Chương 15: Làm sao chỉ nhận được bằng này công điểm
Sau đó anh lại đi mua muối, vì không có tem muối nên phải tốn 2 đồng mới mua được 1 cân, bình thường có tem thì chỉ mất 1 đồng.
Đại Hổ lần này đã có kinh nghiệm, Tống Nghị mua cái gì, anh ta liền mua theo cái đó, thậm chí cũng không đề cập đến việc mua dải băng đô hoa.
Hai người trở lại công xã thì đã là chạng vạng tối.
Tống Nghị dùng rơm rạ quấn quanh xương lợn, đẩy cửa bước vào sân: "Nhìn xem anh mua gì này."
Thẩm Kiều Kiều hai tay chống cằm đặt lên bàn, đầu óc chán nản, nghe thấy giọng nói của Tống Nghị, cô đi ra khỏi phòng rồi xem xét: "Là xương lợn."
Tống Nghị đem chiếc gùi cất thật kỹ, rồi nói: "Uống canh cá cũng chán, tối nay anh hầm canh xương lợn cho em."
Thẩm Kiều Kiều: "Mì ăn cùng với canh xương lợn hầm. Mùi vị cũng rất ngon."
"Em chỉ biết có ăn thôi." Tống Nghị cười trêu chọc cô.
"Xương lợn dùng để nấu canh ăn chung với mì, còn thịt lợn thì làm món thịt xào ớt cay."
"Dưa bắp cải trong hũ ngâm cũng đã chua, để ăn cùng với mì, rồi rán một đĩa cá nhỏ."
Hai người nói hai ba câu rồi quyết định bữa tối hôm nay ăn gì.
Không bao lâu, khói bếp lượn lờ, mùi thịt thơm nồng theo gió bay đến địa điểm thanh niên trí thức.
Nhà họ Tống xây ngôi nhà mới tân hôn cho Tống Nghị rất gần với địa điểm thanh niên trí thức, hai bên chỉ ngăn cách bằng một con đường nhỏ và chếch đối diện nhau.
Tống Nghị biết kiếm tiền, thường mua đồ tốt, thỉnh thoảng còn mua thịt đem về, đã vậy anh còn có tay nghề nấu nướng cũng rất giỏi, thế nên mỗi khi đến giờ ăn, mùi thơm lại theo gió bay vào chỗ thanh niên trí thức.
Chu Mẫn đã múc khoai lang trong bát cháo được một lúc mà vẫn chưa ăn, cô ta hít hà cái mũi, trong mắt hiện lên tia hâm mộ: "Cặp vợ chồng nhà kia lại có đồ tốt để ăn."
Phương Thư Đình nuốt ngụm nước bọt, "Tôi ngửi thấy mùi thịt."
"Tôi cũng muốn ăn thịt, không biết khi nào công xã sẽ mổ lợn." Triệu Chí Cương vừa bóc vỏ khoai, liền cắn hai ba miếng rồi nuốt vào bụng.
Đây là những củ khoai tây này trước đây được Tống Đại Sơn khen thưởng cho mọi người, ông ấy nói nhóm thanh niên trí thức gần đây có tính tích cự cao, kiếm được nhiều công điểm, thế nên ông ấy đặc biệt cho bọn họ thêm khoai tây để mọi người có thêm phần lương thực.
Mỗi ngày bọn họ đều ăn khoai lang và cháo, dù trên bàn chỉ thêm một đĩa khoai thì mọi người cũng ăn rất vui vẻ.
Nhưng hôm nay ngay khi mùi thịt bên kia bay tới, khoai tây trong miệng bọn họ như không còn vị gì.
"Đừng có nghĩ nữa, lợn chỉ được giết vào dịp Tết, bây giờ còn lâu mới đến Tết." Một thanh niên trí thức nhiều tuổi đáp.
Mùi thơm của thịt càng lúc càng nồng đậm, Chu Mẫn càng ăn càng trở nên vô vị.
Cô đảo tròn mắt, dùng cùi chỏ huých Trương Mạn Tuyết: "Cô và Thẩm Kiều Kiều trước đây không phải có quan hệ rất tốt sao, cô đi tìm cô ấy cho ít thịt đi."
