Chương 21: Chuyện Vui (1)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaSong năm nay sau khi giá trạm thu mua cao lên, người trong đại đội đi tới trạm thu mua bán nấm mọc hoang cũng không ít tiền, trong lúc nhất thời, toàn đại đội đều vui sướng hân hoan.Từ sau khi Lăng Cẩn phải ôn tập kiến thức cao trung, thời gian lên núi ít đi, thời gian Lăng Nguyệt dính anh cả ít đi. Lăng Nguyệt thật sự không có hứng thú với sách giáo khoa cao trung và sách phụ đạo, tất cả các môn học đối với Linh Nguyệt mà nói đều vô cùng đơn giản. Cho nên Lăng Nguyệt lần nữa dựa ào trong lòng bà nội Trần Tú Uyển, theo bà nội đến thị trấn, đi chợ lớn trên trấn.Mỗi lần cùng bà nội đến thị trân, Lăng Nguyệt đều năn nỉ bà nội đi tới trạm phế phẩm tìm báo vật.Bấy giờ đã không còn kiểm soát sách vở nghiêm ngặt như vậy nữa, một số sách cổ trước kia đặc biệt kiêng kỵ, nhân viên quản lý trạm phế phẩm cũng dám len lén bán ra. Lăng Nguyệt may mắn tìm được không ít sách Trung y cổ, còn có bài thuốc bí truyền trong phòng bếp cung đình, một số tên cổ thoạt nhìn thư họa giống bản gốc. Thư họa Lăng Nguyệt sẽ không xem thật giả, dù sao cũng không phải chuyên gia, nhưng nhìn thuận mắt là được rồi, dù sao rất tiện nghi, đều là bàn về danh hiệu, mỗi lần đi Lăng Nguyệt cũng chỉ tốn một hai tệ.Lăng Nguyệt cảm thấy được lợi, nhưng trong lòng người trong trạm phế phẩm nói người lớn nhà này cũng quá cưng chiều con nít đi, một tệ có thể mua được nửa kg thịt heo, mua một đống giấy vụng về nhà. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mỗi lần Lăng Nguyệt đến, bọn họ đều vui vẻ ra mặt, coi Lăng Nguyệt thành người coi tiền như rác, coi tiền như rác mua càng nhiều, bọn họ có thể vớt mở càng nhiều.Lăng Nguyệt tiêu tiền của ba ngốc cho, mỗi lần Lăng Nguyệt cùng bà nội ra ngoài, Lăng Vệ Gia sẽ đưa cho Trần Tú Uyển năm tệ cho Lăng Nguyệt xài. Lần đầu tiên lúc đến trạm phế phẩm, Trần Tú Uyển đã phát hiện cháu gái nhà mình siêu phàm, tìm đa số là đồ tốt gì đó, cũng không phải cầm loạn, nói ví dụ như phương thuốc ngự trù kia, sau khi cầm về con dâu thứ ba dựa theo trong đó làm món ăn, ăn ngon đến mức hồn muốn xuất ra, sau đó mỗi lần Trần Tú Uyển đều sảng khoái bỏ tiền ra.Trước khi tiết trời chuyển lạnh, ba mẹ Lý Hoành Chí cũng được thông báo có thể trở về kinh thị, vì thế, Lý Hoành Chí cố ý trở về Tây Nam một chuyến, tiện đường đi tới Lăng gia đưa cho Lăng Cẩn một ít sách y học và tài liệu thi tuyển sinh đại học.Lý Hoành Chí tới thị trấn tìm Trịnh Lệ Phương trước, bởi vì Trịnh Lệ Phương còn phải đi làm, nhất thời không đi được, Lý Hoành Chí bèn đi tới thăm hỏi đại đội Lăng gia, lần trước đi vội vàng, đúng lúc lần này có thể tự mình cảm ơn Lăng gia.Đến đại đội lăng Gia, Lý Hoành Chí dưới sự giúp đỡ tận tâm của thôn dân đã tìm thấy Lăng gia, thấy cửa chính đang đóng.“Có người ở nhà không?”Lúc này trong nhà chỉ có Trần Tú Uyển dẫn theo hai đứa nhỏ Lăng Đường và Lăng Nguyệt hái nấm mọc hoang trở về nhà, những người khác không phải đi học thì làm việc, nghe thấy có người gõ cửa, Trần Tú Uyển vội buông công việc xuống ra mở cửa.“Ôi, là bác sĩ Lý sao, mau vào đi. Sao đột nhiên tới đây?” Trần Tú Uyển nghênh đón người vào nhà, Lăng Nguyệt và Lăng Đường tò mò nhìn thấy Lăng Hoành Chí mang theo không ít quà tặng.