Chương 32: Đưa tiền
Thật ra ông không hề để tâm đến việc ăn uống, có thể ăn no là thoả mãn rồi, toàn bộ đồ ngon đều cho vợ con ăn.
Nhưng mà vợ ông nói, không nên cưng chiều con gái quá, như vậy sẽ nuôi ra một đứa ích kỷ thói xấu đầy mình, sau khi trưởng thành cũng không hiếu thuận với bọn họ.
Tô Uyển Ngọc thì khác, thích nhất là giành đồ ăn với con gái, động tác nhìn như rất nho nhã, nhưng đã uống một ngụm lớn, mức nước cũng hạ xuống một đoạn.
Giang Miên Miên cũng không đau lòng, nhận lấy bát nước vui vẻ uống ừng ực, mấy bé gái khác nhìn thấy mà liếm liếm khóe miệng.
Nhị Nha nghĩ thầm, nếu như cô bé cũng đọc sách như Tam Nha, liệu ông nội có cho cô bé uống nước ngọt không nhỉ!
Mà Giang Đại Sơm nhìn hai cô nhóc uống xong, lại nói: "Đợi các cháu uống đủ rồi thì tiếp tục học bài nhé, chúng ta sẽ không nói to ảnh hưởng các cháu học bài."
Triệu Tiểu Quyên đứng một bên nghe vậy liền vội vàng nói: "Ái Bảo, cháu có thể thuận tiện dạy Đại Nha với Nhị Nha một chút không? Giờ nghỉ mỗi buổi trưa dạy vài tiếng là được."
Hai cô nhóc lập tức nhìn Ái Bảo đầy mong chờ: "Chúng em nhất định sẽ học tập chăm chỉ."
"Được."
Bây giờ lòng nhiệt tình dạy học của Lâm Ái Bảo cực kỳ dâng cao, không nói hai lời lập tức đồng ý.
Đều là chị em một nhà, chắc chắn hai đứa nó cũng thông minh như Miên Miên.
"Nhưng mà chị chỉ có một cuốn sách giáo khoa, hai đứa các em phải xem chung với Miên Miên."
Giang Miên Miên nghe vậy lập tức thân mật nói: "Em không cần dùng, đưa cho hai chị ấy dùng nhé. Hơn nữa mấy bài khoá trước mặt em cũng học hết rồi, chị cả và chị hai phải học từ đầu, tiến độ không giống nhau, không thể học cùng nhau được."
Lâm Ái Bảo suy nghĩ một lúc thấy cũng đúng, Miên Miên nghe giảng nguyên cả ngày, Đại Nha và Tam nha chỉ có thể học hai tiếng lúc nghỉ trưa, cùng một nội dung nhưng phải dạy thêm một lần.
Vậy là gật đầu nói: "Được, vậy lúc Đại Nha và Nhị Nha học bài thì em đem ôn lại bài một lần."
"Không thành vấn đề." Giang Miên Miên đương nhiên là giơ hai tay tán thành, cuối cùng cũng có thể lên giường nằm nghỉ rồi.
Kết quả mới bước vào phòng, còn chưa kịp cởi giày đã bị mẹ cô gọi lại: "Viết xong bài tập đã hẵng nằm."
Giang Miên Miên vô tội chớp chớp mắt: "Con không có bút và vở bài tập."
Vừa nói vừa đạp bay giày bò lên giường, nằm thoải mái.
Tôn Uyển Ngọc và Giang Trường Hải nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ quên mất vụ này.
"Đợi xíu." Giang Trường Hải xoay người đi qua phòng cách vách, "Chú ba, anh mượn bút và vở bài tập của Chí Văn và Chí Võ cho Miên Miên dùng một chút."
Tôn Lệ Hà giật giật khóe miệng, trong lòng không vui nhưng cũng giả vờ cười nói: "Anh cả, thật không may, bút của Chí Văn và Chí Võ hết mực từ khi đang học trên trường rồi."
Thứ đồ quý giá như giấy bút, còn lâu bà ta mới cho Tam Nha mượn dùng.
"Vậy à, chú ba?" Giang Trường Hải nhíu mày, ý vị sâu xa nhìn qua Giang Trường Đào.
Trong lòng Giang Trường Đào cũng hơi chột dạ, mặt ngượng ngùng nói: "Đúng vậy anh, mấy ngày nay hai đứa nó cũng không có bút làm bài tập. Nhưng mà vở bài tập chưa dùng hết, để em tìm xem."
Vừa nói liền đứng lên, muốn đi tìm vở bài tập, cũng không thử nghĩ xem không có bút thì làm bài tập kiểu gì.
"Không cần nữa."
Giang Trường Hải trực tiếp quay đầu bước đi, còn chưa bước ra khỏi cửa đã hô lớn: "Mẹ, đưa tiền đây, con phải đi mua bút chì và vở bài tập cho Miên Miên."
"Còn chưa khai giảng, mua cái rắm! Đi tìm thằng ba mượn đi, trong phòng nó có đó." Bà cụ dãn họng hô lại, số tiền thẳng cả lừa đi từ trong tay bà ta cũng không ít rồi.
Vừa dứt lời, thằng con lớn dáng người cao to đã xuất hiện trước mặt bà ta, cực kỳ hợp tình hợp lý xoè tay ra: "Vợ chồng chú ba không cho mượn, đưa tiền."