Trương Mạn Tuyết hai mắt sáng lên nhưng lại ảm đạm ngay, "Tôi không đi đâu, Thẩm Kiều Kiều thì dễ lừa, nhưng Tống Nghị không nên chọc vào, người đàn ông này hung dữ như hổ, làm sao cướp thức ăn trước miệng cọp được?"
Nhắc đến Tống Nghị, Chu Mẫn giật cả mình, nên cũng không đề cập đến việc muốn ăn thịt nữa.
Cứ như vậy hít ngửi mùi thịt nhà hàng xóm bay sang, nhóm thanh niên trí thức ăn hết một bữa cơm mà giống như bị tra tấn vậy.
Trái ngược với họ, Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều lại cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon.
Canh xương hầm được hầm từ xương lợn có màu trắng sữa, vị rất đậm đà, sợi mì bồng bềnh trong nước canh hầm, cùng rau dưa màu vàng nâu tô điểm cho bát mì, chỉ cần nhìn đã thấy ngon rồi.
Cá ướp tiêu rán giòn, cứ hai miếng một, một miếng mì một miếng cá cùng nhau cho vào miệng, hai người ăn đến bụng căng tròn.
Cơm nước xong xuôi, hai người rửa mặt rồi lên trên giường nằm, Tống Nghị cùng Thẩm Kiều Kiều nói về những thứ trong huyện thành: "Trên đường trở về, anh nhìn thấy có người bán kẹo mạch nha, còn có cả bánh đậu xanh, khoai lang nướng..."
Hiện tại việc mua bán không còn khắt khe như những năm trước, ngoại trừ những nhu yếu phẩm như muối, trứng, thịt, gạo phải có phiếu mới mua được, đồ ăn tự làm ngược lại không còn nghiêm cấm như trước, anh thấy trong huyện có không ít người dựng sạp hàng nhỏ, họ kinh doanh cũng khá tốt.
Thẩm Kiều Kiều khóe miệng chảy nước miếng, nói: "Lần sau mua cho em kẹo mạch nha và bánh đậu xanh nhé."
Tống Nghị nhéo mũi cô nói: "Em thật có tâm hồn ăn uống."
Thẩm Kiều Kiều sờ bụng mình, có chút phiền muộn: "Gần đây có phải em ăn nhiều lắm không, em có giảm giác mình tăng cân."
"Tăng cân càng tốt, không đúng, tăng cân cũng không tốt." Tống Nghị vừa đáp lại, nhưng sau đó lại đổi ý.
Lúc Thẩm Kiều Kiều xuống nông thôn, cô có dáng người mảnh khảnh, anh chỉ dùng một tay đã nắm được cổ tay gầy gò của cô, nhìn cô khá gầy, nhất là vòng eo của cô gầy đáng sợ, mỗi lần Tống Nghị lén nhìn bóng lưng cô đều lo lắng có khi nào eo của cô ấy bị gãy mất không.
Sau này, gả cho anh, được ăn đồ ăn ngon hơn, có dinh dưỡng nên cô không ngừng tăng cân, thật vất vả mới nuôi cô béo thêm chút, Tống Nghị lại bắt đầu lo lắng.
Thẩm Kiều Kiều tăng cân nên thân hình bụ bẫm hơn trước rất nhiều, chỗ cần lớn cũng đã lớn, chỗ cần nhỏ cũng đã nhỏ, nhìn cô giống như những hạt ngọc trên đĩa, cô ôn nhu dịu dàng nhìn vào khiến người ta vui vẻ.
Dù cô đang mang đứa con của anh trong bụng nhưng khi cô đi trên đường ra đồng, vẫn có một đám thanh niên vụng trộm nhìn cô, khiến anh hận không thể giấu Thẩm Kiều Kiều trong nhà, giấu đi vẻ đẹp chỉ anh mới được nhìn.
Thẩm Kiều Kiều cười dựa vào anh, nũng nịu nói: "Vậy rốt cuộc là tốt hay không tốt?"
Giọng nói của cô ấy rất mềm mại, lúc nói chuyện bình thường đã như nũng nịu, bây giờ giọng của cô còn mềm mại hơn, càng nghe càng khiến trái tim Tống Nghị run rẩy, giống như bị lông vũ quét qua, anh nói: "Như thế nào cũng tốt."
"Miệng em ngọt như vậy, em đã ở sau lưng anh ăn bao nhiêu kẹo rồi?"
