Chương 9: Thằng Nhãi Ranh (2)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaSau khi lấy phiếu, lại đếm năm tờ nhân dân tệ, Tô Đình chuẩn bị ra ngoài.Nhưng cô vừa mới đi ra khỏi phòng ngủ chính, bên cạnh liền có động tĩnh, cửa bị mở ra từ bên trong, Hạ Diễm vai đeo cặp sách, từ bên trong đi ra.Tô Đình giơ tay xem giờ: “Con đi học à?"Hạ Diễm "vâng" một tiếng, nghiêng đầu nhìn Tô Đình. Hai ngày nay sau khi ăn xong cô đều nằm trong phòng, sao hôm nay còn ra ngoài?Ánh mắt đứa trẻ không che giấu được gì, Tô Đình nhìn ra được suy nghĩ của Hạ Diễm, ho khan một tiếng nói: “Mẹ đi hợp tác xã mua bán mua đồ, chúng ta cùng đi nhé?” Hợp tác xã mua bán và trường tiểu học quân sự đều ở bên ngoài khu tập thể, bọn họ đều cùng đường.“Ồ.”Mặc dù giọng điệu của Hạ Diễm rất lạnh lùng, Tô Đình vẫn cho rằng thằng bé đã đồng ý, thế là cùng nhau đi ra ngoài.Nhà cửa trong khu tập thể đại khái chia làm hai loại: hai hộ chung một sân và mỗi hộ một sân. Tuy nhiên khi chia nhỏ lại có sự khác biệt về diện tích, loại hai hộ một sân dao động từ 50 đến 80 mét vuông, còn loại mỗi hộ một sân nhỏ nhất thì rộng hơn 80 mét vuông.Căn nhà 66 nhà họ Hạ ở là loại trước, hai phòng diện tích giống nhau, đều là hơn sáu mươi mét vuông nhưng kết cấu lại tương phản.Căn nhà nhà họ Hạ ở bên phải, thuộc kiểu một phòng ven biển, từ cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy bãi cát vàng, biển xanh, thỉnh thoảng có đàn hải âu bay ngang qua.Nhưng tầm nhìn tốt nhất chính là khoảng sân bên ngoài, bởi vì hàng rào rất thấp, có lẽ dài đến đầu gối của Tô Đình, thời tiết tốt chuyển một chiếc ghế dựa ra ngồi bên ngoài để thưởng thức phong cảnh cũng không tệ. Đáng tiếc nhà họ Hạ không có ghế dựa, nếu không cô nhất định đã không nằm ở trong nhà hai ngày nay.Bên trái nhà họ Hạ là nhà họ Khương, nam chủ nhà tên Khương Vĩ, anh ta thuộc lực lượng hải quân, gần đây anh ta ra khơi, không ở nhà.Nữ chủ nhà là Vương Lệ Hà, nhập ngũ được ba năm, hiện tại không có việc làm. Bởi vì nguyên thân không biết rõ về cô ta, nên Tô Đình không biết liệu cô ta không đi làm là để chăm sóc lũ trẻ hay là bởi vì công việc trên đảo quá ít, đợi được sắp xếp việc mà mãi chưa có. Khương Vĩ và Vương Lệ Hà có hai đứa con, đứa lớn là Khương Dung năm nay 8 tuổi, đang học lớp 2, đứa nhỏ là Khương Vệ Đông thì mới 5 tuổi, chưa đi học.Lúc này, cửa lớn nhà họ Khương hé mở, nhưng phòng ngủ chính và phòng ngủ thứ hai bên trong đều đóng, Tô Đình không biết bên trong có người hay không.Cô cũng không tò mò như vậy, liếc mắt nhìn bên trong một cái liền nhìn đi chỗ khác, cùng Hạ Diễm đi ra khỏi sân, rẽ phải đi ra ngoài khu tập thể.Sau khi đi bộ khoảng năm phút, hai người đã đến cổng khu tập thể.Lối vào có một khoảng đất trống, không lát xi măng nhưng nền đất được ép rất bằng phẳng, khi nào có thông báo gì thì các quân tẩu sẽ được gọi đến đây họp.Có một bảng thông báo ở phía bên trái khoảnh đất trống, chủ yếu được sử dụng để đăng các tài liệu thông báo.Phía sau bảng tin là một dãy nhà gạch ngói, nơi đặt văn phòng Ban Phụ trách quân khu tái định cư và Hội phụ nữ.Bên phải khoảnh đất trống là nơi giải trí, nơi đặt hai chiếc bàn đá, bên cạnh mỗi chiếc bàn đặt bốn chiếc ghế đá, xung quanh bàn có hai chiếc ghế dài để mọi người ngồi xuống trò chuyện.