Chương 25: 25: Nhặt Củi 1
Lý Tam Hoành cạn lời: "Đã ở riêng rồi, vì sao cô ta cũng phải mang một chén cho em?""Vấn đề là Trần Cường cũng có, em không có!" Giang Ái Linh phẫn nộ: "Được rồi, em chỉ là vợ anh, không có thì thôi đi, nhưng anh thì sao? Anh là em ruột của Lý Thâm, ấy vậy mà cô ta cho Trần Cường mà không cho anh!""Trần Cường có quan hệ tốt với anh hai, hơn nữa bình thường còn chăm sóc ba đứa nhỏ, cô ta mang một chén cho Trần Cường cũng không lạ…”Chữ "mà" còn chưa nói đã bị Giang Ái Linh cắt ngang: "Vậy anh không có chăm sóc ba đứa nhỏ sao? Em cũng chăm sóc mà!""..." Lý Tam Hoành muốn nói, cái đó thì không có, khoan nói chính anh ta có bốn đứa con nhỏ, muốn chăm sóc cũng lực bất tòng tâm, nếu anh ta dành ra lương thực của mình chăm sóc thì bị Giang Ái Linh biết được, cô ta cũng sẽ nổi điên.Nhưng anh ta không nói, quay đầu tiếp tục làm việc.Giang Ái Linh bị tức chết.Bên Thẩm Y Y, mỗi người sau khi ăn xong thì đều vội vàng chạy về ruộng làm việc, Lý Thâm hỗ trợ thu dọn chén đũa xong mới về trong ruộng.Thẩm Y Y nhìn thấy bóng dáng của anh khuất ở trong ruộng lúa màu vàng rồi mới dẫn theo mấy củ cải trắng trở về.Mấy củ cải trắng đã sớm mệt mỏi, còn chưa về đến nhà đã ngáp liên miên.Thật ra Thẩm Y Y cũng mệt mỏi rồi, sau khi về đến nhà thì dẫn mấy củ cải trắng đi ngủ.Lúc tỉnh lại, xem chừng đã hơn ba giờ chiều rồi.Ba đứa nhỏ còn đang ngủ, Thẩm Y Y sợ bọn nó ban ngày ngủ nhiều buổi tối không ngủ được sẽ quậy phá nên đã gọi bọn nó dậy.Ba đứa nhỏ đang ngủ mơ màng, bò ngồi dậy trên giường, xoa xoa mắt, mắt nhìn mẹ ở trước mặt còn lơ mơ.Lúc đôi mắt to tựa như bồ đào đen nhìn cô có lẫn theo ít cảm giác rụt rè.Đại Bảo và Nhị Bảo là sinh đôi, hai đứa giống nhau chín phần, có điều rất dễ phân biệt.Bởi vì ánh mắt Đại Bảo trông sẽ khá hiền hậu, vui vẻ, mà Nhị Bảo thì tương đối hoạt bát nghịch ngợm, nhìn là biết ai là Đại Bảo ai là Nhị Bảo.Tuy rằng Tiểu Bảo không phải chung một bào thai, nhưng ngũ quan cũng giống hai anh trai, có ba, bốn phần giống cha.Trong lòng Thẩm Y Y vừa trìu mến nhưng lại không nhịn được ghen ghét, nói như thế nào cũng là cô vất vả khổ cực mười tháng mang thai sinh ra, tại sao không có đứa nào giống cô thế?Thấy ba đứa nhỏ vẫn đang ngơ ngơ, Thẩm Y Y quơ quơ tay trước mặt bọn nó: "Sao vậy? Ngủ một giấc đã không biết mẹ rồi sao?""Mẹ?" Nhị Bảo bẹt miệng, bò đến bên cạnh cô, ôm cô: "Con còn tưởng rằng người mẹ dịu dàng đó là mơ.”Đại Bảo cũng bò qua ôm cánh tay của cô, ngửa đầu nhìn cô: "Mẹ, có phải mẹ thật sự sẽ không thay đổi lại không?"Những lời này bọn nó đã hỏi không chỉ một lần, nhưng mỗi lần Thẩm Y Y nghe đều có cảm giác lòng chua xót.Cô trước kia thật sự quá khốn kiếp, khiến cô bây giờ đã thay đổi tốt hơn nhưng con của cô vẫn không có cảm giác an toàn."Sẽ không." Thẩm Y Y vội vàng ôm chặt hai đứa Đại Bảo đã hiểu chuyện của mình: "Các con thích mẹ vậy, mẹ sẽ vĩnh viễn như vậy.""Vâng vâng.” Đại Bảo, Nhị Bảo gật gật đầu, chui vào trong cánh tay của cô.Mẹ thơm thơm mềm mềm, hơn nữa còn dịu dàng, bọn nó thích người mẹ như vậy.Tiểu Bảo còn nhỏ, không có lo được lo mất như hai anh, thấy mẹ ôm hai anh mà nó không được ôm, bèn chen lấn qua cũng muốn được ôm một cái.Mẹ con bốn người ôm ấp nhau một hồi, Thẩm Y Y bèn gọi bọn nó rời giường.Đi rửa mặt, cô định dẫn theo bọn nó lên núi đi nhặt củi..