Nhắc đến kẹo, Tống Nghị chợt nhớ đến túi kẹo mà vợ của Hồ Diệu Quang đã cho anh và Đại Hổ.
Hắn đứng bật dậy, từ trong gùi lấy ra túi giấy dầu: "Em nếm thử xem."
Thẩm Kiều Kiều cầm túi giấy dầu mở ra, bên trong có gói kẹo trái cây được bọc bằng giấy có màu sắc sặc sỡ, còn có cả kẹo sữa và kẹo mỡ lợn.
Ngày thường, cung tiêu xã bán những loại kẹo này giá một xu, còn những viên đường đỏ to cỡ bằng ngón tay cái này, thì từ khi xuống nông thôn đến nay, cô chưa bao giờ thấy qua, lại còn có nhiều loại kẹo như vậy.
"Anh mua ở đâu thế?" Mắt cô sáng lên, cầm lấy một viên kẹo mỡ lợn cho vào miệng.
Kẹo mỡ lợn lúc đầu ăn có vị ngọt ngọt nhưng cũng không hề béo ngậy.
"Không phải mua, mà là được người ta tặng." Tống Nghị nhìn Thẩm Kiều Kiều giải thích, anh lại cầm một miếng khác đặt vào lòng bàn tay cô.
"Đừng chỉ đưa cho em, anh cũng ăn đi."
Tống Nghị xua tay nói: "Chỉ có đàn bà con gái bọn em mới thích ăn đồ ngọt, anh không ăn."
Thẩm Kiều Kiều lại thử nhét kẹo vào miệng anh nhưng phải bỏ cuộc, anh thực sự không muốn ăn, lúc này cô mới thôi.
Ăn xong kẹo, Tống Nghị lấy từ trong túi quần ra một xấp tiền: "Đây là số tiền hôm nay kiếm, tổng cộng là mười hai đồng sáu mươi xu, em cất đi."
Thẩm Kiều Kiều cầm tiền, đưa tay rút viên gạch dưới giường một lúc lâu, mới lấy ra một cái bình đất.
Cô vuốt phẳng từng tờ tiền, dùng ngón trỏ cuộn đồng tiền thành hình điếu thuốc rồi nhét vào bình đất.
Chiếc bình đất cỡ chừng bàn tay đã đầy một nửa.
Cô cầm cái bình nhỏ, vui sướng nhếch miệng, từ khóe mắt đến lông mày đều tràn ngập niềm vui.
Tống Nghị đưa tay muốn cầm cái bình đất đặt trở lại gầm giường nhưng cô không đưa cho anh.
"Em đúng là tên mê tiền, nhìn thấy tiền là quên hết mọi thứ." Tống Nghị trêu ghẹo cô.
Thẩm Kiều Kiều chớp chớp đôi mắt to như quả mận, "Anh không hiểu đâu, đây gọi là cảm giác thỏa mãn, ôm cái bình này đi ngủ đêm nay em nhất định sẽ ngủ ngon." Nói xong, cô hài lòng ôm cái bình càng chặt hơn.
Trong lòng Tống Nghị tràn ngập hưng phấn, cô giống như một con sóc nhỏ chăm chỉ không mệt mỏi để tích trữ thức ăn vào hốc cây, sao nhìn cô lại đáng yêu như vậy.
Nhìn đôi môi Thẩm Kiều Kiều đỏ hồng, kết quả khiến trái tim người đàn ông rung động.
Lại là một ngày làm việc, còn hơn một giờ mặt trời mới lặn về phía Tây, loa phóng thanh trong công xã đột nhiên vang lên, trong loa phát ra giọng nói khàn khàn và cao vút của Tống Đại Sơn.
"Các xã viên và nhóm thanh niên trí thức, sau khi làm xong công việc, mọi người hãy tập trung tại sân đập lúa. Chúng ta mở một cuộc họp."
"Thông báo lại..."
Trong ruộng mọi người nhìn nhau, không ai biết Tống Đại Sơn trong đầu nghĩ cái gì, đây không phải là việc mở cuộc họp cày cuốc ruộng vụ hè nha, tại sao phải mở cuộc họp.
Dù trong lòng bất mãn, nhưng mọi người vẫn vội vàng hoàn thành công việc của mình, Tống Đại Sơn đang tính công điểm, mọi người giống như một đám đông khổng lồ mạnh mẽ lao về sân đập lúa.
