Chương 24: Chững Chạc Đàng Hoàng, Nói Hươu Nói Vượn (2)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaAnh ấy mơ hồ “Ừ” một tiếng, kế đó bảo “Chắc không phải đâu.”Trước khi Đông Nguyên trở về, anh ấy không muốn dính dáng quá nhiều tới việc này.Nhưng cũng không thể mặc kệ Trình Ninh.Dù sao đi nữa, Trinh Ninh cũng là em gái lớn lên cùng anh ấy.Anh ấy bước lên xách hành lý của Trình Ninh.Vóc người anh ấy cao lớn, xách một ít đồ như thế không thành vấn đề, thấy trước mặt có một nữ thanh niên trí thức do dự muốn nói lại thôi, anh ấy tiện tay xách giúp cô ấy một túi lớn, đi thẳng về phía kí túc xá. Đi được vài bước mới nhớ ra, quay đầu hỏi Trình Ninh: “Phòng nào thế?”Từ Kiến Quốc cũng phản ứng lại.Anh ấy giúp Mẫn Nhiên xách chiếc túi còn lại trên tay, nói: “Phòng phía sau.”Mấy người đi ngang qua phòng thứ nhất của ký túc xá dành cho nữ thanh niên trí thức, đặt đồ vật vào trong và chào hỏi mọi người trong phòng. Triệu Chi tới đóng cửa vừa hay nhìn thấy Từ Kiến Quốc và một người thanh niên xách đồ hộ Mẫn Nhiên và Trình Ninh vào ký túc xá. Cô ta vô thức siết chặt khung cửa, mím môi lại.Tuy nhiên họ lại đi thẳng qua, không hề nhìn thấy Triệu Chi.Có ba người ở kí túc xá.Trong số đó có một người đã từng gặp qua, tên là Hứa Đông Mai.Hai người còn lại là Vương Hiểu Quyên và Mã Đình Đình.Giường sưởi ở kí túc xá là giường chữ U, mới đầu ba người nằm song song trên cái giường sưởi dài đối diện, hai bên thò ra, một bên để làm bàn.Họ biết kí túc xá sẽ có thêm hai người mới nên đã tự thương lượng với nhau.Lúc này có một vài người bước vào, sau khi Từ Kiến Quốc giới thiệu, Hứa Đông Mai bàn bạc với Trình Ninh và Mẫn Nhiên. Cuối cùng, họ quyết định lùi bàn sưởi vào trong một chút, để hai người ngủ hai bên dịch ra ngoài, góc đó đã xong, như vậy thì cả ba người đều đã nằm cách bàn sưởi.Không phải ba người bọn họ bài xích người mới đến, mà vì họ là những người hoàn toàn xa lạ, không biết tính cách và thói quen sinh hoạt, cách nhau một cái bàn sưởi ít nhiều cũng dịu đi.Điều này cũng phù hợp với mong muốn của Trình Ninh và Mẫn Nhiên, vì vậy họ đã đồng ý.Sau khi đưa ra quyết định, Từ Kiến Quốc và Liêu Thịnh giúp di chuyển giường sưởi.Kê xong, Từ Kiến Quốc dừng tay lại, nhưng ở bên kia Liêu Thịnh đang cẩn thận lau sạch giường giúp Trình Ninh, lau đi lau lại, lau xong lại dùng tay phủi xem đã sạch hay chưa. Từ Kiến Quốc và mấy người khác trong kí túc xá đều há hốc mồm.Đó là Liêu Thịnh.Bình thường xuề xòa như một tên ngốc, bây giờ đối xử với con gái lại cẩn thận từng li từng tí.Mọi người nhìn Trinh Ninh.Dáng dấp nữ thanh niên trí thức mới đến xinh đẹp, non tơ, dịu dàng đến mức dường như có thể bóp ra nước.Mọi người dường như đã hiểu ra điều gì đó.Mã Đình Đình cắn môi, từ lúc Liêu Thịnh xách theo hành lý của Trình Ninh bước vào, sắc mặt cô ấy không được tốt lắm.