Chương 56: Có cắn chết cũng không nhận nợ
Tô Uyển Ngọc nghe thấy tiếng động vội vàng nằm xuống, trên mặt cũng để lộ ra biểu cảm yếu ớt, kết quả là nhìn thấy người đàn ông của nhà mình và con gái nên không thèm giả vờ nữa: "Hai người về rồi đấy à."
"Vợ, anh mang đồ ngon cho em nè."
Giang Trường Hải vừa nói vừa lấy bánh bao thịt và nước ngọt nhét tới, nhỏ giọng nói: "Đem những thứ này cất đi trước đã, lát nữa em cứ ăn cơm trước đợi đến khuya đói bụng hẵng mang ra ăn."
"Được rồi." Tô Uyển Ngọc ngay tức khắc mau chóng ngồi bật dậy, lòng vui vẻ mặt đắc ý đem đồ giấu vào trong tủ.
Sau khi nhìn thấy bà đã cất kỹ, Giang Trường Hải liền mở cửa đến phòng bếp tìm cụ nhà đòi tiền: "Mẹ, mẹ bỏ tiền ra đi, cứ lấy ba đồng trước đã, vẫn không đủ còn lại xin mẹ sau!"
Còn về phần vợ mình đặt may quần áo mới cũng chỉ còn cách tự ông bỏ tiền ra mua rồi, bởi vì hai ông bà già chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô con dâu Tô Uyển Ngọc này tiền may quần áo mới.
Trương Quế Hoa liếc mắt, vừa châm thêm củi vào bếp lò vừa lớn tiếng mắng: "Biết ngay mà, ngày nào cũng hỏi mẹ xin tiền, thứ sói mắt trắng, đã nói là trong nhà không có phiếu vải cho mấy đứa may quần áo mới, chỉ có tiền thì làm được cái cứt gì đâu!"
Tôn Lệ Hà lại châm chọc khiêu khích vào thêm, "Không có phiếu vải thì cần mỗi tiền để làm gì, không phải là tính lấy hết tiền trong nhà đi đấy chứ!"
Giang Trường Hải không muốn tranh cãi với phụ nữ, từ trong túi áo móc ra một tấm phiếu vải, lắc qua lắc lại trước mặt hai người, "Con có phiếu vải đấy nhé!"
Nhìn thấy tấm phiếu vải kia, mắt mấy người đều trợn cả lên, không thể ngờ ông thế mà lại thật sự lấy được phiếu vải.
Trương Quế Hoa vươn tay muốn đoạt lấy phiếu vải nhưng lại bị ông cực kỳ nhanh nhẹn mà tránh được, thế nên bà ta trừng mắt nói: "Tấm phiếu này con lấy ở đâu ra? Không phải đều là cuối năm mới được phát sao!"
"Lúc này phiếu vải khan hiếm như thế, con đừng có mà nói là mình nhặt được ở trên đường đấy nhé!"
Tôn Hà Lệ ghen tị đến răng cũng đều chua, âm dương quái khí nói: "Chắc không phải là đi lừa gạt người khác đâu đấy chứ, làm vậy chính là phạm tội đấy sẽ bị bắt đi ngồi tù đấy! Chỉ vì một người phụ nữ mà tự khiêng mình vào đó, đến lúc đỡ cha mẹ chúng ta đau lòng biết bao chứ!"
Trương Quế Hoa nghe được mấy chữ đầu tiên vốn là có hơi không vui, mặc dù con trai bà ta chính là một đứa chỉ thích làm biếng nhưng tuyệt đối không có khả năng sẽ hãm hại lừa gạt người khác!
Nhưng nghe mấy câu chữ sau của Tôn Lệ Hà, trái tim trong phút chốc liền nhảy dựng lên: "Tấm phiếu này rốt cuộc là lấy ở đâu ra? Con không nói cho rõ ràng thì số tiền hôm nay mẹ tuyệt đối sẽ không đưa cho con!"
Giang Trường Hải liền nhíu chặt mày nói: "Vậy nếu con nói rõ ràng thì mẹ sẽ đưa tiền cho con đúng không?"