Một xã viên giơ cuốc trong tay, hô lớn nói: "Đại đội trưởng, đây là có chuyện gì, Vợ tôi còn đang đợi tôi về ăn cơm".
Tống Đại Sơn liếc hắn một cái, nói: "Cậu không ăn một bữa, nhất thời cũng không chết ngay được."
Mọi người đều cười ồ lên.
Chờ mọi người bình tĩnh trở lại, Tống Đại Sơn bước lên bậc thềm, hắng giọng: "Tôi gọi mọi người đến đây vì việc cày cuốc vụ hè đã qua được một thời gian, giờ tôi dự định cùng mọi người tính công điểm."
Bình thường, đến cuối năm mới kiểm kê tính toán công điểm, nhưng từ ngày Tống Đại Sơn phụ trách, ông sẽ tiến hành tính toán công điểm cùng mọi người trước. Việc này mọi người đều không phản đối, thậm chí vì công điểm có liên quan đến khẩu phần lương thực của mình, quyết định trong năm tới được ăn cơm hay phải húp cháo, nên mọi người càng lắng nghe nghiêm túc hơn.
Tống Đại Sơn rất nghiêm túc, ông liếc nhìn đám đông bên dưới, hắng giọng, lớn tiếng đọc: "Chu Đức, 920 công điểm, Tôn Đông Lai, 610 công điểm..."
"Chu Mẫn, 557 công điểm, Lưu Lộ Lộ, 531 công điểm, Trương Mạn Tuyết, 620 công điểm..."
Tống Đại Sơn mới đọc được một nửa, thì nghe được tiếng hét từ trong đám đông.
Mẹ ruột của Tôn Đông Lai, dì Tôn, chạy lên bậc thềm, nắm chặt cánh tay của Tống Đại Sơn, hai mắt đỏ hoe hỏi: "Đại đội trưởng, ông có nhớ nhầm không, Đông Lai nhà tôi không thể chỉ có 610 công điểm."
Đã có dì Tôn dẫn đầu, những người có thắc mắc về số công điểm ở bên dưới đều lao lên trên bậc thềm, lôi kéo Tống Đại Sơn mồm ba miệng bảy nói: "Đúng vậy, Trụ tử nhà tôi làm sao có thể được nhiêu ấy công điểm. Nó luôn làm công việc nặng nhất."
"Xuân Hoa nhà tôi cũng thế. Đừng nhìn vì nó là con gái nhưng thật ra nó làm việc rất giỏi, dù thế nào nó cũng không thể được ít công điểm như vậy, đây chẳng phải còn kém hơn một nữ thanh niên trí thức sao?"
Đợt cày cuốc vụ hè công xã Hồng Kỳ bắt đầu từ tháng 6 và kéo dài đến cuối tháng 8. Bây giờ là đầu tháng 9, nên đang tính công điểm của tháng 6, tháng 7 và tháng 8.
Ba tháng cộng lại tổng cộng là 92 ngày, trong thời gian cày cuốc vụ hè, người dân trong xã làm xuyên suốt không nghỉ ngày nào, chẳng hạn như Chu Đức, người đọc đầu tiên, nếu anh ta làm việc cật lực, một ngày có thể kiếm được 10 công điểm, sau ba tháng là 920 công điểm.
Đúng lý ra, Tôn Đông Lai cũng đã làm việc cật lực, đáng nhẽ số công điểm mà anh ta nhận được chắc chắn ngang bằng với Chu Đức là 920 công điểm, vậy tại sao anh ta chỉ nhận được 610 công điểm, so với người khác ít hơn những 310 công điểm?.
Theo ý kiến của dì Tôn, Tôn Đông Lai ngày nào cũng đi sớm và về muộn mà không cũng không lười biếng, thế nên bà ta chắc chắn là đại đội trưởng Tống Đại Sơn đã nhớ nhầm.
Cho nên bà ta lập tức lao lên gây chuyện, lại nhìn xuống đám đông, bà ta thấy có nhiều người cùng ý kiến với bà là 'nhớ nhầm', nên bà càng tự tin hơn: "Đại đội trưởng, ông phải cho chúng tôi một lời giải thích."
