Chương 9: 9: Nhảy Sông
"Nhã Hạm, cho dù cô muốn che giấu chuyện giữa cô và Nhị Cẩu tử, thì cũng không nên kéo những người không liên quan vào.Chuyện ngày hôm nay, chỉ cần mọi người để ý một chút thì chắc hẳn sẽ hiểu rõ chuyện đã xảy ra.Cô không nên ở chỗ này lôi kéo người khác vào!"Trần Mộc Lan nói tới đây thì nhìn đám người chung quanh.Khi cô ta nhìn thấy vẻ mặt hăng hái của mọi người thì cô ta biết, mình cược đúng rồi."Mẹ tôi đi ra khỏi thôn lúc nào, hẳn sẽ có người nhìn thấy, chỉ cần tìm được người nhìn thấy mẹ tôi đi ra khỏi thôn, vậy thì thanh danh của cô sẽ thật sự bị hủy mất.""Không phải cô muốn anh Hải Sinh đeo trên lưng cái danh người đàn ông bội bạc, để gỡ lại danh tiếng cho mình sao? Không phải cô muốn làm hỏng thanh danh của mẹ tôi sao? Nhưng tôi chỉ coi anh Hải Sinh là anh trai, cô thật sự muốn hủy hoại hai người chúng tôi sao?"Lúc Trần Mộc Lan nói những lời này, từng giọt nước mắt rơi xuống, khiến người nhìn có loại cảm giác muốn bảo vệ.Chỉ là Lữ Nhã Hạm vẫn nhìn thấy được tia đắc ý nơi đáy mắt Trần Mộc Lan.Đúng vậy, là đắc ý, bởi vì cô ta đã tìm được lý do để công kích Lữ Nhã Hạm.Người trong thôn đều biết quan hệ tốt giữa cô ta và Ninh Hải Sinh, cô ta nói như vậy, chắc chắn mọi người sẽ tin tưởng tuyệt đối."Nhã Hạm!"Bác gái Cố nhìn đám người vây xem ngay lập tức thay đổi ánh mắt, đau lòng nhìn cô bé mà bà đã nhìn từ nhỏ tới lớn, gọi một tiếng.Lữ Nhã Hạm an ủi nhìn bác Cố, còn lắc đầu ra hiệu cô không sao cả.Bác Cố không nói gì cả, nhưng bà vẫn luôn đứng bên cạnh Lữ Nhã Hạm.Cô nhìn động tác nhỏ này cảu bác thì nở nụ cười."Sự thật thắng hùng biện, các người luôn miệng nói tôi muốn hủy hoại các người.Nhưng tôi có thể thề, Lữ Nhã Hạm tôi, nếu các người không tính kế tôi mà tôi lại làm chuyện có lỗi với mấy người, vậy thì sét sẽ đánh chết tôi!"Lữ Nhã Hạm trịnh trọng thề, nói xong, còn khiêu khích nhìn về phía hai người kia, tiếp tục nói."Nếu các người làm chuyện có lỗi với tôi, vậy thì cả nhà các người đều chết hết, các người có dám thề không?"Mặc dù tất cả mọi người đều đang tuyên truyền không nên tin tưởng phong kiến mê tín.Nhưng ở nông thôn ai nấy đều không hẹn mà đều lựa chọn tin tưởng những thứ đó, Trần Mộc Lan còn cả Ninh Hải Sinh đều đang chột dạ, bọn họ không dám thề."Chuyện này..."Quả nhiên, đúng như Lữ Nhã Hạm dự đoán trước, Ninh Hải Sinh chần chờ, còn Trần Mộc Lan lại không chút do dự."Tôi dám nói, Trần Mộc Lan tôi nếu làm chuyện gì có lỗi với Lữ Nhã Hạm thì cả nhà tôi sẽ chết hết!"Lữ Nhã Hạm nhìn thấy vẻ kiên quyết trong mắt cô ta, nở nụ cười.Không ngờ Trần Mộc Lan lại dứt khoát như vậy, nhưng cô cũng không quan tâm.Ha ha ha, cho dù Trần Mộc Lan khó đối phó, nhưng vậy thì đã sao?"Không phải mấy người muốn bức chết tôi sao?" Khóe mắt Lữ Nhã Hạm liếc nhìn thấy một tia màu xanh quân đội.Cô vừa nói vừa lui về phía sau.Cô không phải đứa ngốc, cô biết thừa phía sau là con sông thường xuyên có người chết đuối trong thôn, nhưng cô vẫn lựa chọn lui về phía sau."Tôi tác thành cho mấy người, nhưng Lữ Nhã Hạm tôi có chết cũng sẽ không khiến thanh danh nhà họ Lữ bị bêu xấu!"Nói xong, Lữ Nhã Hạm dứt khoát nhảy vào trong sông.Sắc mặt bác Cố lập tức biến đổi, mặt Ninh Hải Sinh càng tái không còn giọt máu."Bé Hạm..."Bác Cố tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất, sắc mặt Trương Quế Học cũng không dễ nhìn.Không ngờ ông ta không chỉ không đạt được mục đích cảu mình, mà còn bồi vào danh tiếng của mình nữa.Lúc này thôn dân vây xem cũng cảm thấy chuyện hình như đã bị náo loạn quá lớn, bọn họ mơ hồ cảm thấy lo lắng.Mặc dù mọi người thích xem náo nhiệt, nhưng mọi người vẫn còn lương tâm.Bác gái Cố lấy lại tinh thần trong âm thanh mồm năm miệng mười của đám người, bà kêu to lên!"Có ai không, có người nhảy sông rồi!".