Chương 47: Hương! (1)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaCòn chưa làm việc đã không chịu nổi, nếu bắt đầu làm việc, còn không phải khóc đến chết.Dung Hiểu Hiểu buồn cười, người này cao lớn, lại trông giống như một chiếc túi khóc mỏng manh, rất nghi ngờ người lớn nhà họ Tiêu chịu không nổi tính tình của hắn, mới đưa hắn tới nơi “biến thái” nàyCoi náo nhiệt một hồi, cô định một mình đi xung quanh tham quan, hẹn thời gian tập hợp, sau đó ra khỏi cửa bưu điện.Sau khi đi dạo vài con phố, Dung Hiểu Hiểu hiểu tại sao thị trấn lại náo nhiệt như vậy, nhưng chỉ có vài con phố, cô đã nhìn thấy hai ba nhà máy vừa và nhỏ.Cô ấy không có hứng thú với nhà máy, sau khi hiểu rõ tình hình một chút thì đi đến hợp tác xã mua bán.cũng rất may mắn, thời điểm cô đến thì vừa lúc một mẻ bánh Phục Linh vừa ra lò, vừa bước vào cửa thì mùi thơm đã xộc vào mũi.“Cho tôi nửa cân!”“Vẫn còn nóng, anh để lại cho tôi một ít, tôi về lấy vé. ""Không được không được, bánh đều được bán hết, không có giữ lại.”Bên cạnh quầy người chen chúc, nhân viên bán hàng cất giọng: "Tám hào một cân, nửa cân mới bán, sớm chuẩn bị tốt tiền cùng vé, bán hết sẽ không còn."“Tôi muốn một cân!”“Đừng chen đừng chen, cho tôi tám cân.”"Ôi, sao tôi lại không mang vé lên." Có người vỗ đùi ảo não,, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Đồng chí, mẻ bánh này bán hết, mẻ bánh mới khi nào mới?"“Không biết, không mua thì đừng chen lấn, để đồng chí phía sau vào. Nhân viên bán hàng xua đuổi: “về lấy vé và tiền đi, nếu không thì đừng chen đến.”Người mua không được ảo não, người mua được cười đến khóe miệng cũng nhếch đến bên tai.“Gạo này làm bánh phục linh rất thơm, cháu trai nhỏ nhà tôi chắc chắn sẽ thích.”“Ai mà không thích?” Một người phụ nữ khác để bánh mới mua được bọc kỹ, giấu ở dưới cùng trong chiếc gùi sau lưng: “Sắp tới con trai tôi sắp tổ chức đám cưới, cầm đến một cân bánh phục linh qua là vừa vặn.”Dung Hiểu Hiểu nhìn một màn này, không kịp nghĩ nhiều liền chen vào mua hai cân.Vừa đúng lúc ba mẹ chuẩn bị vé toàn quốc cho cô, có cơ hội này sao không mua nhiều một chút.Sau khi mua, đầu tiên cầm lấy một miếng bỏ vào miệng.Thơm!Trong miệng toàn là mùi thơm nồng của gạo.Hương vị mềm mại, căn bản là không dừng lại được.Sau khi thỏa mãn cơn thèm, Dung Hiểu Hiểu không khỏi nghĩ, người trên trấn cũng rất sẵn sàng chi tiền.Tám hào một cân, không ít hơn bao nhiêu so với giá thịt heo.Kết quả còn nhiều người tranh nhau mua như vậy, cô mới chen vào đã tốn không ít sức lực.Lại cắn một miếng bánh phục linh thơm ngào ngạt.Dung Hiểu Hiểu ăn đặc biệt ngon, đột nhiên hiểu được vì sao bánh phục linh lại bán đắt như vậy.Bây giờ ăn cái gì mà không đắt?Bánh phục linh được làm từ gạo, mật hoa quế, phục linh, vừa ngon vừa hiếm lạ.Hơn nữa cũng không phải thường xuyên có để bán, đó là có tiền cũng không thể mua được. Ai mà không sẵn sàng mua một ít khi gặp được cái này?Giá hơi đắt, nhưng nguyên liệu thật sự không phải lúc nào cũng có sẵn, phần lớn mọi người đều bằng lòng chi tiền.Dung Hiểu Hiểu trong lòng có tính toán.Viện kinh doanh đồ đã chế biến sẵn này kiếm được nhiều tiền hơn là bán nguyên liệu.Nhưng mà kinh doanh luôn có rủi ro.Cô cũng không muốn bị bắt đi cải tạo trang trại.Trước mắt mà nói, vẫn nên ngoan ngoãn một chút, chờ thăm dò xu thế bên này rồi tính toán khác.