Chương 11: Cảm Nhận Thập Niên 70
Lục Hạ cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ bọn họ cho rằng cô sẽ chấp nhận số phận ngoan ngoãn xuống nông thôn ư?Tưởng bở rồi, cứ chờ lấy mà xem.Có điều Lục Hạ sẽ không khách sáo, cô ngồi xuống bắt đầu ăn uống.Cơm cũng không tệ, còn nấu riêng canh trứng gà cho cô.Cô không khách sáo, đúng lúc đang đói bụng nên ăn hết.Sau đó cô về phòng, tìm thấy tiền tiết kiệm của nguyên thân, sáu hào ba xu, bỏ túi rồi ra ngoài.Sau khi ra khỏi nhà, Lục Hạ học dáng vẻ nguyên thân, cúi đầu bước đi thật nhanh, thấy ai là sẽ ngại ngùng cười.Ánh mắt những người khác nhìn cô đều toát lên vẻ thương hại, hiển nhiên cũng nghe nói cô sắp phải xuống nông thôn.Nhưng bọn họ hẳn là không biết chuyện công việc của cô, đoán chừng cho rằng nhà cô bỏ qua con cả, để đứa thứ hai là cô đi thay mà thôi.Lục Hạ coi như không nhìn ra những sự thương hại ấy, cô ra khỏi sân của tòa nhà, đi dạo ở thủ đô của những năm 70 này.Cô vừa xuyên không tới đây, lại gặp phải cục diện rối rắm mà nguyên thân để lại, nên khá bối rối không biết làm sao.Cô cần phải chỉnh lý lại rồi mới nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào.Lục Hạ chầm chậm dạo bước trên con phố của thủ đô năm 70, nhìn những tòa kiến trúc mang phong cách thời thập niên này, chẳng hiểu sao mà trong lòng lại có chút thuộc về.Lúc này cô cũng nhận ra rằng sau này cô sẽ phải sinh sống ở thời đại này.Cô đi một lát, nhìn thấy xe công cộng đỗ bên đường, Lục Hạ bèn lấy một xu ra rồi lên xe.Lúc này trên xe không có mấy người, cô tìm một chỗ ngồi xuống, ngay gần cửa sổ.Gió man mát thổi tới, làm cô cảm nhận được hơi thở nhân văn khác biệt hẳn thế kỷ 21, hít thở bầu không khí tươi mát hãy còn chưa bị ô nhiễm, trong lòng lại có chút mong chờ cuộc sống mới.Chờ khi lơ xe nói đã tới công viên Bắc Hải, Lục Hạ xuống xe.Cô định tìm một chỗ để suy nghĩ cho kỹ xem sau này nên làm thế nào. Ở trong căn nhà kia, cô thực sự không thể thả lỏng nổi.Lục Hạ bước vào công viên, tìm một chiếc ghế dài bên hồ rồi ngồi xuống.Cô nhìn vào rừng cây xanh mát xa xa, với mặt hồ lăn tăn gợn sóng, trong lòng thả lỏng hơn không ít.Cô bắt đầu suy nghĩ lối đi mai sau.Đầu tiên là việc xuống nông thôn đã thành chuyện không thể sửa đổi, như vậy điều cô có thể làm là chuẩn bị trước khi đi.Bây giờ là năm 1973, còn bốn năm nữa mới khôi phục thi đại học, điều đó cũng có nghĩa cô phải ở lại nông thôn ít nhất bốn năm nữa.