Chương 23: Tháng Chạp (1)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaLăng Nguyệt bên cạnh nhìn cũng có hơi thèm, thịt khô kết hợp với nấm khô tươi, cộng thêm tay nghề nấu nướng của thím Ba, thực sự vô cùng thơm ngon.Buổi tối, thím Ba tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn tiếp đãi Lý Hoành Chí, trên bàn ăn Lý Hoành Chí không ngừng bày tỏ ý cảm ơn với cả nhà Lăng gia, trong thời buổi khó khăn, gặp được người Lăng gia đưa tay ra giúp mình, là may mắn của mình.Lúc Lý Hoành Chí tới mang theo một đống đồ, lúc đi cũng mang theo một đống đồ, tất cả đều là nấm mọc hoang người Lăng gia vừa mới làm khô, gà sấy, thịt khô còn có mỡ gà công thức bí mật con dâu thứ ba Lăng gia làm, mấy thứ này ở Tây Nam không hiếm thấy nhưng ở Kinh thị chính là đồ ngon hiếm.Bước vào tháng chạp, không khí tết càng dày đặc.Năm nay hạt lúa bội thu, mỗi nhà đều làm bánh gạo nếp.Ngâm gạo nếp trước một ngày, ngày hôm sau vớt gạo nếp lên đi phơi ráo rồi bỏ vào nồi hấp, hấp đến khi gạo có thể giã nhuyễn, cho gạo vào trong cối giã bằng đá, giã đến khi không thấy hạt gạo nguyên vẹn, toàn bộ dính dính với nhau, lại bóp thành hình vừa phải, bánh gạo nếp đã làm xong. Lúc muốn ăn lấy ra nướng là được, có điều kiện còn có thể bỏ nhân bánh vào.Cả nhà Lăng Nguyệt làm hai loại nhân bánh là gói đường đỏ và đậu đỏ, lúc nướng bánh gạo nếp qua, vỏ ngoài vàng và giòn, bên trong mềm dẻo hương vị ngọt ngào, cả nhà từ nhỏ đến lớn đều thích ăn.Ngoại trừ giã bánh dày, năm nay người trong đại đội Lăng gia dựa vào buôn bán nấm mọc hoang trên núi Thanh Long kiếm không ít tiền, gần tới tết, rất nhiều người đều làm đồ mới.Ở Lăng gia, làm quần áo tốt nhất là bà nội Trần Tú Uyển, trước khi Trung Quốc thành lập chính là tiểu thư nhà địa chủ, không chỉ có thể làm quần áo mà còn có thể thêu. Song Trần Tú Uyển trừ lúc con trai cưới vợ thì rất ít động tay, quần áo cháu trai đều do con dâu làm. Nhưng cháu gái bảo bối của ông nội bà nội làm sao có thể giống được, phải làm thật xinh đẹp, cho nên quần áo Lăng Nguyệt đều là Trần Tú Uyển làm, vừa đẹp lại tinh xảo.Các anh trai cũng không ghen tỵ, quần áo và này nọ cũng không thể ăn, có mặc là được, hơn nữa em gái ăn mặc xinh đẹp, dẫn đi ra ngoài còn rất hãnh diện. Kết quả là, Lăng Nguyệt lại biến thành công cụ khoe khoang của các anh trai, bị các anh trai dẫn đi khắp nhà trong đại đội khoe khoang.Đôi khi mấy thím đi ngang qua cũng sẽ khen vài câu, chỉ có thím Hữu Phúc vẫn nói kháy như cũ: “Xí, đồ lỗ vốn, xứng mặc quần áo tốt như vậy sao?”Những thím khác nhìn trời, âm thầm liếc.Giặt quần áo bên sông có ba cháu gái thím Hữu Phúc là Chiêu Đệ, Lai Đệ, Phán Đệ, hâm mộ nhìn các anh trai vây quanh Lăng Nguyệt, quần áo trên người thực sự đẹp lại tinh xảo. Mà các cô bé, năm nay bà nội không cho các cô bé làm quần áo mới, quần áo mới chỉ có ông nội bà nội và ba có, là bà nội đưa em gái nhỏ cho người khác đổi lấy. Thật hâm mộ, thật hy vọng mình cũng mặc quần áo mới.Lăng Nguyệt người được hâm mộ đang cùng các anh trai trong đại đội đi dạo, thay quần áo mới cùng anh trai lên núi.Núi Thanh Long vào tháng chạp, là chỗ cho trẻ em vui chơi nghỉ đông.Nấm cô mọc hoang, nấm mèo màu đen, ngân nhĩ trắng như tuyết, hái về nhà có thể làm món ăn cũng có thể bán lấy tiền.