Lão Thật cũng mở miệng mắng."Thằng nhóc anh tưởng mình đủ lông đủ cánh, muốn làm gì thì làm đúng không? Nếu anh dám ly hôn thì đừng nhận tôi là cha nữa!”Thạch Phương Đông thấy ba mẹ mắng em trai, nhanh chóng kêu lên:"Trời ạ! Là Bán Hạ muốn ly hôn.Đông Thanh còn có thể làm gì đây."Những lời này của Thạch Phương Đông khiến cho không khí bỗng chốc yên tĩnh lạ thường.Vương Thúy Hoa có hơi nghi ngờ vào lỗ tai mình:"Bán, Bán Hạ muốn ly hôn?"Bà ấy đưa mắt nhìn Vương Hồng Anh.Vương Hồng Anh gật đầu với vẻ mặt bối rối.Sắc mặt Vương Thúy Hoa lập tức thay đổi, hét lên:"Sao con bé lại muốn ly hôn?"Quả thật là Đông Thanh làm sai, nhưng có cần phải đến mức ly hôn không?Nhà họ Thạch bọn họ còn chưa đủ tốt với cô sao?Vương Hồng Anh than thở, còn có thể vì sao nữa? Tất nhiên là vì Đông Thanh mang con của cô đưa cho người khác!Với người làm mẹ thì điều đó quá đáng biết chừng nào, còn có cách nào khác đâu.Trên mặt Thạch Lão Thật giăng đầy mây đen, chân mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết con muỗi."Không thể ly hôn!"Nếu hai người ly hôn, thì mặt mũi nhà họ Thạch coi như mất sạch!Cả thôn làng này chưa từng nhìn thấy có người ly hôn!Vẻ mặt Thạch Đông Thanh bình tĩnh."Cha, mẹ, con đã quyết định rồi, nếu Bán Hạ không muốn ở cùng con, con nên để cô ấy đi mới phải, dưa còn xanh mà cố hái thì không ngọt*."(* Cưỡng nữu đích qua bất điềm – 强扭的瓜不甜: chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn).Đừng nhìn Thạch Lão Thật nói nhiều mà thấy có ích, thật ra thì đứa con trai Thạch Đông Thanh này quyết định chuyện gì ông ấy cũng không quản được.Con trai nghe lời mới có thể quản, con trai không nghe lời thì biết quản làm sao?Từ việc Thạch Đông Thanh dám không nói với ai một tiếng mà đưa Tiểu Thạch Đầu cho người khác, là có thể nhìn ra chủ ý của anh ta lớn đến mức nào."Còn Tiểu Thạch Đầu thì sao? Không thể để đứa trẻ xa mẹ khi còn nhỏ như vậy được!"Mặt Vương Thúy Hoa đầy khổ sở."Tiểu Thạch Đầu để Bán Hạ nuôi, mỗi tháng con sẽ gửi tiền chu cấp.""Đây là con cháu của nhà họ Thạch, sao có thể cho nhà họ Lâm! Con bị ngốc sao?".