Mặc dù Trương Quế Hoa lo lắng không yên, nhưng cũng không có tức quá mất khôn, chỉ hừ lạnh một tiếng, "Mẹ không đưa tiền con có cầm phiếu cũng chẳng có tác dụng gì, mau nói rõ ràng cho mẹ biết!"
"Chiều hôm nay con không hề làm biếng nhé, dành thời gian lên núi một chuyến bắt được chút thịt rừng sau đó cầm nó đi đổi lấy phiếu vải chứ chẳng hề dùng gì gì mà hãm hại lừa gạt đâu nhé!"
Giang Trường Hải liếc xéo Tôn Lệ Hà, cố ý lắc lư phiếu vải: "Nhưng mà cũng chỉ được một tấm để làm cho con gái con thôi, những người khác đừng hòng có ý đồ xấu."
Trương Quế Hoa nghe xong giận dữ đập thẳng lên bàn, củ cải được cắt khúc ra đều bị sự chấn động mà lăn xuống mấy cục: "Cái đứa phá nhà phá cửa này, bao nhiêu thịt rừng mà chỉ mới đổi được một tấm phiếu à, làm nhiều thứ cho một đứa con gái thì có tác dụng gì hả, tương lai nếu như gả vào nhà người ta rồi, để tao xem đến lúc đó mày trốn vào đâu mà khóc!"
Giang Trường Hải mặt mày đầy tự tin nói: "Con gái con là đứa thông minh nhất cũng là đứa hiếu thuận nhất, tương lai Miên Miên mua thịt cho con ăn đến lúc ấy con cười còn không kịp ấy chứ!"
Tiếp đó lòng bàn tay xòe ra, thúc giục nói: "Mẹ mau đưa tiền, hôm qua chúng ta cũng đã hứa với nhau rồi, chỉ cần là con có thể kiếm được phiếu vải thì mọi người sẽ đưa tiền mua vải cho con ngay."
"Tao chưa từng nói qua những lời này!" Trương Quế Hoa có cắn chết bà ta cũng sẽ không nhận nợ, bà ta không hề có suy nghĩ sẽ đưa tiền cho ông.
"Vợ, anh mang đồ ngon cho em nè."
Giang Trường Hải vừa nói vừa lấy bánh bao thịt và nước ngọt nhét tới, nhỏ giọng nói: "Đem những thứ này cất đi trước đã, lát nữa em cứ ăn cơm trước đợi đến khuya đói bụng hẵng mang ra ăn."
"Được rồi." Tô Uyển Ngọc ngay tức khắc mau chóng ngồi bật dậy, lòng vui vẻ mặt đắc ý đem đồ giấu vào trong tủ.
Sau khi nhìn thấy bà đã cất kỹ, Giang Trường Hải liền mở cửa đến phòng bếp tìm cụ nhà đòi tiền: "Mẹ, mẹ bỏ tiền ra đi, cứ lấy ba đồng trước đã, vẫn không đủ còn lại xin mẹ sau!"
Còn về phần vợ mình đặt may quần áo mới cũng chỉ còn cách tự ông bỏ tiền ra mua rồi, bởi vì hai ông bà già chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô con dâu Tô Uyển Ngọc này tiền may quần áo mới.
Trương Quế Hoa liếc mắt, vừa châm thêm củi vào bếp lò vừa lớn tiếng mắng: "Biết ngay mà, ngày nào cũng hỏi mẹ xin tiền, thứ sói mắt trắng, đã nói là trong nhà không có phiếu vải cho mấy đứa may quần áo mới, chỉ có tiền thì làm được cái cứt gì đâu!"
Tôn Lệ Hà lại châm chọc khiêu khích vào thêm, "Không có phiếu vải thì cần mỗi tiền để làm gì, không phải là tính lấy hết tiền trong nhà đi đấy chứ!"
Giang Trường Hải không muốn tranh cãi với phụ nữ, từ trong túi áo móc ra một tấm phiếu vải, lắc qua lắc lại trước mặt hai người, "Con có phiếu vải đấy nhé!"
