Chương 4:
Nhóm dịch: Thất Liên HoaQủa nhiên, chưa qua hai giây đã nghe thấy tiếng Ngô Truyện Phương tức giận gào thét: “Tôi không có ngu như bà, công việc đều đưa cho mấy đứa con hết, tiền lương của hai người một tháng từ sáu mươi đồng xuống còn hai mươi lăm đồng, để tôi xem cả nhà bà sau này sẽ sống như thế nào, tốt nhất là đừng khó khăn quá rồi lại xin chúng tôi cứu tế cho.”“Tôi khinh, sao tôi có thể ngu dốt được chứ? Tôi như vậy là yêu thương con cái! Không nỡ để chúng nó xuống nông thôn.”“Vậy thì sao lại không thấy bà yêu thương con gái? Sao nào chỉ có con trai là người, con gái không phải là người à? Lúc lấy con gái ra đổi tiền sao không thấy bà nói phải yêu thương cưng chiều con cái?”Hai người đứng ở cửa lớn cãi vã ầm ĩ.Dung Hiểu Hiểu đã sớm nhìn quen cảnh này rồi.Đại tạp viện có hai cửa vào này có gần ba mươi người, mỗi ngày đều ồn ào nhốn nháo, ngay từ đầu còn chưa quen lắm, sau dần…Dung Hiểu Hiểu dựa vào ven tường, nhìn cũng rất thú vị.Cũng bởi vì những cuộc cãi vã ồn ào này trong đại tạp viện, cô mới có thể hiểu được nhiều chuyện hơn.Không chỉ là hoàn cảnh gia đình, mà còn về thời đại này.Ban đầu gia đình của bọn họ là vợ chồng công nhân viên.Bởi vì lời kêu gọi xuống nông thôn, Ngô Truyện Phương chuyển giao công việc của mình ở nhà máy dệt cho con trai lớn, chuyển giao thì chỉ có thể tính theo tiền công của công nhân tạm thời, tiền lương lúc đầu vốn là hơn ba mươi đồng biến thành mười ba đồng.Cho nên, thím Mã khuyên nhủ cô tiếp nhận công việc của Dung Thủy Căn, tuyệt đối là không có ý tốt.Nếu cô thật sự tiếp nhận công việc, cô sẽ bắt đầu với công nhân tạm thời.Một tháng cầm mười ba đồng tiền lương, cộng thêm tiền lương của anh cả, hai người đều là công nhân tạm thời, tiền lương mỗi tháng hai mươi sáu đồng nuôi mấy người trong nhà, vậy thì cuộc sống thật sự khỏi cần phải nghĩ nữa.Bây giờ Dung Thủy Căn là thợ rèn cấp sáu, ông chỉ mới hơn năm mươi tuổi, bây giờ còn đang chuẩn bị khảo hạch lên cấp bảy.Cho dù không nỡ để con cái xuống nông thôn, nhưng cũng không thể nhường công việc của ông ra được, bởi vì ông là trụ cột lớn nhất trong gia đình.Dù sao, cả gia đình đều phải dựa vào tiền lương của ông để sống.Từ trước tới nay, Ngô Truyện Phương là người có năng lực cãi vã, trực tiếp cãi cho Mã Liên phải vào nhà không nói thêm gì nữa.“Bà già lắm mồm, sớm muộn gì cũng có ngày nào đó xé miệng của bà ta.” Ngô Truyện Phương phỉ nhổ một câu, trong lòng thì tức giận muốn chết.Những lời khuyên nhủ đó, sao bà có thể nghe không hiểu được chứ?Sợ là sợ mấy đứa nhỏ trong nhà nghe thấy lại đặt ở trong lòng.Mấy ngày nay bà thật sự nhìn thấy không ít, rất nhiều gia đình vì lời kêu gọi xuống nông thôn mà tranh cãi ầm ĩ, con cái cha mẹ rạn nứt tình cảm.Cơn tức trong lòng không phát tiết ra được, Ngô Truyện Phương chạy tới cửa nhà Mã Liên đá một đá lên cửa, lớn tiếng mắng chửi thêm vài câu, người trốn ở trong nhà vẫn không dám phát ra tiếng.Trong mắt Dung Hiểu Hiểu lộ ra sự kính nể.Sức chiến đấu này thật sự rất tốt đó!Từ xưa đến giờ cô cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, biết được phản kháng nhưng cũng không hề mạnh mẽ như mẹ của nguyên thân, đáng để học tập!“Có phải cảm thấy mẹ của cháu cực kỳ lợi hại hay không?” Một bà cụ tiến lại gần.Trong mắt Dung Hiểu Hiểu lấp lánh ánh sao, không ngừng gật đầu.