Chương 27: Chương 27
Trương Thục Phân vội vàng nói cám ơn: "Cám ơn bà, tôi cũng quên mất việc này.”Thím Hoa khoát tay nói: "Có gì đâu, họ hàng thì nói những chuyện này làm gì, nhà tôi vừa đun nước xong, để tôi mang qua tắm cho Tiểu Thạch Đầu.”Dứt lời, thím Hoa lại trở về xách nước, Tiểu Thạch Đầu ngước mắt tò mò nhìn thím Hoa nhảy qua tường rào.Trương Thục Phân ôm cậu bé lắc qua lắc lại: "Nhìn bà Hoa của cháu kìa? Bà Hoa múc nước cho Tiểu Thạch Đầu của chúng ta, để tắm rửa cho Tiểu Thạch Đầu đó.”Tiểu Thạch Đầu chỉ vào sân bên cạnh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên: "Ồ.”Trương Thục Phân cười nói: "Đúng vậy, Tiểu Thạch Đầu thông minh quá.”Tiểu Thạch Đầu cũng biết là đang khen bé, hai bàn tay nhỏ bé tự vỗ tay cho mình rồi toét miệng nhỏ nở một nụ cười.Chờ Bán Hạ tỉnh ngủ thì sắc trời đã tối, cô đã ngủ ròng rã suốt tám tiếng, Trương Thục Phân ôm Tiểu Thạch Đầu đi vào cởi khuy áo của cô để đút sữa cho bé hai lần cô cũng không tỉnh.Có một ngọn đèn dầu đặt trên bệ cửa sổ, trong nhà chính truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, Bán Hạ xuống giường mở cửa đi ra ngoài.Trong nhà chính cũng không bật đèn, vì tiết kiệm điện nên cũng chỉ thắp một ngọn đèn dầu, Lâm Trường Sinh là người đầu tiên nhìn thấy cô."Con gái tỉnh rồi, bà nó ơi, bưng cơm lên cho con gái đi."Trương Thục Phân đứng dậy đi vào phòng bếp bưng cơm ra.Bán Hạ ngồi xuống bên cạnh Lâm Trường Sinh: "Cha, con xin lỗi, con đã khiến cho mọi người phải lo lắng.”Lâm Trường Sinh thở dài: "Sau này trước khi làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ một chút, con nói xem lần này nếu con quay về nói một câu, cha hoặc là em trai đi cùng con thì tốt hơn biết bao?”Em trai Lâm Mạch Đông của Bán Hạ đã mười sáu tuổi rồi, cậu ấy ngồi bên cạnh cũng gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, chị à, ngày chị đi có phải chị đã quay về không? Trước đây Xuyên Tử có nói là đã nhìn thấy chị, em còn tưởng nó nhìn lầm chứ.”Bán Hạ xoa đầu Mạch Đông: "Lúc đó chị không ngờ Thạch Đông Thanh lại tặng Tiểu Thạch Đầu cho người khác.”Mạch Đông đập mạnh lên bàn: "Thế mà trước đây em còn hâm mộ anh ta, hóa ra anh ta là người như vậy, em không muốn chị sống với anh ta nữa.”Trương Thục Phân bưng bát đi vào nghe vậy thì đánh lên người cậu ấy một cái: "Muốn chết à! Lớn tiếng như vậy làm gì, con đừng dọa cho Tiểu Thạch Đầu tỉnh lại đó.”Bà đưa một bát cơm đầy cho Bán Hạ rồi lại tiếp tục dạy dỗ Mạch Đông: "Con nói nghe hay thật đó, giờ vẫn chưa được! Sau này chị con một mình nuôi đứa nhỏ thì làm sao bây giờ? Con có biết một người phụ nữ chăm con vất vả thế nào không”Mạch Đông sờ chỗ bị đánh đau, miệng cậu ấy lẩm bẩm: "Sau này con sẽ nuôi chị và cháu trai.”Trương Thục Phân: "Con nói đơn giản thật, chờ sau này con cưới vợ sẽ biết hậu quả.”Tất nhiên không phải là Trương Thục Phân ghét bỏ con gái mình, nhưng người phụ nữ một mình nuôi con nhỏ muốn sống qua ngày thật sự rất khó khăn.Con chị gái chồng và em dâu cũng không dễ sống chung như vậy.Lâm Trường Sinh gõ bàn: "Được rồi, để Bán Hạ ăn cơm thật ngon đã, Mạch Đông, rót chén nước cho chị con đi.”Mạch Đông nghe lời đứng lên, Trương Thục Phân lại dặn dò: "Rót chén canh gạo ấy, trong nồi có.”Bán Hạ ăn cơm xong, lại uống thêm một chén canh gạo, sau đó cô mới đặt bát xuống nói: "Cha, mẹ, con muốn nói với cha mẹ một chuyện.”Lâm Trường Sinh yên lặng gật đầu: "Con nói đi.”Con gái của mình sao mình lại không hiểu chứ, ông ấy nhìn ra được Bán Hạ có tâm sự, dường như cô sắp có một quyết định quan trọng.Trương Thục Phân nhìn thoáng qua người đàn ông nhà mình, bà ấy quay đầu nói: "Chuyện gì vậy con? Mẹ nghe đây.”Bán Hạ cắn khóe miệng, cô hơi khó khăn mà nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Con! Con muốn ly hôn.”“Cái gì?”Trương Thục Phân sợ đến mức đứng bật lên, giọng nói của bà ấy vô thức cao lên: "Bán Hạ à! Con đừng giận dỗi, mặc dù mẹ nói với mẹ chồng con như vậy, nhưng đó là vì muốn dọa mẹ chồng con, vì để nhà họ Thạch nhận lỗi thôi.Con nói thử xem, nếu con thật sự ly hôn thì Tiểu Thạch Đầu phải làm sao đây? Con mới hai mươi mốt tuổi thôi, sau này con phải làm sao bây giờ?".