Nhìn thấy tấm phiếu vải kia, mắt mấy người đều trợn cả lên, không thể ngờ ông thế mà lại thật sự lấy được phiếu vải.
Trương Quế Hoa vươn tay muốn đoạt lấy phiếu vải nhưng lại bị ông cực kỳ nhanh nhẹn mà tránh được, thế nên bà ta trừng mắt nói: "Tấm phiếu này con lấy ở đâu ra? Không phải đều là cuối năm mới được phát sao!"
"Lúc này phiếu vải khan hiếm như thế, con đừng có mà nói là mình nhặt được ở trên đường đấy nhé!"
Tôn Hà Lệ ghen tị đến răng cũng đều chua, âm dương quái khí nói: "Chắc không phải là đi lừa gạt người khác đâu đấy chứ, làm vậy chính là phạm tội đấy sẽ bị bắt đi ngồi tù đấy! Chỉ vì một người phụ nữ mà tự khiêng mình vào đó, đến lúc đỡ cha mẹ chúng ta đau lòng biết bao chứ!"
Trương Quế Hoa nghe được mấy chữ đầu tiên vốn là có hơi không vui, mặc dù con trai bà ta chính là một đứa chỉ thích làm biếng nhưng tuyệt đối không có khả năng sẽ hãm hại lừa gạt người khác!
Nhưng nghe mấy câu chữ sau của Tôn Lệ Hà, trái tim trong phút chốc liền nhảy dựng lên: "Tấm phiếu này rốt cuộc là lấy ở đâu ra? Con không nói cho rõ ràng thì số tiền hôm nay mẹ tuyệt đối sẽ không đưa cho con!"
Giang Trường Hải liền nhíu chặt mày nói: "Vậy nếu con nói rõ ràng thì mẹ sẽ đưa tiền cho con đúng không?"
Mặc dù Trương Quế Hoa lo lắng không yên, nhưng cũng không có tức quá mất khôn, chỉ hừ lạnh một tiếng, "Mẹ không đưa tiền con có cầm phiếu cũng chẳng có tác dụng gì, mau nói rõ ràng cho mẹ biết!"
"Chiều hôm nay con không hề làm biếng nhé, dành thời gian lên núi một chuyến bắt được chút thịt rừng sau đó cầm nó đi đổi lấy phiếu vải chứ chẳng hề dùng gì gì mà hãm hại lừa gạt đâu nhé!"
Giang Trường Hải liếc xéo Tôn Lệ Hà, cố ý lắc lư phiếu vải: "Nhưng mà cũng chỉ được một tấm để làm cho con gái con thôi, những người khác đừng hòng có ý đồ xấu."
Trương Quế Hoa nghe xong giận dữ đập thẳng lên bàn, củ cải được cắt khúc ra đều bị sự chấn động mà lăn xuống mấy cục: "Cái đứa phá nhà phá cửa này, bao nhiêu thịt rừng mà chỉ mới đổi được một tấm phiếu à, làm nhiều thứ cho một đứa con gái thì có tác dụng gì hả, tương lai nếu như gả vào nhà người ta rồi, để tao xem đến lúc đó mày trốn vào đâu mà khóc!"
Giang Trường Hải mặt mày đầy tự tin nói: "Con gái con là đứa thông minh nhất cũng là đứa hiếu thuận nhất, tương lai Miên Miên mua thịt cho con ăn đến lúc ấy con cười còn không kịp ấy chứ!"
Tiếp đó lòng bàn tay xòe ra, thúc giục nói: "Mẹ mau đưa tiền, hôm qua chúng ta cũng đã hứa với nhau rồi, chỉ cần là con có thể kiếm được phiếu vải thì mọi người sẽ đưa tiền mua vải cho con ngay."
"Tao chưa từng nói qua những lời này!" Trương Quế Hoa có cắn chết bà ta cũng sẽ không nhận nợ, bà ta không hề có suy nghĩ sẽ đưa tiền cho ông.