Chương 49: Cảm giác này thật tốt
Giang Trường Hải cũng nói: "Vẫn là lên lớp bốn thôi, Miên Miên còn nhỏ, chúng ta cũng không thể kéo mạ giúp nó lớn được."
Ông cũng không muốn con gái quá cực khổ, dù sao lớp bốn cũng có thể nhận được tiền thưởng. "Cha, là nhổ mạ."
"Đúng đúng, con gái cha chính là thông minh, còn biết nhiều thành ngữ như vậy."
Hiệu trưởng suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy ông nói có lý: "Được, vậy thì lớp bốn, vững vàng chút cũng tốt."
Lưu Văn sắp cô vào lớp học của Chí Võ, "Em hãy học cùng anh Chí Võ của em, đến lúc đó có lẽ phải giúp trò ấy nhiều một chút, anh em mỗi lần đều là đứng từ dưới đếm lên."
Thầy ấy tự mình đưa Giang Miên Miên đến lớp học, phát thêm mấy quyển sách mới tinh, lại sắp xếp cô ngồi vị trí gần trước nhất.
"Giang Miên Miên tạm thời ngồi ở đây đi, em tuổi còn nhỏ, vóc dáng thấp, ngồi phía sau không thấy được bảng đen."
Nhìn bục giảng gần trong gang tấc, Giang Miên Miên mặt đầy vạch đen.
Làm học tra(1) cả đời, lần đầu tiên ngồi vào vị trí này, tâm tình còn có chút vi diệu...
(1)Học tra: dù đã note nhiều lần nhưng sợ mọi người quên nên phải nhắc lại, học tra ý chỉ mấy học sinh yếu kém, không lo học; còn học bá là chỉ học sinh giỏi nha.
Cô nhóc mặc quần áo vải bông nhàu cũ, ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn bục giảng. Bộ dạng cực kỳ giống cục bột nhỏ.
Giang Trường Hải đứng ở ngoài cửa sổ, lộ ra nụ cười ngốc nghếch, con gái của ông là đáng yêu thông minh nhất!
Giang Miên Miên nhận ra được ánh mắt của cha già, quay đầu lại, quăng qua một nụ cười thật to, cũng nói bằng khẩu hình: "Cha, mua cho con bánh bao lớn."
Giang Trường Hải gật đầu cười, con mèo nhỏ tham ăn này.
Đến giờ học, tiếng chuông vang lên, ông mới lưu luyến rời đi.
Đến cửa trường học, liền gặp phải Chí Văn Chí Võ mang mặt mèo đi vào.
Giang Trường Hải liền cười mắng một câu, "Hai thằng nhóc con, để cho mẹ mấy đứa biết mấy đứa đến muộn thì coi chừng đánh chết mấy đứa!"
Chí Văn Chí Võ mặc dù sợ bác cả nhưng cũng tin tưởng ông sẽ không mật báo, làm một mặt quỷ, trong khoảnh khắc tiếng chuông vào lớp kết thúc, chia ra chui vào phòng học.
Động tác thuần thục, hiển nhiên không phải lần thứ nhất.
Giang Trường Hải im lặng thầm nghĩ, không trách hai thằng nhóc cho tới bây giờ không đề cập tới chuyện học tập, bởi vì tâm hồn vốn không đặt ở nơi đây.
Đến phòng học, Chí Võ đón phải ánh mắt không vui của Lưu Văn, từ cửa chạy chậm đến hàng cuối cùng, nhưng dùng khóe mắt liếc thấy Giang Miên Miên, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Tam Nha thật sự lên được lớp bốn!
Lúc này Lưu Văn gõ gõ tấm bảng đen, mặt đầy nghiêm túc nói: "Hôm nay, trong lớp chúng ta có một bạn học mới tới, mọi người vỗ tay hoan nghênh!"
Ở một đám khỉ đen nhiệt tình vỗ tay, dưới ánh mắt khích lệ của Lưu Văn, Giang Miên Miên đứng lên cất giọng non nớt nói: "Chào mọi người, tớ tên Giang Miên Miên."
Tự nhiên hào phóng, không có chút sợ hãi và khiếp đảm khi đột nhiên đi tới nơi xa lạ chút nào. Lưu Văn yên lặng gật đầu, không tệ.
Các bạn học bàn luận sôi nổi: "Cậu ấy nhỏ như vậy cũng có thể cùng một lớp với chúng ta, khẳng định rất lợi hại nhỉ."
"Các cậu xem, dáng dấp cậu ấy thật là đáng yêu, trắng giống như là trứng gà vậy."
"Nhưng mà nhìn thật là nhỏ nha, có phải đi nhầm lớp hay không."
Lưu Văn vỗ bàn một cái: "Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, mới tám tuổi, cũng đã thi được hai điểm 100 của bài thi lớp ba rồi, các trò phải học tập bạn Giang Miên Miên cho thật tốt, biết không?"
Một đám con nít nhất thời liền nổ tung: "Oa! Thi được điểm tối đa luôn cơ à!"
Giang Chí Võ hàng cuối cùng gật gù đắc ý, nói: "Đây là em gái tớ, lợi hại!"
Nghe vậy, một đám đầu củ cà rốt hâm mộ nhìn Giang Chí Võ.
Bọn họ cũng rất muốn có em gái thông minh đáng yêu như vậy!
Bị một đám trẻ nít dùng ánh mắt sùng bái kính ngưỡng nhìn, Giang Miên Miên nháy nháy mắt, cảm thấy có chút không quá chân thật.
