Chương 34: Hóa Ra Cô Không Hề Có Hào Quang Nhân Vật Chính (5)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa"..." Thịnh Tả Nguyên đột nhiên cảm thấy thật khó thở."Cô thanh niên trí thức này nói đúng, nhanh chóng lên đường đi, với tốc độ này của các cô cậu hai tiếng đồng hồ cũng không biết có thể đến được đại đội hay không.""Xa như vậy?""Sao mà vẫn phải đi lâu như vậy chứ hả."Tiêu Cảng nghe xong chợt cảm thấy hai chân như nhũn ra, đi vòng quanh xe kéo hai vòng, tội nghiệp nói: "Bạch Mạn, có thể chừa một chỗ cho tôi không, tôi thật sự đi hết nổi rồi."Một người đàn ông lớn tướng lại có dáng vẻ như sắp khóc đến nơi, nhìn hết sức buồn cười.Tiêu Cảng cũng không để ý có mất mặt hay không.Mất mặt vẫn đỡ hơn gãy chân, hai tay chắp lại thành chữ thập, đau khổ cầu xin: “Xin cô đó, một chỗ nhỏ xíu cũng được."Bạch Mạn không nói gì, nhích nhích vào bên trong, cách một cái túi nhỏ chừa cho anh ta một khoảng trống tầm hai bàn tay.Dù sao người kéo xe cũng không phải là cô ấy, chỉ cần có thể nhìn thấy Thịnh Tả Nguyên mệt như chó, trong lòng cô ấy thoải mái ngay.Đáng tiếc, hành lý trên xe kéo nhiều quá, nhích nữa cũng không thêm chỗ được, nếu không thì còn có thể cho những người khác lên ngồi chung.Thịnh Tả Nguyên sống nhiều năm như vậy, chưa từng phải chân giẫm bùn nhão tay kéo xe kéo.Vừa nãy thấy La Vượng kéo dễ dàng lắm, đến lượt tự mình thử mới biết có bao nhiêu khó khăn, dồn hết sức của toàn thân mới làm cho xe kéo nhúc nhích, huyệt Thái Dương nổi hết gân xanh.Nhưng mà anh ta là một kẻ thích sĩ diện, không ai cho anh ta một bậc thang, cho dù mệt hơn nữa anh ta cũng phải chịu đựng.Điều anh ta kỳ vọng nhất trong lòng chính là nghe được giọng nói của Bạch Mạn kêu anh ta nghỉ ngơi.Nhưng anh ta không biết là, lúc này sự chú ý của Bạch Mạn đang đặt trên những thanh niên trí thức khác.Quan sát từng người một, Bạch Mạn nhớ lại, kiếp trước cô ấy cũng xuống nông thôn cùng với những người này.Chẳng qua lúc ấy sự chú ý của cô ấy đều đặt ở trên người Thịnh Tả Nguyên, hơn nữa thanh niên trí thức của đại đội cứ luôn gây sự, cô ấy chuyển khỏi ký túc xá thanh niên trí thức từ sớm, cũng không còn ở chung với nhóm người này.Cao Liêu này rất thông minh, tới ký túc xá thanh niên trí thức không bao lâu đã có mối quan hệ tốt với các thanh niên trí thức khác, danh tiếng ở đại đội rất tốt.Trần Thụ Danh là người rất linh hoạt, có thể làm bạn với bất kỳ ai, chỉ là không có tâm nhãn gì cả, sau này bị một gia đình trong đại đội gài bẫy, cưới con gái của gia đình đó.Tiêu Cảng trông có vẻ cao to, nhưng không phải là một người có thể chịu khổ, cả ngày đều có thể nghe thấy tiếng kêu gào đau khổ của anh ta.Mà Dung Hiểu Hiểu...Bạch Mạn đột nhiên nhíu mày.Ngước mắt quan sát bóng dáng ở phía trước.Đường nhỏ ở nông thôn không dễ đi, những người khác đều tìm chỗ dễ đi để đặt chân, thế nhưng nữ đồng chí này không giống vậy, đi thẳng một đường, cũng không quan tâm bùn nhão dính đầy chân.Nhìn động tác của cô, luôn cảm thấy có chút tung tăng.Cô ấy cố nhớ lại một lúc, thật sự không nhớ ra được quá nhiều ký ức về Dung Hiểu Hiểu.Có lẽ là kiếp trước không có qua lại gì, nên cũng không có ấn tượng.Nhưng mà kiếp này cô ấy lại nguyện ý qua lại với người như vậy, trong trí nhớ của cô, đa số người có ấn tượng sâu sắc đều là mấy cực phẩm khó đối phó, qua lại với những người này phải tức chết.