Chương 20: Bỏ Nhà Ra Đi 1
Ninh Lan thấy Ninh Hương giống như một con nhím, gặp ai cũng đâm, tiếp đó cũng không ở trong phòng tự tìm buồn bực nữa, đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài.Ninh Hương ngồi ở mép giường thêu thùa một lúc, nhưng vừa thêu được một cánh hoa đã nghe thấy âm thanh hắng giọng của Ninh Kim Sinh vừa vào cửa. Cô không ngẩng đầu, chỉ nghe Ninh Kim Sinh nói: “Thu dọn một chút đồ đạc tao đưa mày về.”Ninh Hương ngồi im không nói chuyện, tiếp tục thêu cánh hoa thứ hai. Cô vẫn thêu từ trung tâm đóa hoa ra, trong tay đang cầm là sợi tơ màu đỏ thẫm nhất tối nhất. từ trung tâm đóa hoa đến viền cánh hoa, đến cuối dùng sợi tơ hồng nhạt.Thấy cô không nói chuyện, Ninh Kim Sinh thực sự cũng không còn kiên nhẫn nữa, trầm giọng hỏi: “Ninh A Hương, mày bị điếc à?”Ninh Hương không có điếc, tiếp đó liền nghe thấy Hồ Tú Liên ở bên ngoài dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Chắc chắn là uống nhầm thuốc gì rồi, có bao giờ không hiểu chuyện vậy đâu? Kết hôn rồi không yên ổn mà sống, chạy về nhà mẹ đẻ làm xằng làm bậy, làm đến chết đi!”Ninh Hương nhịn không nổi khó chịu một trận, khí huyết lấp đầy lồng ngực đến muốn trào ra ngoài. Ngón tay cầm kim thêu hoa của cô chặt rồi lại chặt, sau đó vứt khung thêu trong tay một phát, đứng dậy lướt qua Ninh Kim Sinh, đứng ở cửa hét lên với Hồ Tú Liên ở bên ngoài: “Con đã làm cái gì rồi?”Ninh Hương chưa từng to tiếng bao giờ, cho dù là ở nhà hay là ở bên ngoài, cô mãi mãi luôn là sắc mặt dịu dàng, nói chuyện ngữ điệu vẫn luôn mềm mại giống như nước Giang Nam. Cô đột nhiên gào lên như vậy, làm cho mọi người trong nhà kinh ngạc đến sững sờ.Hồ Tú Liên giật mình chớp mắt mấy cái, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, sầm mặt xuống đáp trả Ninh Hương một câu: “Mày muốn chết à? ! Mày hét cái gì chứ? !”Ninh Hương trợn mắt nhìn chằm chằm bà, cố ép tức giận từ đáy lòng xuống, cô nắm chặt tay, áp chế cảm xúc muốn bùng nổ, hết sức bình tĩnh hỏi Hồ Tú Liên: “Con rốt cuộc có phải là con gái của hai người không? Hai người rốt cuộc có coi con là con gái không vậy?”Hồ Tú Liên tức muốn chết trả lời cô: “Ninh A Hương mày lần này rốt cuộc là phát bệnh thần kinh gì vậy? Không coi mày là con gái thì sẽ khuyên bào mày hết nước hết cái như này sao? Tao với cha mày chắc rảnh lắm à? Không xem mày là con gái, chết cũng không thèm quản mày!”Ninh Hương mím nhẹ môi, móng tay đang nắm chặt không hề buông ra, cả người đều đang dùng sức. Cô quay đầu nhìn Ninh Kim Sinh trong phòng một cái, lại nhìn Hồ Tú Liên đứng bên ngoài, “Coi con là con gái, không thể tôn trọng ý nghĩ của con? Không thể… …”“Mày đừng nói nữa.” Hồ Tú Liên trực tiếp đánh gãy lời của cô, không khách khí chút nào nhìn cô nói: “Mày muốn ly hôn cửa cũng không có, trừ phi tao cùng cha mày chết! Mày không cần mặt mũi, chúng ta còn cần mặt mũi đó! A Lan cùng Tiểu Ba, Tiểu Dương vẫn cần mặt mũi đó!”Ninh Hương nhìn Hồ Tú Liên, bỗng chốc không muốn cãi nữa. Không có cảm giác lạnh lòng cùng buồn bã, chắc là vì đời trước đã lĩnh hội quá triệt để loại cảm giác này cho nên đời này trùng sinh quay lại, cơ thể tự có khả năng miễn dịch.Nhưng sự phẫn nộ trong lòng không thể nào tiêu tan, cô nhìn chằm chằm Hồ Tú Liên nói câu cuối cùng: “Vậy mọi người cứ xem là con chết rồi đi.”Nói xong cô cũng không tiếp tục đứng đấy nữa, xoay người ra ngoài thu dọn quần áo đang phơi trên sào bên ngoài, tiếp đó thu hết mấy đồ dùng sinh hoạt lại quay về phòng nhét vào túi màu vàng của cô. Lúc thu dọn đồ đạc cô không nói thêm câu nào, chỉ lạnh mặt nhanh nhẹn thu dọn.Hồ Tú Liên đi vào phòng nhìn cô thu dọn đồ đạc hỏi: “Mày muốn làm gì?” Ninh Hương nhìn cũng không nhìn bà, đen mặt kéo khóa túi lại, cầm túi lên liền đi ra ngoài. Hồ Tú Liên cùng Ninh Kim Sinh đi theo cô, khi Ninh Hương đeo túi đi ra cửa, Ninh Lan cũng ra theo.Hồ Tú Liên nhịn không nổi nữa, một phát kéo lại túi của Ninh Hương, nhăn mày trầm giọng hỏi cô: “Ninh A Hương, mày rốt cuộc là muốn làm gì? Không để người ta cười nhà mình thì trong lòng mày không thoải mái à? Không ầm ĩ thì chết phải không? !”Ninh Hương không có chút mềm mỏng muốn thỏa hiệp nào, một tay khác của cô nắm chặt cổ tay Hồ Tú Liên kéo tay bà ra khỏi, nhả từng chữ nặng nề nói, “Cả đời này, chết cũng không cần các người chôn.”“Ba!”Lời này của cô vừa nói xong, mặt bất thình lình bị tát một cái bỗng chốc đau rát.Ninh Kim Sinh tát xong một cái trừng cô, lông mày dựng thẳng trách mắng: “Vô sỉ! Ai dạy mày?”