Chương 2:
Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐến khi lên xe, Ngô Truyện Phương kéo cánh tay bà mối, sầu đến mức mặt nhăn đầy vết nhăn: “Thím à thím cũng đừng trách tôi gấp gáp, thím cũng biết, bây giờ tôi thật sự rất sầu…”“Tôi hiểu tôi hiểu tôi hiểu mà, bà cũng thật sự không dễ dàng…”Hai người lải nhải nói chuyện.Mà lúc này, Dung Hiểu Hiểu nhìn xảnh sắc ngoài xe tới mức có chút ngây ngẩn cả người.Thời đại này là hệ màu lạnh.Đập vào mắt là những thứ hoàn toàn khác với trước đâyy.Ai có thể ngờ được, cô cứ như vậy mà xuyên qua một cách khó hiểu như thế.Một sớm mai xuyên tới những năm đầu thập niên bảy mươi.Còn chưa lấy lại tinh thần, cô đã gặp phải một lựa chọn quan trọng,Lời kêu gọi xuống nông thôn đã được triển khai từ sớm, hai năm đầu còn có chút lơi lỏng, tìm các loại lý do vẫn có thể kéo dài một chút, mà bây giờ, ngoại trừ nhà nào chỉ có một con, còn lại tất cả những người trẻ kia đều phù hợp với chính sách xuống nông thôn.Nữ đồng chí trừ khi có công việc hoặc là đã gả chồng, cho dù không muốn cũng phải cưỡng chế xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.Nếu không hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cả gia đình.Lúc Dung Hiểu Hiểu xuyên tới, gia đình nguyên thân(*) đang thương nghị nên làm thế nào bây giờ.(*) Chủ nhân vốn có, trước đó của thân thể này.Lúc mới đến cô cũng không có toàn bộ ký ức của nguyên thân, rất nhiều chuyện vẫn không rõ ràng, chỉ có thể làm một người vô hình.Cũng may ở nhà, nguyên thân là một người rất ít nói.Thời gian cô giả vờ cho đến hôm nay cũng đã hơn nửa tháng, cũng hiểu biết được một vài tình huống trong nhà.Nguyên thân là con gái nhỏ nhất trong nhà.Trên cô còn có hai anh trai và một chị gái.Sở dĩ mẹ của nguyên thân phát sầu như vậy, là bởi vì tất cả bốn anh chị em đều đạt tuổi phải xuống nông thôn, hơn nữa chẳng ai có thể tránh thoát được.Sầu xong người này lại đến sầu người kia, chỉ mới hơn nửa tháng mà thôi, đã nhìn như già hơn rất nhiều.Cũng may, hơn nửa tháng này bốn đứa con thì coi như giải quyết được ba đứa, bây giờ cũng chỉ còn lại một mình cô.Anh cả Ngô Bình Tổ nhận công việc của mẹ nguyên thân, trở thành công nhân tạm thời của nhà máy dệt, đã có công việc, hôn sự cũng sẽ dễ dàng hơn.Chị hai Ngô Bình Tuệ có thân hình nhỏ gầy, lá gan lại rất lớn.Dũng cảm theo đuổi tình yêu, bây giờ trở thành một người quang vinh mà xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, cùng người trong lòng xuống nông thôn vùng Đông Bắc cắm đội.Vì thế, trong nhà ồn ào náo loạn đến trời long đất lở, mỗi ngày đều ồn ào nhốn nháo cực kỳ rộn ràng.Mà anh ba Ngô Bình An cũng là một người tài ba.Lặng yên không một tiếng động lại đột nhiên nổ một tiếng sấm, trực tiếp tới ở rể nhà đồ tể ở cuối phố.Con rể ở rể ở thời đại này không dễ dàng chút nào, đó chính là vứt hết mặt mũi, cho người khác tùy ý giẫm đạp, đi ra ngoài cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ, cả đời cũng không thể ngẩng đầu.Nhưng Ngô Bình An không thèm để ý.Cha vợ hứa hẹn sẽ cho anh ấy một công việc tạm thời, chỉ cần tới nhà ở rể thì không cần xuống nông thôn, quả thật không thể tốt đẹp hơn.Theo cách nói của anh ấy, muốn anh ấy xuống nông thông còn không bằng đi làm cháu trai của rùa.Lúc ấy ba của nguyên thân nghe thấy, trực tiếp đen mặt đánh anh ấy một trận.