Chương 18: Hứa Cho Thứ Tốt
Không ngờ nụ cười kia còn chưa lan đến mắt thì đã tan biến, chỉ nghe thấy em hai lạnh nhạt nói:"Lưu Hướng Đông thò tay cũng dài đấy, hứa cho anh chỗ tốt gì rồi?'"Làm sao em biết? Khụ khụ, ý anh là, Lưu Hướng Đông gì đó anh không có quen." Người đàn ông tỏ vẻ ủ rũ, chỉ hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, cuống quýt phủ nhận.Trong lòng lại lấy làm lạ, em hai mình hình như trở nên thông minh hơn rồi."Đồ ngu." Điền Mật ghét bỏ nhếch miệng cười.Cô còn đang nhớ đến canh cá, không có tâm trạng lằng nhằng với ông anh trai hờ, bèn dắt em trai nhanh nhẹn bỏ về.Để lại một mình Điền Trường Khanh tức giận vừa buồn bực, chỉ hận không thể đuổi theo cãi lý một phen, song nghĩ đến lợi ích mà Lưu Hướng Đông đã hứa, cuối cùng đành nhịn xuống.Không vội, phải nghĩ ra cách gì hay mới được. Trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ.Mấy hôm trước anh ta cùng mấy người anh em lên thị trấn, nhìn thấy một chiếc đồng hồ đeo tay trong hợp tác xã cung tiêu, thứ kia rất xịn xò, phải làm sao xin ông bà nội bên này mua cho đồng hồ mới mới là quan trọng nhất.Đến lúc đó, anh ta đeo đồng hồ, đi xe đạp, lại kẹp mấy cái bút vào túi áo sơ mi, chắc chắn không kém gì cán bộ trên huyện.Về phần em hai, hừ, con ranh chết tiệt kia sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, Lưu Hướng Đông đã hứa cho nhiều thứ tốt, anh ta đã quyết định rồi.Thôn Triều Dương không có điện, tối đến nhà nào cũng đi ngủ sớm.Đến đây nửa tháng, Điền Mật đã từ con cú thức đêm thành bé ngoan ngủ sớm dậy sớm rồi.Buổi tối sau khi tắm rửa xong lên giường nằm, cô đang nghe em tư líu ríu chia sẻ chuyện lý thú ở trường, thì cửa phòng có người đẩy ra.Loan Hồng Mai đặt đèn dầu lên mặt bàn, lấy mấy tấm phiếu định mức ra đưa cho hai con gái."Gì đây ạ?" Điền Mật giơ tay lên nhận lấy."Phiếu vải đấy, hai hôm nữa họp chợ phiên, hợp tác xã cung tiêu sẽ có hàng mới, con đi sớm, chọn lấy hai miếng vải đẹp, may bộ quần áo vừa người." Nói đến đây, Loan Hồng Mai lại mở khăn ra, đưa mấy đồng tiền bên trong cho con gái, trên mặt hiện vẻ tiếc của."Mẹ ơi, con cũng muốn có quần áo mới." Điền Phán Đễ ngồi bật dậy, đưa tay về phía mẹ với vẻ mong đợi.Điền Lai Đễ vội vàng nắm lấy góc áo, tuy không dám nói thẳng, nhưng đáy mắt cũng hiện vẻ khao khát.Năm nay cô bé 16 tuổi rồi, sắp đến tuổi thích đẹp, nhưng ngay cả một bộ quần áo đẹp cũng không có, tất cả đều là mặc lại của các chị gái.