Chương 41: Lữ Đoàn Trưởng
Cứ nói đến lại thấy chua xót, để tiết kiệm mấy viên than tổ ong, cứ vào mùa đông về cơ bản ông đều đứng làm việc.Nếu thực sự lạnh quá thì rót cốc nước nóng, uống vài hớp cho ấm người, còn phải lo lắng nếu uống quá chậm, nước trong cốc trà sẽ đóng băng.Hoặc không thì cùng các chiến sĩ đi vào thao trường chạy vài vòng cho nóng người.Lúc hai người Lâu Lộ Hồi và Chu Kiến Thiết tiến vào, ông cũng vừa cùng Trần Cương làm nóng người ở thao trường trở về, nhìn đi, mũ lôi phong đội trên đầu còn chưa kịp lấy xuống kia kìa.Lâu Lộ Hồi và Chu Kiến Thiết có kinh nghiệm, nhanh chóng cầm cốc trà lên, uống một hớp.Cũng may là tốc độ nhanh, lúc nước ấm vào miệng vẫn còn chút nhiệt độ.Chu Kiến Thiết có tướng mạo mày rậm mắt to rất thô kệch, hơn nữa còn cao to, nhìn vào rất hung dữ, người không biết sẽ cảm thấy anh ta là loại hình hung hãn ít nói, thực ra không phải như vậy, người này vô cùng lắm mồm.Anh ta nghe lữ đoàn trưởng nói xong, bỏ cốc trà xuống, bắt đầu khua môi múa mép:"Uông Lữ, anh nói vậy là không đúng rồi, em đã hai mươi chín, qua nửa tháng nữa là đến ba mươi tuổi, nếu là ngày trước, đã đến tuổi làm ông nội rồi, không còn là trẻ trung nữa."Lâu Lộ Hồi vốn đang phủi tuyết trên người, nghe nói vậy thì mí mắt giật giật, xoay gót chân muốn chuồn.Nhưng dù anh có phản ứng mau lẹ đến đâu, vẫn bị tiếng quát của Uông Lữ chặn đường lui:"Quay lại cho ông."Lâu Lộ Hồi thực sự muốn tẩn người."Đứng yên đó, nếu thằng ranh cậu dám đi lúc này, tôi sẽ gọi điện thoại cho nhà cậu."Anh là trẻ con sao? Còn đi mách tội?Lâu Lộ Hồi trong lòng oán thầm, trên mặt cố nhếch miệng cười:"Uông Lữ, anh hiểu nhầm rồi, em không đi, vừa rồi chân bị nứt nẻ nên hơi ngứa ngáy, muốn di chuyển gót chân thôi.""Phì", chính ủy Trần Cương của tiểu đoàn 3 bị bộ dạng nghiêm trang nói dối của Lâu Lộ Hồi chọc cười.Uông Lữ hừ lạnh một tiếng, không vội xử lý tên nhóc thối ương ngạnh này, mà chuyển đường nhìn về phía Chu Kiến Thiết, tỏ vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép.Chu Kiến Thiết lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ, anh ta không có ngốc, vừa rồi chỉ là buột miệng nói ra, thật ra lúc bạn thân muốn chạy trốn, anh ta đã phát hiện mình vác đá tự đập vào chân đã là không đúng, còn đập cả chân của đồng đội.Quả nhiên linh cảm của Chu Kiến Thiết không sai, anh ta nhanh chóng nghênh đón một cuộc hỏi thăm ân cần như mưa rền gió dữ.