Chương 39:
Nhóm dịch: Thất Liên HoaBất kể con số này có căn cứ chuẩn xác hay không, nhưng chỉ cần là người hơi chú ý một chút đến phương diện này thì đều biết dưới đáy biển có tồn tại báu vật là thật.Là một người đam mê lặn xuống đáy biển nên tất nhiên Điền Mật cũng sẽ biết, chẳng qua là do độ sâu lặn xuống có giới hạn cho nên cô cũng chưa bao giờ gặp được bất kỳ con thuyền hay bảo vật nào bị chìm xuống cả.Kể từ khi cô biết được tin tức đã từng có một con thuyền lớn bị chìm ở dưới vùng biển ở huyện thành từ ba cô là ông Điền Hồng Tinh thì trong mấy ngày sau đó, cô còn cố ý đi lang thang trong thôn và hỏi thăm những người lớn tuổi thông tin cụ thể về vụ đắm thuyền ở Lâm Hải.Chỉ đáng tiếc là thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi mà phần lớn những tin tức của người trong thôn đều chỉ là những tin viển vông, tin tức đã truyền qua miệng rất nhiều lần nên đã thay đổi hoàn toàn từ sớm rồi.Điền Mật cũng coi như không thấy thất vọng cho lắm, dù sao thì mục đích chủ yếu của cô vẫn là cá biển.May mắn thay nhà của Cố Yến cách bờ biển không xa lắm, cô chỉ đi đường hỏi một chút, khoảng tầm qua một tiếng thì cuối cùng cũng đến nơi.Kiếp trước Điền Mật cũng chưa từng tới nơi này nhưng bản thân cô là người phương nam cho nên đối với loại cảng cấp một quốc gia thế này vẫn có chú ý tới một chút.Nhưng mà khi hồi tưởng đến vài thập niên trước thì những đường qua lại của các thuyền bè, mỏ neo đậu an toàn cùng những con thuyền thật lợn ngàn dặm không dứt đều đã hoá thành bọt nước không có gì.Vào giờ khắc này, trước mắt Điền Mật chỉ là một nơi chưa từng được khai phá, trên mặt biển chỉ có vài ba con thuyền đánh cá cũ nát cùng cảng cá hoang vắng.Dù sao thì nguyên chủ cũng đã từng sinh sống ở huyện thành hai năm, tuy rằng hầu hết đều ở trong trường học những cũng biết được không ít tin tức.Ví dụ như mấy con thuyền đánh cá nhìn có vẻ cũ nát ở đằng xa kia thật ra là tài sản chung của cả một gia đình.Lại ví dụ như những người ngư dân đánh bắt cá này đều đã được chính sách cho phép, thậm chí còn có quan hệ kinh doanh với các tiệm cơm quốc doanh, nhà xưởng dệt vải móc câu.Kế hoạch của Điền Mật muốn đánh bắt cá chính là vì muốn bán rẻ số cá cho các ngư dân, dù cho giá cả có thấp một chút cũng không có vấn đề gì cả.Đương nhiên cái quan trọng nhất chính là loại chuyện này ai cũng tự ngầm hiểu với nhau và sẽ không có người đi tố giác.*****Hôm nay thời tiết cũng khá đẹp, mặt biển yên ả, ánh mặt trời ấm áp.Xung quanh biển, ngoại trừ nơi neo đậu của những chiếc thuyền đánh bắt cá đã được người ta dọn dẹp sạch sẽ thì những chỗ còn lại đều là cỏ dại và đá san sát nhau trông vừa khô héo vừa vàng úa.Một khung cảnh đẹp đẽ lại trở nên sa sút như vậy, nếu như là lúc trước một người giàu sự rảnh rỗi như Điền Mật tất nhiên sẽ dừng lại một lúc ghi lại cảnh tượng này bằng các loại thiết bị khác nhau, chỉ đáng tiếc là lúc này trong túi cô không có nhiều tiền nên quả thật không có tâm trạng thưởng thức gì mà chỉ liên tưởng tới cành khô và các tảng đá rất tiện cho việc trốn tránh.Điền Mật đánh giá khắp nơi tìm một góc ẩn nấp, cô cởi chiếc áo khoác dày ra lấy một chiếc túi da rắn mượn từ nhà Cố Yến rồi không trì hoãn nhiều mà đi xuống nước.