Chương 36: Tương Phản (4)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaCô siết chặt đôi găng tay trong tay, đón nhận ánh mắt tò mò của mọi người, bình tĩnh mỉm nói: "Cháu ở cùng một đại viện với thanh niên trí thức Hàn và thanh niên trí thức Liêu."Mọi người lại nhìn đôi găng tay trong tay cô."À."Thím Tiền cười nói: "Là đối tượng của thanh niên trí thức Hàn à? Thế liệu có được tính là con dâu của thôn Thượng Hàn chúng ta không?"Dù lúc trước Trình Ninh đã từng bị bạn cùng phòng hiểu lầm rồi nhưng lúc này nghe thấy câu "con dâu thôn Thượng Hàn chúng ta" vẫn suýt bị sặc.Cô ho khan hai tiếng, xua xua tay nói: "Không không không, cháu chỉ là họ hàng xa với thanh niên trí thức Hàn thôi, tính ra cháu còn là em họ của anh ấy ý."Bởi vì Hàn Đông Nguyên chán ghét tầng quan hệ này, càng ghét người ta bàn tán về gia đình anh nên cô không muốn nói nhiều, chỉ bổ sung: "Còn nữa, chúng cháu cùng sống trong một đại viên, bà Hàn là anh em của bà nội cháu ạ."Nghe Trình Ninh nói vậy, các bác các thím đều rất tò mò.Họ hàng xa của thanh niên trí thức Hàn?Tổ tông tám đời của thanh niên trí thức Hàn đều ở thôn Thượng Hàn bọn họ, mẹ ruột thanh niên trí thức Hàn còn là người làng họ La bên cạnh, vậy mà cô lại là họ hàng xa với thanh niên trí thức Hàn?"Họ hàng xa thế nào vậy?"Thím Tiền hỏi.Trình Ninh cắn răng, cười giả lả đáp: "Chuyện này cháu cũng không biết, hình như bố cháu và bố thanh niên trí thức Hàn là đồng đội. Trước khi cháu ra đời bố cháu đã hi sinh, thế nên bố và bà nội thanh niên trí thức Hàn đều rất thương cháu, từ nhỏ đã đối xử với cháu rất tốt."Đây hoàn toàn là sự thật.Hàn Kỳ Sơn là đồng đội với bố cô, năm đó ông nội cô là một thợ sửa chữa trong xưởng máy móc. Có người nói năm đó sau khi Hàn Kỳ Sơn xuất ngũ lựa chọn làm việc ở xưởng máy móc cũng vì để chăm sóc ông bà nội cô.Chuyện này quả nhiên rời đi sự chú ý của mọi người.Thì ra là con mồ côi của liệt sĩ!Hàn Kỳ Sơn, bố của Hàn Đông Nguyên là người thôn Thượng Hàn bọn họ, bọn họ đều gọi bà nội anh là thím, giờ Trình Ninh nói bà ấy đối xử với cô như cháu gái ruột thì cảm giác cũng thân thiết với cô hơn vài phần.Ánh mắt mọi người nhìn cô cũng không giống lúc trước nữa.Ngay cả thím Tư nghiêm khác cũng thân thiết hơn, bà ấy nắm chặt tay cô, nói: "Bảo sao nhìn cô bé này cứ thấy không giống người khác, hóa ra là con nhà anh hùng liệt sĩ. Nào cô bé, lạ đây nghỉ ngơi một lát đi, nhìn ngón tay sắp sưng hết lên rồi này, đừng bên nữa, để thím bện cho."Nhóm thanh niên trí thức: ??? Thế cũng được hả?Trình Ninh nào ngờ chỉ muốn dời sự chú ý thôi mà lại hiệu quả như vậy, cô vội từ chối: "Tôi thím, không cần đâu ạ, không phải dừng lại làm gì, cháu làm được mà."Nói xong lại giơ tay lên: "Đeo gang tay vào là được ạ."Ô ô, chỉ có thể càng cố gắng hơn thôi.Cô không muốn được người khác đối xử đặc biệt đâu.các bác các thím lại càng yêu thích cô.Mẫn Nhiên và Triệu Chi: ...Chua xót quá!