Chương 53: Văn Khúc tinh hạ phàm
Lúc ngủ trưa của ngày hôm sau, Giang Trường Hải lập tức chuẩn bị xong trang phục và dụng cụ lên núi, len lén giấu ở phía dưới cây đa trước cổng thôn.
Buổi chiều bắt đầu làm việc còn chưa được mấy phút, ông lập tức ôm bụng kêu ai ya: "Không được, bụng của tôi lại bắt đầu réo rồi, phải về nhà đi nhà xí trước!"
Người ghi điểm công xụ mặt cảnh cáo: "Giang lão đại, mấy ngày nay cậu lén lười biếng trở về bao nhiêu lần rồi, đừng giả vờ nữa, nếu cậu còn lén lút trốn ra ngoài nữa, tôi sẽ khấu trừ hết điểm chiều nay."
Giang Trường Hải nhăn nhó, khom lưng như con tôm luộc, "Tôi thật sự không giả bộ, nghẹn nữa sẽ ị ở đây luôn, anh muốn trừ thì trừ đi."
Nói xong lập tức chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Người ghi điểm công nghiến răng vẽ một nét trên sổ, không thể tiếp tục dung túng kẻ lười biếng này nữa.
Trương Quế Hoa ngẩng đầu nhìn lên, lập tức hắng giọng mắng, "Thằng cả chạy đi đâu rồi, nhanh cút về đây cho tao!"
Giang Đại Sơn lắc đầu tiếp tục làm việc.
Lưu Lệ Hà tận dụng mọi cơ hội đâm chọc, vừa cuốc đất vừa nói nhỏ: "Buổi sáng anh cả đã làm không ra gì rồi, buổi chiều lại chạy nữa, con nghe nói vợ của anh ấy cũng trộm lười biếng ngồi dưới gốc cây đó, cứ tiếp tục như vậy, khi tổng điểm cuối năm thì lương thực đến nhà chúng ta có đủ nhét no bụng không nữa!"
Trương Quế Hoa cũng đen mặt cằn nhằn: "Chồng à, ông nói xem nên làm sao bây giờ, cho Tam Nha đi học cũng chưa cầm lại được một đồng nào, cứ tiếp tục như vậy, mấy đứa phòng lớn sớm muộn gì cũng ăn mạt nhà!"
Giang Đại Sơn tiếp tục chăm chỉ cần cù cuốc đất, "Làm việc đi, đợi tối về nhà nói chuyện tử tế với thằng cả."
Mà Giang Đại Hải chạy đến cây đa già, thay thành quần áo dài tay, lại dùng mấy sợi dây thừng buộc chặt vào quần để phòng ngừa sâu độc chui vào.
Sau đó lập tức đeo giỏ đi lên núi.
Núi này à, tên là núi Đại Mang.
Cách thôn bọn gần nhất, lúc trước bí thư nói muốn đào quặng, đào được nửa năm cũng không tìm được thứ gì thì lập tức cho rằng núi này không có thứ có ích gì, nên không bao giờ quản đến nó nữa.
Mặc dù trên núi này không có quặng gì cả, nhưng mà có rất nhiều động vật hoang dã.
Giang Trường Hải lại là một tay có kinh nghiệm, biết rõ những động vật nhỏ này thích núp ở đâu nhất.
Ông rón rén nhẹ nhàng đạp lên lá cây, không hề phát ra bất kỳ động tĩnh gì, lặng lẽ nhích đến gần một con thỏ không hề phòng bị gì.
Bổ nhào mạnh mẽ về phía con thỏ, trực tiếp bao chặt con thỏ.
Giang Trường Hải cười một tiếng, quen cửa quen nẻo bấm ngất con thỏ, lại dùng sợi dây cột chắc, ném vào cái sọt sau lưng.
Hôm nay vận khí của ông thực sự cực kỳ tốt, mới hơn một giờ mà cái gùi đã đầy ắp rồi.
Giang Trường Hải ước lượng con gà rừng mập mạp trong tay, còn có hai con thỏ cực lớn, "Được rồi, xong việc."
Ông bước đi nhẹ nhàng, xuống núi bằng một phía khác.
Lộ trình chưa đầy nửa tiếng đã thấu thị trấn phồn hoa.
Lúc này đã gần hoàng hôn rồi, Giang Đại Hải nhanh chóng trở về, trực tiếp đi tìm chủ quầy lúc trước mua đồ của ông, "Ông chủ, tôi mới đánh được một số món ăn dân dã trên núi, rất tươi mới, đổi cho tôi ít tiền và phiếu vải, để may áo quần mới cho con gái."
Ông Ngưu ngẩng đầu lên nhìn ông, "Oa, món ăn dân dã mới đánh à?"
Ông ấy nhấc đồ lên ước lượng, không nhẹ ha, "Đồ nặng hơn so với thường ngày đó, vận khí tốt như vậy à?"
"Con gái tôi là Văn Khúc tinh hạ phàm, người làm cha như tôi thì vận khí chắc chắn cũng tốt."
Giang Trường Hải cực kỳ vui vẻ thoải mái, người gặp chuyện tốt thì tinh thần cũng tốt, mặt mày hồng hào đứng chém gió.
Ông Ngưu biết ông luôn luôn cưng chiều con gái, gật đầu cười: "Cậu nói gì cũng đúng. Chổ này cộng dồn lại cũng được mười bốn cân ba lạng, đổi cho cậu một tấm phiếu vải, một đồng năm, được không?"