Nhưng mà cảm giác này thật tốt, haha.
Ông cũng không muốn con gái quá cực khổ, dù sao lớp bốn cũng có thể nhận được tiền thưởng. "Cha, là nhổ mạ."
"Đúng đúng, con gái cha chính là thông minh, còn biết nhiều thành ngữ như vậy."
Hiệu trưởng suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy ông nói có lý: "Được, vậy thì lớp bốn, vững vàng chút cũng tốt."
Lưu Văn sắp cô vào lớp học của Chí Võ, "Em hãy học cùng anh Chí Võ của em, đến lúc đó có lẽ phải giúp trò ấy nhiều một chút, anh em mỗi lần đều là đứng từ dưới đếm lên."
Thầy ấy tự mình đưa Giang Miên Miên đến lớp học, phát thêm mấy quyển sách mới tinh, lại sắp xếp cô ngồi vị trí gần trước nhất.
"Giang Miên Miên tạm thời ngồi ở đây đi, em tuổi còn nhỏ, vóc dáng thấp, ngồi phía sau không thấy được bảng đen."
Nhìn bục giảng gần trong gang tấc, Giang Miên Miên mặt đầy vạch đen.
Làm học tra(1) cả đời, lần đầu tiên ngồi vào vị trí này, tâm tình còn có chút vi diệu...
(1)Học tra: dù đã note nhiều lần nhưng sợ mọi người quên nên phải nhắc lại, học tra ý chỉ mấy học sinh yếu kém, không lo học; còn học bá là chỉ học sinh giỏi nha.
Cô nhóc mặc quần áo vải bông nhàu cũ, ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn bục giảng. Bộ dạng cực kỳ giống cục bột nhỏ.
Giang Trường Hải đứng ở ngoài cửa sổ, lộ ra nụ cười ngốc nghếch, con gái của ông là đáng yêu thông minh nhất!
Giang Miên Miên nhận ra được ánh mắt của cha già, quay đầu lại, quăng qua một nụ cười thật to, cũng nói bằng khẩu hình: "Cha, mua cho con bánh bao lớn."
Giang Trường Hải gật đầu cười, con mèo nhỏ tham ăn này.
Đến giờ học, tiếng chuông vang lên, ông mới lưu luyến rời đi.
Đến cửa trường học, liền gặp phải Chí Văn Chí Võ mang mặt mèo đi vào.
Giang Trường Hải liền cười mắng một câu, "Hai thằng nhóc con, để cho mẹ mấy đứa biết mấy đứa đến muộn thì coi chừng đánh chết mấy đứa!"
Chí Văn Chí Võ mặc dù sợ bác cả nhưng cũng tin tưởng ông sẽ không mật báo, làm một mặt quỷ, trong khoảnh khắc tiếng chuông vào lớp kết thúc, chia ra chui vào phòng học.
Động tác thuần thục, hiển nhiên không phải lần thứ nhất.
Giang Trường Hải im lặng thầm nghĩ, không trách hai thằng nhóc cho tới bây giờ không đề cập tới chuyện học tập, bởi vì tâm hồn vốn không đặt ở nơi đây.
Đến phòng học, Chí Võ đón phải ánh mắt không vui của Lưu Văn, từ cửa chạy chậm đến hàng cuối cùng, nhưng dùng khóe mắt liếc thấy Giang Miên Miên, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Tam Nha thật sự lên được lớp bốn!
Lúc này Lưu Văn gõ gõ tấm bảng đen, mặt đầy nghiêm túc nói: "Hôm nay, trong lớp chúng ta có một bạn học mới tới, mọi người vỗ tay hoan nghênh!"
Ở một đám khỉ đen nhiệt tình vỗ tay, dưới ánh mắt khích lệ của Lưu Văn, Giang Miên Miên đứng lên cất giọng non nớt nói: "Chào mọi người, tớ tên Giang Miên Miên."
Tự nhiên hào phóng, không có chút sợ hãi và khiếp đảm khi đột nhiên đi tới nơi xa lạ chút nào. Lưu Văn yên lặng gật đầu, không tệ.
Các bạn học bàn luận sôi nổi: "Cậu ấy nhỏ như vậy cũng có thể cùng một lớp với chúng ta, khẳng định rất lợi hại nhỉ."
"Các cậu xem, dáng dấp cậu ấy thật là đáng yêu, trắng giống như là trứng gà vậy."
"Nhưng mà nhìn thật là nhỏ nha, có phải đi nhầm lớp hay không."
Lưu Văn vỗ bàn một cái: "Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, mới tám tuổi, cũng đã thi được hai điểm 100 của bài thi lớp ba rồi, các trò phải học tập bạn Giang Miên Miên cho thật tốt, biết không?"
Một đám con nít nhất thời liền nổ tung: "Oa! Thi được điểm tối đa luôn cơ à!"
Giang Chí Võ hàng cuối cùng gật gù đắc ý, nói: "Đây là em gái tớ, lợi hại!"
Nghe vậy, một đám đầu củ cà rốt hâm mộ nhìn Giang Chí Võ.
Bọn họ cũng rất muốn có em gái thông minh đáng yêu như vậy!
Bị một đám trẻ nít dùng ánh mắt sùng bái kính ngưỡng nhìn, Giang Miên Miên nháy nháy mắt, cảm thấy có chút không quá chân thật.
Nhưng mà cảm giác này thật tốt, haha.