Mọi người vào xem video để ủng hộ cho mình có thêm nhiều động lực ra thêm chương mới nhé và đừng quên nhấn like, đăng ký kênh. Cảm ơn mọi người nhiều nhiều Thank For Watching
Phần 5: Chương 15-18
Đại Hổ lần này đã có kinh nghiệm, Tống Nghị mua cái gì, anh ta liền mua theo cái đó, thậm chí cũng không đề cập đến việc mua dải băng đô hoa.
Hai người trở lại công xã thì đã là chạng vạng tối.
Tống Nghị dùng rơm rạ quấn quanh xương lợn, đẩy cửa bước vào sân: "Nhìn xem anh mua gì này."
Thẩm Kiều Kiều hai tay chống cằm đặt lên bàn, đầu óc chán nản, nghe thấy giọng nói của Tống Nghị, cô đi ra khỏi phòng rồi xem xét: "Là xương lợn."
Tống Nghị đem chiếc gùi cất thật kỹ, rồi nói: "Uống canh cá cũng chán, tối nay anh hầm canh xương lợn cho em."
Thẩm Kiều Kiều: "Mì ăn cùng với canh xương lợn hầm. Mùi vị cũng rất ngon."
"Em chỉ biết có ăn thôi." Tống Nghị cười trêu chọc cô.
"Xương lợn dùng để nấu canh ăn chung với mì, còn thịt lợn thì làm món thịt xào ớt cay."
"Dưa bắp cải trong hũ ngâm cũng đã chua, để ăn cùng với mì, rồi rán một đĩa cá nhỏ."
Hai người nói hai ba câu rồi quyết định bữa tối hôm nay ăn gì.
Không bao lâu, khói bếp lượn lờ, mùi thịt thơm nồng theo gió bay đến địa điểm thanh niên trí thức.
Nhà họ Tống xây ngôi nhà mới tân hôn cho Tống Nghị rất gần với địa điểm thanh niên trí thức, hai bên chỉ ngăn cách bằng một con đường nhỏ và chếch đối diện nhau.
Tống Nghị biết kiếm tiền, thường mua đồ tốt, thỉnh thoảng còn mua thịt đem về, đã vậy anh còn có tay nghề nấu nướng cũng rất giỏi, thế nên mỗi khi đến giờ ăn, mùi thơm lại theo gió bay vào chỗ thanh niên trí thức.
Chu Mẫn đã múc khoai lang trong bát cháo được một lúc mà vẫn chưa ăn, cô ta hít hà cái mũi, trong mắt hiện lên tia hâm mộ: "Cặp vợ chồng nhà kia lại có đồ tốt để ăn."
Phương Thư Đình nuốt ngụm nước bọt, "Tôi ngửi thấy mùi thịt."
"Tôi cũng muốn ăn thịt, không biết khi nào công xã sẽ mổ lợn." Triệu Chí Cương vừa bóc vỏ khoai, liền cắn hai ba miếng rồi nuốt vào bụng.
Đây là những củ khoai tây này trước đây được Tống Đại Sơn khen thưởng cho mọi người, ông ấy nói nhóm thanh niên trí thức gần đây có tính tích cự cao, kiếm được nhiều công điểm, thế nên ông ấy đặc biệt cho bọn họ thêm khoai tây để mọi người có thêm phần lương thực.
Mỗi ngày bọn họ đều ăn khoai lang và cháo, dù trên bàn chỉ thêm một đĩa khoai thì mọi người cũng ăn rất vui vẻ.
Nhưng hôm nay ngay khi mùi thịt bên kia bay tới, khoai tây trong miệng bọn họ như không còn vị gì.
"Đừng có nghĩ nữa, lợn chỉ được giết vào dịp Tết, bây giờ còn lâu mới đến Tết." Một thanh niên trí thức nhiều tuổi đáp.
Mùi thơm của thịt càng lúc càng nồng đậm, Chu Mẫn càng ăn càng trở nên vô vị.
Cô đảo tròn mắt, dùng cùi chỏ huých Trương Mạn Tuyết: "Cô và Thẩm Kiều Kiều trước đây không phải có quan hệ rất tốt sao, cô đi tìm cô ấy cho ít thịt đi."
Trương Mạn Tuyết hai mắt sáng lên nhưng lại ảm đạm ngay, "Tôi không đi đâu, Thẩm Kiều Kiều thì dễ lừa, nhưng Tống Nghị không nên chọc vào, người đàn ông này hung dữ như hổ, làm sao cướp thức ăn trước miệng cọp được?"