Một tấm phiếu vải chỉ có thể làm một cái áo.
Buổi chiều bắt đầu làm việc còn chưa được mấy phút, ông lập tức ôm bụng kêu ai ya: "Không được, bụng của tôi lại bắt đầu réo rồi, phải về nhà đi nhà xí trước!"
Người ghi điểm công xụ mặt cảnh cáo: "Giang lão đại, mấy ngày nay cậu lén lười biếng trở về bao nhiêu lần rồi, đừng giả vờ nữa, nếu cậu còn lén lút trốn ra ngoài nữa, tôi sẽ khấu trừ hết điểm chiều nay."
Giang Trường Hải nhăn nhó, khom lưng như con tôm luộc, "Tôi thật sự không giả bộ, nghẹn nữa sẽ ị ở đây luôn, anh muốn trừ thì trừ đi."
Nói xong lập tức chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Người ghi điểm công nghiến răng vẽ một nét trên sổ, không thể tiếp tục dung túng kẻ lười biếng này nữa.
Trương Quế Hoa ngẩng đầu nhìn lên, lập tức hắng giọng mắng, "Thằng cả chạy đi đâu rồi, nhanh cút về đây cho tao!"
Giang Đại Sơn lắc đầu tiếp tục làm việc.
Lưu Lệ Hà tận dụng mọi cơ hội đâm chọc, vừa cuốc đất vừa nói nhỏ: "Buổi sáng anh cả đã làm không ra gì rồi, buổi chiều lại chạy nữa, con nghe nói vợ của anh ấy cũng trộm lười biếng ngồi dưới gốc cây đó, cứ tiếp tục như vậy, khi tổng điểm cuối năm thì lương thực đến nhà chúng ta có đủ nhét no bụng không nữa!"
Trương Quế Hoa cũng đen mặt cằn nhằn: "Chồng à, ông nói xem nên làm sao bây giờ, cho Tam Nha đi học cũng chưa cầm lại được một đồng nào, cứ tiếp tục như vậy, mấy đứa phòng lớn sớm muộn gì cũng ăn mạt nhà!"
Giang Đại Sơn tiếp tục chăm chỉ cần cù cuốc đất, "Làm việc đi, đợi tối về nhà nói chuyện tử tế với thằng cả."
Mà Giang Đại Hải chạy đến cây đa già, thay thành quần áo dài tay, lại dùng mấy sợi dây thừng buộc chặt vào quần để phòng ngừa sâu độc chui vào.
Sau đó lập tức đeo giỏ đi lên núi.
Núi này à, tên là núi Đại Mang.
Cách thôn bọn gần nhất, lúc trước bí thư nói muốn đào quặng, đào được nửa năm cũng không tìm được thứ gì thì lập tức cho rằng núi này không có thứ có ích gì, nên không bao giờ quản đến nó nữa.
Mặc dù trên núi này không có quặng gì cả, nhưng mà có rất nhiều động vật hoang dã.
Giang Trường Hải lại là một tay có kinh nghiệm, biết rõ những động vật nhỏ này thích núp ở đâu nhất.
Ông rón rén nhẹ nhàng đạp lên lá cây, không hề phát ra bất kỳ động tĩnh gì, lặng lẽ nhích đến gần một con thỏ không hề phòng bị gì.
Bổ nhào mạnh mẽ về phía con thỏ, trực tiếp bao chặt con thỏ.
Giang Trường Hải cười một tiếng, quen cửa quen nẻo bấm ngất con thỏ, lại dùng sợi dây cột chắc, ném vào cái sọt sau lưng.
Hôm nay vận khí của ông thực sự cực kỳ tốt, mới hơn một giờ mà cái gùi đã đầy ắp rồi.
Giang Trường Hải ước lượng con gà rừng mập mạp trong tay, còn có hai con thỏ cực lớn, "Được rồi, xong việc."
Ông bước đi nhẹ nhàng, xuống núi bằng một phía khác.
Lộ trình chưa đầy nửa tiếng đã thấu thị trấn phồn hoa.
Lúc này đã gần hoàng hôn rồi, Giang Đại Hải nhanh chóng trở về, trực tiếp đi tìm chủ quầy lúc trước mua đồ của ông, "Ông chủ, tôi mới đánh được một số món ăn dân dã trên núi, rất tươi mới, đổi cho tôi ít tiền và phiếu vải, để may áo quần mới cho con gái."
Ông Ngưu ngẩng đầu lên nhìn ông, "Oa, món ăn dân dã mới đánh à?"
Ông ấy nhấc đồ lên ước lượng, không nhẹ ha, "Đồ nặng hơn so với thường ngày đó, vận khí tốt như vậy à?"
"Con gái tôi là Văn Khúc tinh hạ phàm, người làm cha như tôi thì vận khí chắc chắn cũng tốt."
Giang Trường Hải cực kỳ vui vẻ thoải mái, người gặp chuyện tốt thì tinh thần cũng tốt, mặt mày hồng hào đứng chém gió.
Ông Ngưu biết ông luôn luôn cưng chiều con gái, gật đầu cười: "Cậu nói gì cũng đúng. Chổ này cộng dồn lại cũng được mười bốn cân ba lạng, đổi cho cậu một tấm phiếu vải, một đồng năm, được không?"
Một tấm phiếu vải chỉ có thể làm một cái áo.