Ông không có hạ giọng nói, Tôn Lệ Hà nghe nghe thấy suýt chút trượt chân ngã nhoài.
Nhưng mà vợ ông nói, không nên cưng chiều con gái quá, như vậy sẽ nuôi ra một đứa ích kỷ thói xấu đầy mình, sau khi trưởng thành cũng không hiếu thuận với bọn họ.
Tô Uyển Ngọc thì khác, thích nhất là giành đồ ăn với con gái, động tác nhìn như rất nho nhã, nhưng đã uống một ngụm lớn, mức nước cũng hạ xuống một đoạn.
Giang Miên Miên cũng không đau lòng, nhận lấy bát nước vui vẻ uống ừng ực, mấy bé gái khác nhìn thấy mà liếm liếm khóe miệng.
Nhị Nha nghĩ thầm, nếu như cô bé cũng đọc sách như Tam Nha, liệu ông nội có cho cô bé uống nước ngọt không nhỉ!
Mà Giang Đại Sơm nhìn hai cô nhóc uống xong, lại nói: "Đợi các cháu uống đủ rồi thì tiếp tục học bài nhé, chúng ta sẽ không nói to ảnh hưởng các cháu học bài."
Triệu Tiểu Quyên đứng một bên nghe vậy liền vội vàng nói: "Ái Bảo, cháu có thể thuận tiện dạy Đại Nha với Nhị Nha một chút không? Giờ nghỉ mỗi buổi trưa dạy vài tiếng là được."
Hai cô nhóc lập tức nhìn Ái Bảo đầy mong chờ: "Chúng em nhất định sẽ học tập chăm chỉ."
"Được."
Bây giờ lòng nhiệt tình dạy học của Lâm Ái Bảo cực kỳ dâng cao, không nói hai lời lập tức đồng ý.
Đều là chị em một nhà, chắc chắn hai đứa nó cũng thông minh như Miên Miên.
"Nhưng mà chị chỉ có một cuốn sách giáo khoa, hai đứa các em phải xem chung với Miên Miên."
Giang Miên Miên nghe vậy lập tức thân mật nói: "Em không cần dùng, đưa cho hai chị ấy dùng nhé. Hơn nữa mấy bài khoá trước mặt em cũng học hết rồi, chị cả và chị hai phải học từ đầu, tiến độ không giống nhau, không thể học cùng nhau được."
Lâm Ái Bảo suy nghĩ một lúc thấy cũng đúng, Miên Miên nghe giảng nguyên cả ngày, Đại Nha và Tam nha chỉ có thể học hai tiếng lúc nghỉ trưa, cùng một nội dung nhưng phải dạy thêm một lần.
Vậy là gật đầu nói: "Được, vậy lúc Đại Nha và Nhị Nha học bài thì em đem ôn lại bài một lần."
"Không thành vấn đề." Giang Miên Miên đương nhiên là giơ hai tay tán thành, cuối cùng cũng có thể lên giường nằm nghỉ rồi.
Kết quả mới bước vào phòng, còn chưa kịp cởi giày đã bị mẹ cô gọi lại: "Viết xong bài tập đã hẵng nằm."
Giang Miên Miên vô tội chớp chớp mắt: "Con không có bút và vở bài tập."
Vừa nói vừa đạp bay giày bò lên giường, nằm thoải mái.
Tôn Uyển Ngọc và Giang Trường Hải nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ quên mất vụ này.
"Đợi xíu." Giang Trường Hải xoay người đi qua phòng cách vách, "Chú ba, anh mượn bút và vở bài tập của Chí Văn và Chí Võ cho Miên Miên dùng một chút."
Tôn Lệ Hà giật giật khóe miệng, trong lòng không vui nhưng cũng giả vờ cười nói: "Anh cả, thật không may, bút của Chí Văn và Chí Võ hết mực từ khi đang học trên trường rồi."
Thứ đồ quý giá như giấy bút, còn lâu bà ta mới cho Tam Nha mượn dùng.
"Vậy à, chú ba?" Giang Trường Hải nhíu mày, ý vị sâu xa nhìn qua Giang Trường Đào.
Trong lòng Giang Trường Đào cũng hơi chột dạ, mặt ngượng ngùng nói: "Đúng vậy anh, mấy ngày nay hai đứa nó cũng không có bút làm bài tập. Nhưng mà vở bài tập chưa dùng hết, để em tìm xem."
Vừa nói liền đứng lên, muốn đi tìm vở bài tập, cũng không thử nghĩ xem không có bút thì làm bài tập kiểu gì.
"Không cần nữa."
Giang Trường Hải trực tiếp quay đầu bước đi, còn chưa bước ra khỏi cửa đã hô lớn: "Mẹ, đưa tiền đây, con phải đi mua bút chì và vở bài tập cho Miên Miên."
"Còn chưa khai giảng, mua cái rắm! Đi tìm thằng ba mượn đi, trong phòng nó có đó." Bà cụ dãn họng hô lại, số tiền thẳng cả lừa đi từ trong tay bà ta cũng không ít rồi.
Vừa dứt lời, thằng con lớn dáng người cao to đã xuất hiện trước mặt bà ta, cực kỳ hợp tình hợp lý xoè tay ra: "Vợ chồng chú ba không cho mượn, đưa tiền."
Ông không có hạ giọng nói, Tôn Lệ Hà nghe nghe thấy suýt chút trượt chân ngã nhoài.