Nhắc đến Tống Nghị, Chu Mẫn giật cả mình, nên cũng không đề cập đến việc muốn ăn thịt nữa.
Cứ như vậy hít ngửi mùi thịt nhà hàng xóm bay sang, nhóm thanh niên trí thức ăn hết một bữa cơm mà giống như bị tra tấn vậy.
Trái ngược với họ, Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều lại cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon.
Canh xương hầm được hầm từ xương lợn có màu trắng sữa, vị rất đậm đà, sợi mì bồng bềnh trong nước canh hầm, cùng rau dưa màu vàng nâu tô điểm cho bát mì, chỉ cần nhìn đã thấy ngon rồi.
Cá ướp tiêu rán giòn, cứ hai miếng một, một miếng mì một miếng cá cùng nhau cho vào miệng, hai người ăn đến bụng căng tròn.
Cơm nước xong xuôi, hai người rửa mặt rồi lên trên giường nằm, Tống Nghị cùng Thẩm Kiều Kiều nói về những thứ trong huyện thành: "Trên đường trở về, anh nhìn thấy có người bán kẹo mạch nha, còn có cả bánh đậu xanh, khoai lang nướng..."
Hiện tại việc mua bán không còn khắt khe như những năm trước, ngoại trừ những nhu yếu phẩm như muối, trứng, thịt, gạo phải có phiếu mới mua được, đồ ăn tự làm ngược lại không còn nghiêm cấm như trước, anh thấy trong huyện có không ít người dựng sạp hàng nhỏ, họ kinh doanh cũng khá tốt.
Thẩm Kiều Kiều khóe miệng chảy nước miếng, nói: "Lần sau mua cho em kẹo mạch nha và bánh đậu xanh nhé."
Tống Nghị nhéo mũi cô nói: "Em thật có tâm hồn ăn uống."
Thẩm Kiều Kiều sờ bụng mình, có chút phiền muộn: "Gần đây có phải em ăn nhiều lắm không, em có giảm giác mình tăng cân."
"Tăng cân càng tốt, không đúng, tăng cân cũng không tốt." Tống Nghị vừa đáp lại, nhưng sau đó lại đổi ý.
Lúc Thẩm Kiều Kiều xuống nông thôn, cô có dáng người mảnh khảnh, anh chỉ dùng một tay đã nắm được cổ tay gầy gò của cô, nhìn cô khá gầy, nhất là vòng eo của cô gầy đáng sợ, mỗi lần Tống Nghị lén nhìn bóng lưng cô đều lo lắng có khi nào eo của cô ấy bị gãy mất không.
Sau này, gả cho anh, được ăn đồ ăn ngon hơn, có dinh dưỡng nên cô không ngừng tăng cân, thật vất vả mới nuôi cô béo thêm chút, Tống Nghị lại bắt đầu lo lắng.
Thẩm Kiều Kiều tăng cân nên thân hình bụ bẫm hơn trước rất nhiều, chỗ cần lớn cũng đã lớn, chỗ cần nhỏ cũng đã nhỏ, nhìn cô giống như những hạt ngọc trên đĩa, cô ôn nhu dịu dàng nhìn vào khiến người ta vui vẻ.
Dù cô đang mang đứa con của anh trong bụng nhưng khi cô đi trên đường ra đồng, vẫn có một đám thanh niên vụng trộm nhìn cô, khiến anh hận không thể giấu Thẩm Kiều Kiều trong nhà, giấu đi vẻ đẹp chỉ anh mới được nhìn.
Thẩm Kiều Kiều cười dựa vào anh, nũng nịu nói: "Vậy rốt cuộc là tốt hay không tốt?"
Giọng nói của cô ấy rất mềm mại, lúc nói chuyện bình thường đã như nũng nịu, bây giờ giọng của cô còn mềm mại hơn, càng nghe càng khiến trái tim Tống Nghị run rẩy, giống như bị lông vũ quét qua, anh nói: "Như thế nào cũng tốt."
"Miệng em ngọt như vậy, em đã ở sau lưng anh ăn bao nhiêu kẹo rồi?"
Nhắc đến kẹo, Tống Nghị chợt nhớ đến túi kẹo mà vợ của Hồ Diệu Quang đã cho anh và Đại Hổ.
Hắn đứng bật dậy, từ trong gùi lấy ra túi giấy dầu: "Em nếm thử xem."
Thẩm Kiều Kiều cầm túi giấy dầu mở ra, bên trong có gói kẹo trái cây được bọc bằng giấy có màu sắc sặc sỡ, còn có cả kẹo sữa và kẹo mỡ lợn.
Ngày thường, cung tiêu xã bán những loại kẹo này giá một xu, còn những viên đường đỏ to cỡ bằng ngón tay cái này, thì từ khi xuống nông thôn đến nay, cô chưa bao giờ thấy qua, lại còn có nhiều loại kẹo như vậy.
"Anh mua ở đâu thế?" Mắt cô sáng lên, cầm lấy một viên kẹo mỡ lợn cho vào miệng.
Kẹo mỡ lợn lúc đầu ăn có vị ngọt ngọt nhưng cũng không hề béo ngậy.
"Không phải mua, mà là được người ta tặng." Tống Nghị nhìn Thẩm Kiều Kiều giải thích, anh lại cầm một miếng khác đặt vào lòng bàn tay cô.
"Đừng chỉ đưa cho em, anh cũng ăn đi."
Tống Nghị xua tay nói: "Chỉ có đàn bà con gái bọn em mới thích ăn đồ ngọt, anh không ăn."
Thẩm Kiều Kiều lại thử nhét kẹo vào miệng anh nhưng phải bỏ cuộc, anh thực sự không muốn ăn, lúc này cô mới thôi.
Ăn xong kẹo, Tống Nghị lấy từ trong túi quần ra một xấp tiền: "Đây là số tiền hôm nay kiếm, tổng cộng là mười hai đồng sáu mươi xu, em cất đi."
Thẩm Kiều Kiều cầm tiền, đưa tay rút viên gạch dưới giường một lúc lâu, mới lấy ra một cái bình đất.
Cô vuốt phẳng từng tờ tiền, dùng ngón trỏ cuộn đồng tiền thành hình điếu thuốc rồi nhét vào bình đất.
Chiếc bình đất cỡ chừng bàn tay đã đầy một nửa.
Cô cầm cái bình nhỏ, vui sướng nhếch miệng, từ khóe mắt đến lông mày đều tràn ngập niềm vui.
Tống Nghị đưa tay muốn cầm cái bình đất đặt trở lại gầm giường nhưng cô không đưa cho anh.
"Em đúng là tên mê tiền, nhìn thấy tiền là quên hết mọi thứ." Tống Nghị trêu ghẹo cô.
Thẩm Kiều Kiều chớp chớp đôi mắt to như quả mận, "Anh không hiểu đâu, đây gọi là cảm giác thỏa mãn, ôm cái bình này đi ngủ đêm nay em nhất định sẽ ngủ ngon." Nói xong, cô hài lòng ôm cái bình càng chặt hơn.
Trong lòng Tống Nghị tràn ngập hưng phấn, cô giống như một con sóc nhỏ chăm chỉ không mệt mỏi để tích trữ thức ăn vào hốc cây, sao nhìn cô lại đáng yêu như vậy.
Nhìn đôi môi Thẩm Kiều Kiều đỏ hồng, kết quả khiến trái tim người đàn ông rung động.
Lại là một ngày làm việc, còn hơn một giờ mặt trời mới lặn về phía Tây, loa phóng thanh trong công xã đột nhiên vang lên, trong loa phát ra giọng nói khàn khàn và cao vút của Tống Đại Sơn.
"Các xã viên và nhóm thanh niên trí thức, sau khi làm xong công việc, mọi người hãy tập trung tại sân đập lúa. Chúng ta mở một cuộc họp."
"Thông báo lại..."
Trong ruộng mọi người nhìn nhau, không ai biết Tống Đại Sơn trong đầu nghĩ cái gì, đây không phải là việc mở cuộc họp cày cuốc ruộng vụ hè nha, tại sao phải mở cuộc họp.
Dù trong lòng bất mãn, nhưng mọi người vẫn vội vàng hoàn thành công việc của mình, Tống Đại Sơn đang tính công điểm, mọi người giống như một đám đông khổng lồ mạnh mẽ lao về sân đập lúa.
Một xã viên giơ cuốc trong tay, hô lớn nói: "Đại đội trưởng, đây là có chuyện gì, Vợ tôi còn đang đợi tôi về ăn cơm".
Tống Đại Sơn liếc hắn một cái, nói: "Cậu không ăn một bữa, nhất thời cũng không chết ngay được."
Mọi người đều cười ồ lên.
Chờ mọi người bình tĩnh trở lại, Tống Đại Sơn bước lên bậc thềm, hắng giọng: "Tôi gọi mọi người đến đây vì việc cày cuốc vụ hè đã qua được một thời gian, giờ tôi dự định cùng mọi người tính công điểm."
Bình thường, đến cuối năm mới kiểm kê tính toán công điểm, nhưng từ ngày Tống Đại Sơn phụ trách, ông sẽ tiến hành tính toán công điểm cùng mọi người trước. Việc này mọi người đều không phản đối, thậm chí vì công điểm có liên quan đến khẩu phần lương thực của mình, quyết định trong năm tới được ăn cơm hay phải húp cháo, nên mọi người càng lắng nghe nghiêm túc hơn.
Tống Đại Sơn rất nghiêm túc, ông liếc nhìn đám đông bên dưới, hắng giọng, lớn tiếng đọc: "Chu Đức, 920 công điểm, Tôn Đông Lai, 610 công điểm..."
"Chu Mẫn, 557 công điểm, Lưu Lộ Lộ, 531 công điểm, Trương Mạn Tuyết, 620 công điểm..."
Tống Đại Sơn mới đọc được một nửa, thì nghe được tiếng hét từ trong đám đông.
Mẹ ruột của Tôn Đông Lai, dì Tôn, chạy lên bậc thềm, nắm chặt cánh tay của Tống Đại Sơn, hai mắt đỏ hoe hỏi: "Đại đội trưởng, ông có nhớ nhầm không, Đông Lai nhà tôi không thể chỉ có 610 công điểm."
Đã có dì Tôn dẫn đầu, những người có thắc mắc về số công điểm ở bên dưới đều lao lên trên bậc thềm, lôi kéo Tống Đại Sơn mồm ba miệng bảy nói: "Đúng vậy, Trụ tử nhà tôi làm sao có thể được nhiêu ấy công điểm. Nó luôn làm công việc nặng nhất."
"Xuân Hoa nhà tôi cũng thế. Đừng nhìn vì nó là con gái nhưng thật ra nó làm việc rất giỏi, dù thế nào nó cũng không thể được ít công điểm như vậy, đây chẳng phải còn kém hơn một nữ thanh niên trí thức sao?"
Đợt cày cuốc vụ hè công xã Hồng Kỳ bắt đầu từ tháng 6 và kéo dài đến cuối tháng 8. Bây giờ là đầu tháng 9, nên đang tính công điểm của tháng 6, tháng 7 và tháng 8.
Ba tháng cộng lại tổng cộng là 92 ngày, trong thời gian cày cuốc vụ hè, người dân trong xã làm xuyên suốt không nghỉ ngày nào, chẳng hạn như Chu Đức, người đọc đầu tiên, nếu anh ta làm việc cật lực, một ngày có thể kiếm được 10 công điểm, sau ba tháng là 920 công điểm.
Đúng lý ra, Tôn Đông Lai cũng đã làm việc cật lực, đáng nhẽ số công điểm mà anh ta nhận được chắc chắn ngang bằng với Chu Đức là 920 công điểm, vậy tại sao anh ta chỉ nhận được 610 công điểm, so với người khác ít hơn những 310 công điểm?.
Theo ý kiến của dì Tôn, Tôn Đông Lai ngày nào cũng đi sớm và về muộn mà không cũng không lười biếng, thế nên bà ta chắc chắn là đại đội trưởng Tống Đại Sơn đã nhớ nhầm.
Cho nên bà ta lập tức lao lên gây chuyện, lại nhìn xuống đám đông, bà ta thấy có nhiều người cùng ý kiến với bà là 'nhớ nhầm', nên bà càng tự tin hơn: "Đại đội trưởng, ông phải cho chúng tôi một lời giải thích."
Mọi người vào xem video để ủng hộ cho mình có thêm nhiều động lực ra thêm chương mới nhé và đừng quên nhấn like, đăng ký kênh. Cảm ơn mọi người nhiều nhiều Thank For Watching
Phần 5: Chương 15-18